Nuôi nhóc ác độc này lâu như vậy, cuối cùng cũng biết dịu dàng quan tâm anh. Anh đúng là hận bố mẹ cô, cũng từng giận chó đánh mèo. Thậm chí anh còn nghĩ đến một ngày nào đó, anh muốn tất cả người nhà họ Kỷ sống cũng không được, chết cũng không xong.
Lần đầu tiên anh từ bỏ suy nghĩ này là vào năm mười bảy tuổi, vì động lòng với Kỷ Đại Ninh.
Khi đó anh nghĩ, tạm thời buông tha cho cô.
Sau đó Kỷ Đại Ninh hại anh, khiến anh lần nữa dấy lên xúc động muốn nghiền cả nhà họ Kỷ thành tro.
Nhưng đêm nay trăng sáng sao dày, lần thứ hai anh từ bỏ suy nghĩ này, cũng từ bỏ hoàn toàn.
Anh giống như rất vô dụng. Bị một người hành hạ thật lâu, nhưng chỉ cần nhận được một chút xíu đau lòng và quan tâm đến chậm của cô, anh lại tự mình xóa bỏ tất cả những điều không vui.
Có chút ti tiện, thật ra còn có chút đáng thương.
Nếu như khi còn bé cô cũng như thế, thổi cho anh một chút, cho anh một miếng ăn, chắc chắn anh sẽ không trở thành một người vừa quái gở vừa xấu xa thế này.
Anh chờ ánh mắt của cô, chờ sự chú ý của cô, chờ cô quay đầu, thật ra đã chờ rất lâu. Cho nên chỉ cần một chút quan tâm đã có thể khiến trái tim anh quân lính tan rã.
Đại Ninh nằm trong ngực anh cong môi.
Dễ như một cái nhấc tay mà thôi, như thế thì khi cô chết, Thời Mộ Dương sẽ không tổn thương những người còn sống của nhà họ Kỷ. Đây là điều mà hai ngày nay Đại Ninh nghĩ ra.
Thật đáng thương. Thứ mà anh muốn đơn giản đến mức bật cười.
Buồn cười nhất là bộ dáng hận không thể hành hạ cô đến chết của anh vào lần đầu gặp lại. Vì không chiếm được cho nên muốn phá hủy, không để lại cho bất kỳ ai sao?
Thời Mộ Dương thoáng cái đã bình tĩnh lại. Anh còn đang muốn nhận được thái độ tốt hơn nữa từ cô thì đã bị cô dùng tay nhỏ đè lại: "Không được nhúc nhích, tôi muốn ngủ."
Bá đạo không tưởng tượng nổi.
"Chú nhỏ, bả vai anh chẳng mềm chút nào."
Anh sờ mái tóc mềm mại của cô, thở dài, cầm con búp bê Trương Phương Phương làm bên cạnh đặt trên vai mình.
Cô vui vẻ hài lòng gối lên nó, đôi mắt to chớp chớp, nói là muốn ngủ nhưng thật ra vẫn đang ngắm sao. Mặc dù cô đã buồn ngủ, nhưng tính mạng của cô ngắn ngủi hơn mọi người, hiện tại cũng không thích ngủ như trước nữa.
"Này, nhóc ác độc." Thời Mộ Dương thực sự không nhịn được, chậm rãi nói hươu nói vượn: "Trở về có muốn ở với tôi không? Em đáng ghét như thế, nói không chừng nửa đêm sẽ bị người khác bóp chết. Cũng chỉ có tôi tốt bụng, có thể miễn cưỡng chứa chấp em. Nói không chừng dỗ tôi vui vẻ rồi, tôi sẽ tìm người trị hết bệnh cho em."
"Được đó." Cô nói.
"Em có thể cân nhắc..." Thời Mộ Dương dừng lại: "Đệt, em nói gì, nói lại lần nữa."
"Tôi nói ở cùng anh, được đó!"
Thời Mộ Dương nhéo cái má mềm núng nính của cô, nhìn tới nhìn lui: "Không bị ngốc rồi chứ, đừng có đùa ông đây."
Cô bị véo mặt, bất mãn bẻ ngón tay anh ra.
"Nói cho em biết, nếu lại lừa tôi, chọc ông đây cáu lên thì đến cả mình ông đây cũng giết."
Cô bị chọc cười, cười ngã trong ngực anh ta, đôi mắt ngập nước long lanh.
Anh cũng cười rộ lên, cúi đầu hôn cô.
Lần này Đại Ninh không cự tuyệt anh. Lông mi dài của cô hơi run rẩy, hơi thở của anh càng sâu hơn.
Khi Thời Mộ Dương bị trêu chọc đến sắp động tình thì phát hiện cô đã ngủ thiếp đi. Anh không nhịn được dịu dàng hôn lên khuôn mặt cô, trong lòng chưa bao giờ dâng lên cảm xúc dịu dàng đến vậy.
Giống như là đột nhiên không kịp chuẩn bị quay lại thời niên thiếu, khi lần đầu tiên anh động lòng với một người, trong lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù, cứ như có người đang dùng gò má khẽ cọ vào lồng ngực anh.
Chỉ có Thanh Đoàn cảm thấy không thể tin nổi.
Không thể nào! Dựa vào hiểu biết của nó về Đại Ninh, đây rõ ràng là tiết tấu muốn gây sự mà!
Không... Không phải Đại Ninh đang ghi thù chuyện Thời Mộ Dương làm với cô khi mới gặp nhau trên đảo, muốn gây sự chứ!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất