Chuẩn bị nước xong rồi, anh ném cô vào, đưa tay muốn cởi quần áo cô xuống. Xương quai xanh của thiếu nữ tinh xảo xinh đẹp, da thịt trắng nõn.
Ánh mắt anh hơi khựng lại, lập tức khinh thường. Thấy anh lại muốn nói mấy lời khó nghe, Đại Ninh mềm giọng nói: "Người thích tôi lần thứ hai là đồ không có lòng tự trọng. Anh nói có phải không, chú nhỏ."
Cô cong đầu gối lên che chắn phong cảnh trước ngực, đột nhiên nở nụ cười. Ánh đèn vàng ấm áp, nụ cười này khiến căn phòng sáng bừng trong nháy mắt.
Lông mi dài như lông quạ nhẹ nhàng rung động.
Thời Mộ Dương ngoảnh mặt đi chỗ khác, há mồm muốn trào phúng một câu. Thích cô lần thứ hai, sao cô không lên trời đi?
Anh thật sự ti tiện như vậy sao? Cho dù anh thích đồ ngốc Kỷ Điềm kia, cũng sẽ không thích đóa sen đen này.
Sau một khắc, thiếu nữ bị trói chặt nhẹ nhàng đụng trán lên ngực anh.
Trái tim dưới lồng ngực kia bỗng nhiên đập hụt một nhịp.
Thời Mộ Dương đột nhiên đẩy ra cô, sắc mặt vặn vẹo gào lên: "Đừng có lại gần ông đây!"
Anh nổi trận lôi đình bỏ đi, Đại Ninh chống cằm trên thùng tắm, cười muốn tắc thở.
Cười đủ rồi, cô mới mềm giọng gọi một tiếng: "Chú nhỏ."
Thời Mộ Dương không để ý tới cô, cầm bản vẽ thiết kế thuyền lên xem lại.
"Chú ~ nhỏ ~ ơi ~ Thời Mộ Dương, chú nhỏ, bảo bối Dương..."
Thời Mộ Dương một cước đá tung cửa, uy hiếp: "Lại gọi thêm một tiếng nữa, ông đây giết cô."
"Chú còn chưa cởi dây cho người ta đâu."
Thời Mộ Dương hoàn toàn đã quên mất chuyện này. Lúc nãy lỡ buộc dây thành nút chết không mở được, bây giờ anh chỉ có thể xé sợi dây lụa này ra, ném mảnh vải lên đầu cô.
Nước nhỏ xuống từ trên tóc cô, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ, chớp mắt cười với anh.
Tấm vải màu tím nằm trên đầu cô chẳng những không khiến cô thêm chật vật, mà ngược lại còn đáng yêu bất ngờ.
Trong lòng Thời Mộ Dương khó chịu nhưng lại không phân biệt được là bốc hỏa vì chuyện gì, anh đóng cửa kêu vang trời, lại đi ra ngoài.
Đại Ninh khoan khoái thoải mái ngâm một mình hồi lâu, sau khi cảm thấy ngón tay tê dại cuối cùng cũng có chút cảm giác, cô mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, phát hiện Thời Mộ Dương đang nhìn bản thiết kế.
Anh không phải là người nghiêm túc, tư thế ngồi có chút phóng đãng, không chịu trói buộc.
Đại Ninh đi tới, dựa vào người anh, cùng anh xem bản thiết kế.
Cô không hiểu được nhiều, thẳng thắn mà nói, so với Kỷ Điềm bật hack, cô chính là một phế vật.
Đời trước là Kỷ Điềm và Thời Mộ Dương rời khỏi đảo tội ác, không biết lần này không có Kỷ Điềm, Thời Mộ Dương có còn thuận lợi như vậy không.
Cô quan sát bản vẽ, chiếc thuyền này rất lớn, vừa nhìn đã biết cực kỳ hao tổn thời gian và nhân lực.
Thời Mộ Dương dùng một tay đẩy đầu cô ra, cô "Ai" một tiếng, lại ngã về, dựa vào vai anh.
Anh lại đẩy, cô lại ngã.
Lặp đi lặp lại mấy lần, Thời Mộ Dương phát huy tinh thần của anh hùng bàn phím (1), trào phúng cô: "Da mặt cô đúng là dày như giáp chống đạn, người không biết còn tưởng rằng cô thiếu đàn ông."
(1) 祖安人: Từ này thường được dùng để chỉ những người giỏi mắng mỏ và chỉ trích người khác trên Internet, bắt nguồn từ game LoL (祖安 - Zaun là tên một khu vực trong LoL)
Cô cuộn tròn thành một cục, cũng không phản bác.
Nói đến mới nhớ, sau khi hoán đổi thân thể lần thứ hai, đến cả mắng nhau với người ta Đại Ninh cũng không có hứng, thế là tự động mở khóa một kỹ năng mới gọi là "làm lơ". Với Thời Mộ Dương, đẳng cấp làm lơ của cô trực tiếp đạt đến cấp mười.
Dù là anh nhảy dựng lên xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trào phúng cô, cô cũng có thể xem anh ta như chú bọt biển quần vuông Spongebob.
Nhớ tới spongebob, cô đột nhiên nói: "Chú nhỏ, tôi muốn xem tivi."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất