Kỷ Điềm hét "A" một tiếng, run chân ngã nhào xuống đất.
Con trăn khổng lồ nhìn cô ta với vẻ tiếc nuối và nhàm chán, không rõ vì sao con người này lại nhát gan như vậy. Kỷ Điềm bị dọa đến sững sờ. Trước kia cô ta đã từng chứng kiến con trăn khổng lồ này giết người, mấy người Hướng Tuyết Phong kia bị thanh lý sạch sẽ như bổ rau.
Hai người đàn ông đuổi sau lưng cô ta thấy tình thế không ổn, vội quay đầu bỏ chạy.
Thời Mộ Dương búng tay một tiếng, con trăn khổng lồ ngoan ngoãn thu mình lại, chui vào trong rừng chọc ghẹo chim chóc bay tán loạn.
"Mộ... Đại thủ lĩnh Thời, xin anh, xin anh mau cứu tôi." Khuôn mặt Kỷ Điềm tái nhợt, thút thít nói: "Tôi thật sự không sát hại thuộc hạ của anh, tôi bị oan, tôi cũng không biết vì sao anh ta lại chết."
"Ồ?" Thời Mộ Dương vuốt ve đốt ngón tay, bộ dạng như chuẩn bị nghe cô ta minh oan.
Kỷ Điềm trông thấy hi vọng, ánh mắt sáng lên: "Tôi và anh ta không thù không oán, sao lại giết anh ta được. Xin anh, tôi muốn trở lại đảo Bắc. Tôi sẽ ngoan ngoãn, sẽ chỉ nghe lời anh thôi."
Cô ta yếu đuối nằm trên gối Thời Mộ Dương.
Thời Mộ Dương nâng cằm cô ta lên, thương tiếc nói: "Chậc chậc, đúng là đáng thương."
Kỷ Điềm khóc lóc nước mắt như mưa, quỳ trước mặt anh như một tín đồ thành kính, còn anh là vị thần tối cao đang nhìn xuống cô ta.
Kỷ Điềm biết người đàn ông này thích người khác phục tùng anh, cũng thích nhìn dáng vẻ hèn mọn của người khác, thế là cô ta dứt khoát hạ tư thái xuống thật thấp, chỉ để có thể quay lại bên cạnh anh. Mấy ngày nay cô ta sống ở bên ngoài quá khổ sở, nếu Thời Mộ Dương có thể đối xử với cô ta như trước đây, nói cô ta làm gì cô ta cũng sẵn lòng.
Thời Mộ Dương đánh giá cô ta, đột nhiên cười nói: "Tôi tin là cô không giết anh ta."
"Thật, thật sao?" Kỷ Điềm ngạc nhiên mở to mắt, cô ta biết Thời Mộ Dương sẽ không mặc kệ mình.
"Đương nhiên rồi, cô Kỷ." Anh ta cúi đầu, thở dài nói: "Bởi vì người do tôi giết mà."
"Cái, cái gì." Kỷ Điềm như bị sét đánh, khó tin nhìn anh.
Thời Mộ Dương nở nụ cười tự mãn, giơ chân đạp lên vai cô ta.
"Đồ ngu. Sao thế? Rất bất ngờ, không hiểu chuyện gì xảy ra? Cảm thấy ông đây phải yêu cô đến chết đi sống lại đúng không?"
Trong nháy mắt cô ta đau đến sắc mặt vặn vẹo, nhìn người đàn ông trước mắt nhưng lại không dám lộ ra một chút oán hận. Kỷ Điềm hỏi: "Vì sao?"
Thời Mộ Dương không có thói quen giải thích cho người khác, anh thích nhìn bộ dạng tự cho là thông minh của mọi người nhất.
"Nể tình cô từng ở bên tôi, tôi cho cô mười giây để chạy khuất khỏi tầm mắt của tôi. Nếu không làm được..."
Con trăn khổng lồ trong rừng thò đầu ra, đôi mắt to như bóng đèn, sáng ngời đầy tinh thần nhìn chằm chằm Kỷ Điềm.
Kỷ Điềm làm gì còn dám truy hỏi đến cùng. Cô ta không cam lòng, vội vàng chạy trốn khỏi đây.
Thời Mộ Dương chống cằm, cong môi.
Anh ghét nhất là bị người lừa gạt, bị người đùa giỡn. Cô ta có thể không thích anh, nhưng không thể ngoài miệng nói yêu mà hành động lại trái ngược được.
Người đầu tiên nói dối là thích anh...
Đệt, anh ta nhớ đến cái gì, sắc mặt khó coi đá con trăn khổng lồ một cước.
Không sao, người thứ hai người thứ ba, rồi vô số người sau này, người này thảm hơn người kia là được.
*
Sau khi Kỷ Điềm chạy ra khỏi rừng, hai người đàn ông mới chạy tới.
"Sao rồi?"
Tâm tình Kỷ Điềm rất tồi tệ, lắc đầu.
Một tên trong đó cười: "Anh em chúng ta cũng đã giúp cô rồi, nếu đại ca Thời vô tâm với cô thì chúng ta sẽ yêu thương cô thật tốt."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất