Lại vài ngày sau, Đại Ninh nghe được một tin tức từ chỗ đám thuộc hạ, Kỷ Điềm ngủ với một thủ lĩnh nhỏ của đảo Bắc.
Thanh Đoàn nghẹn họng trố mắt: "Cô, cô ta là nữ chính mà."
Đại Ninh chống cằm, giải thích: "Chính vì là nữ chính nên mới có thể lựa chọn con đường này. Cô ta không muốn bị tất cả đàn ông trên đảo chạm vào, thế là tìm một người tương đối lợi hại, hi vọng có thể che chở cho cô ta."
Kỷ Điềm muốn dựa vào đàn ông, đây đã trở thành lối mòn tư duy của cô ta.
Thật ra bất kỳ một nữ chính tự lập nào cũng có rất nhiều cơ hội tốt.
Cho dù là đi theo Thôi Nghiêu cũng có thể hạnh phúc cả đời.
Thời Mộ Dương còn biết chuyện này sớm hơn Đại Ninh, anh lười biếng tựa trên người con trăn khổng lồ, một lúc lâu sau mới nở nụ cười trào phúng.
Có lẽ không cần đáp án anh cũng biết "tình yêu" Kỷ Điềm dành cho anh trước kia là như thế nào.
Anh cảm thấy rất vô vị.
Lúc trở về, anh trông thấy cô gái đang nằm phơi nắng. Cô thoải mái nằm dài trên bờ cát, phóng mắt nhìn ra biển.
Nước biển dâng lên bãi cát, lại rút về.
"Đừng tới đây, trên người anh toàn là khí nóng."
Thời Mộ Dương không thèm để ý, thấy cô ghét bỏ mình, anh cố ý tới gần hơn.
Được lắm. Ngay khi vừa ghé sát người cô, anh phát hiện những tảng băng xung quanh đã khiến nhiệt độ hạ thấp xuống tầm hai mươi độ, thoải mái dễ chịu như gió xuân lướt qua mặt.
Thời Mộ Dương cũng không biết vì sao, đột nhiên hỏi cô: "Triệu Dữ và Ngôn Cảnh là gì của cô?"
Đại Ninh suýt chút nữa sặc nước dừa.
Một lúc lâu sau, cô nghiêng đầu nhìn anh ta: "Sao anh biết bọn họ? Kỷ Điềm nói à?"
Thời Mộ Dương duy trì nụ cười giả tạo.
"Cũng không liên quan lắm."
Thời Mộ Dương nhìn chằm chằm cô.
Cô chậm rãi nói: "Đại khái thì một người là bạn tình. Một người là vị hôn phu trước."
Khi cô nói những điều này, trong mắt dâng lên một chút ấm áp, hoàn toàn không giống nụ cười giả tạo khi đối mặt với anh. Giống như là những người kia đối xử với cô rất tốt, còn anh là một tên cặn bã đáng ghét.
Thời Mộ Dương ồ một tiếng, cảm giác muốn bóp chết cô lại quay về.
Dạo gần đây, cảnh tượng mọi người thường thấy nhất khi tiến vào đảo chính là một cô gái che mặt điều khiển con trăn khổng lồ đi gây sự khắp đảo.
Hình như tính cách cô gái này rất tồi tệ, người nào đi ngang qua người cô ta, khiến cô ta không vừa mắt thì đều bị đá vào mông một cái.
Trong đó người thảm nhất có lẽ là cấp trên của bọn họ, Tác Nhị. Nghe nói vào một ngày nọ, Tác Nhị bị con trăn khổng lồ kéo vào trong rừng, đuôi trăn quật cậu ta xuống đất tán loạn, tiếng khóc than vang khắp đất trời.
"Thiếu nữ" cáu kỉnh đứng một bên cười khẩy.
Trong lúc nhất thời tiếng oán hờn vang khắp hòn đảo, nhưng mà hết cách rồi, ai bảo đại ca Thời thích "cô ta", ngay cả con trăn khổng lồ thích ăn thịt người cũng nghe theo chỉ huy của cô ta chứ?
Kỷ Điềm nhiều lần muốn ngấm ngầm hãm hại "Kỷ Đại Ninh", kết quả phát hiện chẳng những không thành công mà tình cảnh của cô ta còn ngày càng tồi tệ. Cuối cùng vào tháng mười, tên thủ lĩnh mà cô ta đi theo đưa cô ta cho một người đàn ông mặt sẹo.
Tên mặt sẹo liếm môi: "Cô nàng này trước kia từng là người của đảo chủ hai đảo Nam Bắc, lần này ông đây có hơi phục."
Mặc dù tên thủ lĩnh nhỏ không nỡ, nhưng với năng lực của anh ta cũng không giữ nổi Kỷ Điềm.
Kỷ Điềm vừa tức vừa hận, đêm đó thử cố phản kháng lại, kết quả bị tên mặt sẹo tát một cái, cô ta lập tức trở nên thành thật.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất