"Thì chú nhỏ cũng đang đùa cô thôi." anh lạnh lùng nhếch khóe môi: "Cô thích bị chặt tay chân làm đồ chơi cho rắn, hay là thích bị lột da làm đồ trang trí. Bề ngoài bảo bối không tệ, có lẽ tôi có thể tốt với cô hơn chút, biến cô thành búp bê."
Ngón tay Thời Mộ Dương nhẹ nhàng vuốt ve trên cổ cô, giọng điệu của anh mang theo vài phần hờ hững: "Nào, chọn đi."
Cô ôm lấy cái tay kia, đáng thương nói: "Chú nhỏ, đàn ông thì phải rộng lượng."
anh cười mà như không cười: "Tôi đã rất khoan dung với cô."
Thật đúng là khoan dung, khoan dung đến mức muốn mạng của cô. Đại Ninh bẹp miệng, lên án: "Anh là vì yêu sinh hận, ôm hận trong lòng nên mới nhìn tôi không vừa mắt chứ gì."
Mấy chữ "vì yêu sinh hận" đã thành công khiến sắc mặt anh âm u thêm một phần.
Cô còn cực kỳ không sợ chết nói: "Anh gấp rút muốn giết người ta như thế có phải là vì sợ sẽ thích người ta thêm lần nữa đúng không."
Cô cười tủm tỉm ôm mặt, nghiêng đầu tỏ ra dễ thương với anh, cứ như không hề sợ anh sẽ thật sự bóp chết mình.
Thời Mộ Dương vỗ lên mặt cô: "Da mặt cô đúng là dày, cũng đủ tự luyến."
Nói xong, anh đột nhiên siết chặt tay.
Đại Ninh trầm giọng kêu lên một tiếng đau đớn. Một giây sau, Thời Mộ Dương cảm giác góc nhìn của mình thấp xuống, mà cổ của mình thì đang bị Kỷ Đại Ninh giữ trong lòng bàn tay.
Bọn họ lại hoán đổi một lần nữa!
Đại Ninh xích lại gần anh, cười hì hì nói: "Chú nhỏ, anh quên mất chuyện kể trước khi ngủ rồi sao. Đến cả ông trời cũng không nhìn nổi anh ăn hiếp tôi."
Cô không chút do dự nắm chặt tay, nhìn Thời Mộ Dương hô hấp khó khăn, trong lòng Đại Ninh vô cùng thoải mái. Sau đó cô ném anh xuống đất như ném một con gà.
Thời Mộ Dương nằm nhoài trên mặt đất, nghi hoặc một hồi.
Chẳng lẽ câu chuyện xưa kia là thật, chỉ có đối xử tốt với cô, anh mới có thể sử dụng lại thân thể của mình?
Không, anh sẽ không tin chuyện này đâu.
*
Chuyện này khiến Đại Ninh hoảng sợ một trận.
Tên khốn Thời Mộ Dương kia tích góp quá nhiều thù hận, tất nhiên là cảm giác dùng thân thể của anh không tệ lắm, nhưng mạng nhỏ này cũng bị lơ lửng từng giây từng phút.
Hiện tại cô còn chưa khiến cho Thời Mộ Dương và Kỷ Điềm bất hoà, mạng nhỏ vẫn chưa thể vứt được.
Thanh Đoàn nhắc nhở cô: "Trao đổi thân thể tới lui như vậy cực kỳ tiêu hao sức mạnh linh hồn, vốn dĩ cô có thể dùng thân thể này nửa năm, nhưng hiện tại xem ra chỉ có thể dùng nhiều nhất là một tháng."
Đại Ninh suy tính: "Một tháng cũng đủ rồi."
Chỉ cần để Thời Mộ Dương tin tưởng câu chuyện xưa vớ vẩn kia thì anh nhất định sẽ đối xử tốt với cô, không tổn thương cô nữa.
Ngày hôm sau cô không nhìn thấy Thời Mộ Dương, cho nên hỏi: "Người phụ nữ tôi mang về đâu rồi?"
Tác Nhị gãi đầu: "Hình như là đi tìm cô Kỷ Điềm rồi."
Thanh Đoàn vội vàng: "Đại Ninh, chúng ta đã tới chậm hơn rồi, không thể lại để cho bọn họ ở chung với nhau được."
Nó rất lo lắng. Theo một góc nhìn nào đó, mối quan hệ giữa Thời Mộ Dương và Kỷ Điềm đã xem như sống chết có nhau. Nếu như Thời Mộ Dương yêu Kỷ Điềm thì ngày bọn họ rời khỏi đảo tội ác chính là tai họa của những người khác.
Lòng muốn trả thù của Kỷ Điềm mạnh như vậy, chắc chắn sẽ không buông tha cho ông nội Kỷ và Kỷ Mặc Giác.
Đại Ninh nghĩ đến cái gì, vui vẻ nói: "Cậu đừng sợ, cứ để anh đi."
Thời Mộ Dương rất ích kỷ, cho dù anh có ý với Kỷ Điềm thì cũng sẽ không có chuyện không giữ lại chút nào. Hiện tại anh dùng thân thể của cô đi tìm Kỷ Điềm, có lẽ sẽ vui lắm đây.
Cô chậm rãi cơm nước xong xuôi, lúc này mới đầy sức sống chạy ra ngoài: "Chúng ta đi xem trò vui."
*
Bên này, mới sáng sớm Thời Mộ Dương đã đi tìm Kỷ Điềm.
anh bọc mặt lại cực kỳ kín kẽ, còn cố ý còng lưng, người ngoài có nhìn cũng không nhận ra thân thể này là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Trước khi đi, Thời Mộ Dương vẫn không ngừng suy nghĩ làm sao để nói chuyện với Kỷ Điềm.
Kỷ Điềm là người phụ nữ thông minh, khi Thời Mộ Dương đi khiêu khích Hướng Tuyết Phong thì đã nhìn ra, cô ta chủ động từ bỏ Hướng Tuyết Phong khiến Thời Mộ Dương xem trọng cô ta hơn một chút, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn một chút mà thôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất