"Vậy thì được." Đại Ninh lưu luyến không rời buông chậu rửa mặt xuống, chốc lát sau, Tác Nhị cầm một cái bát bình thường lên.
Thời Mộ Dương cũng dứt khoát vén cánh tay lên để bác sĩ lấy nửa bát máu.
Kỷ Điềm lặng lẽ quan sát Đại Ninh, thấy trên mặt "anh" không có vẻ đau lòng hay không nỡ gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đại thủ lĩnh sẵn lòng để "Kỷ Đại Ninh" rút máu, chứng tỏ trong lòng anh, mình vẫn quan trọng hơn Kỷ Đại Ninh.
Ở chỗ này tất nhiên không có túi máu, bác sĩ lưu loát làm xong mọi chuyện rồi để cho Thời Mộ Dương cầm máu.
Đại Ninh đứng một bên, trong lòng có chút không thoải mái. Cô là người rất keo kiệt, mặc dù hiện tại Thời Mộ Dương đang dùng thân thể của cô, thế nhưng vừa nghĩ đến dùng nó để cứu Kỷ Điềm, cô vẫn khá mất hứng.
Một khi cô đã mất hứng, người khác đừng nghĩ đến chuyện vui vẻ.
Đại Ninh nâng tay Thời Mộ Dương lên, cực kỳ đau lòng: "Có đau không vậy, tôi thổi cho em nha."
Nói xong cô thật sự chu miệng, thổi về phía vết thương hai lần.
Thời Mộ Dương thầm nghĩ mẹ nó cô nàng này bị bệnh gì vậy. anh vừa muốn rút tay về, kết quả trông thấy ánh mắt kinh ngạc và bi thương của Kỷ Điềm.
"Tổn thương trên người em, nhưng đau xót trong lòng tôi, yên tâm, từ nay về sau tôi chắc chắn sẽ đối xử thật tốt với em, không để em phải chịu khổ." Đại Ninh chìa tay, nhẹ nhàng vỗ đầu anh: "Đại thủ lĩnh thương em lắm."
Thời Mộ Dương gạt tay cô ra, gần như nghiến răng nói bên tai cô: "Kỷ Đại Ninh!"
Cô cong mắt, nhỏ giọng trả lời: "Ơi, bảo bối Dương."
Thời Mộ Dương không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của ma nữ này, chỉ muốn bóp chết cô. anh lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
Thế nhưng những người khác lại không hề biết đến sóng gió mãnh liệt phía sau. Từ góc nhìn của người khác chỉ thấy bọn họ vô cùng thân mật, quấn quít không rời.
Ngón tay Kỷ Điềm xiết chặt ga giường. Cô ta dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm bọn họ.
Đại Ninh quay đầu lại nói: "Tiểu Điềm, tôi đưa Ninh Ninh đi dưỡng thương trước, em nghỉ ngơi cho tốt, khi nào rảnh tôi sẽ trở lại thăm em."
Kỷ Điềm thu vẻ oán độc lại, bi thương nói: "Vâng."
Trên miệng nói vâng, nhưng động tác lại cẩn thận từng li từng tí, giữ chặt quần áo Đại Ninh.
"Mộ Dương..."
Bộ dáng kia, thật sự là không ai thấy mà không đau lòng.
Đại Ninh không khỏi có ảo giác như đang ở hậu cung, mà mình là hoàng đế. Kỷ Điềm không vào hậu cung tranh sủng đúng là đáng tiếc.
Cô lạnh lùng gỡ tay Kỷ Điềm trên quần áo mình xuống, sau đó quay đầu cười yêu chiều ngọt ngào với Thời Mộ Dương: "Đi thôi bảo bối Ninh!"
"..." Con mẹ nó chứ bảo bối Ninh!
Đại Ninh mạnh mẽ ôm Thời Mộ Dương, đưa anh ra khỏi phòng của Kỷ Điềm.
Hình như Thời Mộ Dương muốn nói với Kỷ Điềm điều gì, nhưng lại bị Đại Ninh thò tay bịt miệng.
Nhờ một chuyến dạo quanh lãnh địa đảo Bắc vừa rồi, Đại Ninh đã nhớ kỹ tòa nhà xa hoa nhất nơi này. Theo tính cách xa hoa hưởng thụ của Thời Mộ Dương, đó chắc chắn là phòng của anh.
Cô ôm Thời Mộ Dương như ôm một con búp bê vải, kéo đi.
Trong mắt Thời Mộ Dương lạnh lẽo, ngón tay giật giật, trong giây phút đó gần như muốn hạ độc chết cô. Cho dù đã đổi thân thể, nhưng anh vẫn còn rất nhiều cách để khiến cô chết. Thế nhưng vừa nghĩ tới Kỷ Đại Ninh đang dùng chính thân thể của mình, anh lại có vài phần do dự.
Hoán đổi thân thể thực sự quá khó để tưởng tượng, người cẩn thận như anh tuyệt đối sẽ không mạo hiểm.
Đại Ninh vừa vào phòng liền ghét bỏ ném Thời Mộ Dương sang một bên. Cả người anh vô cùng bẩn, thực sự quá thối.
Ánh mắt Thời Mộ Dương tối sầm lại.
Lần này anh không ồn ào, cũng không uy hiếp Đại Ninh. Thật ra với kinh nghiệm lúc trước của anh, Kỷ Đại Ninh là một người ngu ngốc, mặc dù tâm tư xấu xa nhưng cô rất dễ lừa gạt, hơn nữa còn thích người khác nghe theo cô, khen cô thật nhiều.
Chỉ cần vài món điểm tâm ngọt là cô sẽ bị dỗ cho choáng váng đầu óc. Còn một khi bạn ăn hiếp cô, trí thông minh của cô sẽ tăng theo cấp số nhân, có thể làm người sống sờ sờ tức chết.
Biết những thứ này là một chuyện, nhưng kể từ khi gặp mặt đến nay, Thời Mộ Dương chưa từng có ý định đối xử tốt với cô. anh chịu đựng sỉ nhục ở nhà cô mấy năm, còn bị Kỷ Đại Ninh đùa bỡn. anh là người thù dai như thế, chỉ muốn hành hạ cô.
Thời Mộ Dương âm thầm suy nghĩ, rót cho cô một ly nước, lại lấy một bao kẹo trong tủ đựng đồ bên cạnh ra: "Muốn ăn không?"
Đại Ninh chớp mắt mấy cái: "Có thật là cho tôi không?"
Ở trên đảo mấy thứ đồ ăn vặt này cực kỳ khan hiếm, có lẽ toàn bộ đảo cũng chỉ có Thời Mộ Dương là có mấy thứ này.
Thời Mộ Dương mỉm cười: "Đương nhiên."
"Anh đột nhiên tốt với tôi như vậy, nói đi, đang định bày trò gì."
"Cháu gái nhỏ, cô đừng đổ oan cho tôi." anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: "Nói thế nào thì bố tôi và ông nội cô cũng là bạn tri kỷ, sao tôi có thể thật sự bỏ mặc cô chết trên đảo."
Đại Ninh không tin chuyện hoang đường của anh, nhưng cô vẫn ăn kẹo anh cho.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất