Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Đại Ninh duỗi một ngón tay ra, đâm xuống người anh ta: "Anh nói chuyện với tôi thì phải tôn kính chút! Hiện tại tôi mới là ba ba, còn anh là con gà con yếu nhớt!"  

             "..." Thời Mộ Dương mỉm cười: "Được."  

             Con mẹ nó cô có thể nghe trọng điểm trước được không hả!  

             Đại Ninh đắc ý nói: "Đoàn Đoàn, cậu xem, đây chính là đàn ông. Một giây trước còn nói không cần hợp tác, không bảo vệ tôi, bây giờ không phải là rất ngoan sao."  

             Không cần cô chỉ huy, cũng chủ động lên kế hoạch cho tương lai của bọn họ.   

             Thanh Đoàn cười gượng hai tiếng, nghĩ thầm, nếu hoạt động tâm lý của Thời Mộ Dương có thể trình bày ra thì hiện tại chắc chắn là hiện trường một trăm linh tám cách thức tử vong của Đại Ninh.  

             *  

             Mấy người Tác Nhị đã đóng quân bên ngoài rừng cây hai ngày.  

             Theo mệnh lệnh của đại ca, nếu như ngày thứ ba mà đại ca còn chưa đi ra thì bọn họ lập tức đi vào trong tìm người.  

             Trước đó đại ca Thời nói nếu tất cả mọi người cùng đi vào, mục tiêu quá lớn, đại ca chỉ cần đi theo sau lưng mấy tên ngốc kia, nhặt đồ ăn có sẵn là tốt rồi.  

             Đại ca mang theo Tác Nhất và Tác Ba đi vào.  

             Nhưng bây giờ vẫn chưa thấy ai đi ra. Trong lòng Tác Nhị chùng xuống, quyết định ngày mai trời vừa sáng thì dẫn theo người vào trong rừng cây, tìm kiếm đại ca.  

             Tác Nhị cực kỳ có niềm tin với Thời Mộ Dương, dù sao thực lực của đại ca cũng không thể khinh thường. Chỉ là bây giờ con trăn khổng lồ bị thương, không thể nào đi theo đại ca, cậu ta mới khó tránh khỏi có chút lo lắng.  

             Mặt trời lặn xuống, sắc trời mới vừa tối, Tác Nhị liền triệu tập đám người, nói: "Chúng ta bàn bạc một chút, ngày mai sau khi tiến vào rừng thì phải đi như thế nào..."  

             Mấy người đang thảo luận khí thế ngất trời thì đột nhiên có người ngạc nhiên hô lên: "Là đại ca Thời, đại ca ra rồi!"  

             Nghe vậy, Tác Nhị cũng vội vàng nhìn sang.  

             Quả nhiên dưới màn trời dần tối đen có hai bóng người đang chậm rãi đi ra. Cầm đầu chính là Thời Mộ Dương đã biến mất hai ngày nay.  

             Chỉ thấy đại ca của bọn họ lắc mông, bước chân hoạt bát, hai tay chắp sau lưng, lanh lợi bước tới: "Xin chào mọi người!"  

             Vẻ mặt Tác Nhị mờ mịt, nhìn cử chỉ kỳ lạ của tên ẻo lả này: "..."  

             Nhớ tới tính cách vui buồn thất thường đầy kinh khủng của đại ca, cậu ta run lên, trong lòng không dám suy đoán Thời Mộ Dương nữa, vô cùng vui mừng nghênh đón: "Đại ca, rốt cuộc anh cũng trở về rồi, Tác Nhất và Tác Ba đâu?"  

             "Thời Mộ Dương" trước mắt nghiêng đầu đáng yêu: "Cái gì mà nhất với ba vậy ~"  

             Sau lưng, một giọng nói sâu xa vang lên: "E là hai tên đần kia đã chết hết rồi."  

             Tác Nhị nghe thấy giọng nói cố ý đè thấp cho khó nghe của một cô gái, lúc này mới nhìn thấy một người phụ nữ bẩn thỉu đi theo sau lưng Thời Mộ Dương. Tác Nhị mất hứng, mắng: "Con ranh kia, con mẹ nó mày nói cái gì đó! Dám nguyền rủa anh em của chúng tao chết!"  

             Con ranh "Thời Mộ Dương" thâm trầm nhìn về phía cậu ta.  

             Đại Ninh cười đến mức suýt ngã: "Đúng đúng, tôi nhặt được con... Con ranh này trong rừng, sau này cô ấy là của ta, không ai được phép động vào, nghe không!"  

             Theo lý thuyết, phát biểu bá đạo như vậy trên một hòn đảo vốn thưa thớt phụ nữ sẽ khiến cho nhiều người tức giận. Mọi người đều biết, mấy ngày trước đại ca vừa cướp được một người phụ nữ trắng trẻo nõn nà từ chỗ Hướng Tuyết Phong, như vậy thì đúng ra người phụ nữ vừa bẩn vừa xấu này phải phân cho các anh em.   

             Nhưng Thời Mộ Dương hành động thất thường, là bạo quân nói một không hai, không ai dám chất vấn bất kỳ quyết định gì của anh ta.  

             Nếu không thì trong lúc nói cười, chết như thế nào cũng không biết.  

             Tác Nhị nghe theo mệnh lệnh của anh ta vô điều kiện, cung kính khom lưng: "Vâng."  

             Người đứng phía sau Tác Nhị, cũng khom lưng với Đại Ninh, chỉnh tề trả lời: "Vâng."  

             Đại Ninh cực kỳ vui vẻ, cô có cảm giác như mình đang làm hoàng đế. Hoá ra Thời Mộ Dương sống thoải mái như thế!  

             Gân xanh trên trán Thời Mộ Dương nhảy lên thình thịch, nhìn đám thuộc hạ ngu xuẩn này rõ ràng có nghi ngờ nhưng không dám nói nửa chữ, chỉ biết phục tùng vô điều kiện. Không biết anh ta nên vui mừng vì lòng trung thành của đám người này hay là nên tức giận vì sự ngu xuẩn của bọn họ.  

             Tốt lắm, về xưng hô của Tác Nhị đối với mình, chờ sau khi anh ta đổi lại, anh ta muốn tên đần này phải rớt một lớp da!  

             "Đại ca vất vả rồi, mời lên xe."  

             "Ồ!" Đại Ninh vốn cho rằng hoàn cảnh ở đảo tội ác kém như vậy, cô phải khua chân đi bộ hết quãng đường về, khả năng tốt nhất cũng chỉ có thể sai người cõng về.  

             Không ngờ rằng có một vài con tuần lộc ngoan ngoãn đang lôi kéo một cỗ xe hoa lệ, dừng lại trước mắt cô.  

             Lợi... Lợi hại quá ta!  

             Đến cả tuần lộc dùng ở thời viễn cổ cũng lấy ra, cô vô cùng vui vẻ leo lên chiếc xe hươu hoa lệ, phát hiện trên xe còn được lót một tấm thảm mềm mại thoải mái.   

             Cô lùi ra sau một chút, hai tay khoác lên đầu gối, tuần lộc ngoan ngoãn di chuyển về phía trước.  

             Đám người sau lưng cũng dàn xếp xong đội ngũ, chỉnh tề đi theo sau lưng cô, trật tự như quân đội hộ tống dọc đường. Bên cạnh có người ân cần nói: "Đại ca uống nước thấm giọng đi ạ."  

             Tác Nhị nhớ tới cái gì, thâm trầm cười một tiếng, quay đầu lại.  

             "Các anh em, trói con đàn bà nói năng lỗ mãng kia lại! Để cô ta đi chạy theo xe hươu." Mặc dù phụ nữ trân quý, nhưng nhìn người phụ nữ kia cũng không tính là hàng cực phẩm gì, với tính cách của đại ca, không chừng bắt người về để nô dịch cô.  

eyJpdiI6ImRBNEdsdlhEalN5NGpXTjRkRm5NeGc9PSIsInZhbHVlIjoiR0taZFRkVVdUVlRkMzFuU29UZ052NlVpbjJuU1pqYWh6TXlZd3JKS3FDMWY0ZlBOcUJncGp0VXhRT1hudE5XYXlycGZ2YWQ2b1lnY1RHbmsrUUZRcHR1WUpuZ0p2d255aWowQVJERmhPdVRIVkZtcjNDUGNGNE50akpcL1YyNzk4YkhQcnhIODlnTXIxTFhrUENMelFJYzdMM2RrR05DTUk0VDU2OWlrTWZ6Qis4ZVg3eUlhak5BWTlhcVJBTTdxOGJtYVlKVWI0ckxyS0ZIMUIrZFV0aU1lMVVjU2x2VHptSHJDbElqV2w2d24rbnhLcjRvQWlWYzUwN3NNaVlPVDFqb3FuXC9CcUNWYU1TczdMUVwvUUlVSEx6M1pLYitXTGV1czJKcEduN1cyS0p3WnJSN2t0bFJuWjdlb3RIenhIOHFyZTVpS0xUeXRsSmJGZzVpSEh1TUhTUllqYVRqVGdHXC9UQmxTNXFvRXdxSHcxdzNacnU3YW44V0JqaVlWNDc4RiIsIm1hYyI6ImMwN2VkY2U1ZjRmNTIyZjRmYzA2YTBhZjdkMzYyZWFmYjgxNjJiZTJhYzUwMjkxMTU2ZWIzNzJjMjYwYjNkNTIifQ==
eyJpdiI6ImdaNEUyT0cxd0NZdlBXZDBwNVU3Y0E9PSIsInZhbHVlIjoiQ201bFZ0bUl4c21iaXdoXC9nQkdPVXFcL05oZ1RmVjlaVWU3S3NsRFAwVTZLb3JxZ1NZT1ZqSTNPSE0rVTRVVzFvbVY2Q3ZOVXZSRDFoVldaQVIyRXZ5ZVkrSTR6bm5aWGhIZXlBYjE0d3ZBaWtCTWhpK1djVXRyVUs4ZVNTN0IxbTlMWG5wWFg1Mm53ZVEzbEE0VFp2Rm9YY082TlNZN2hYbEtZWXR5NXFMTVZKUXY1VE82VUVaUzFockJUQjk5NjZvTjR5NEloamlrR1BoalY0Um0wUm4yc002Z09VdDZ0R21DazhFZzJCMVZzPSIsIm1hYyI6IjEyZWIyMWQ3NjRiZjM5Y2Q5ZGIxNDNjOWZhYjMxZjJkZTA4YTQ4YzkyODRmYzc4NjYxMDg5Y2ViOTJmNzc4NTAifQ==

             Tác giả có lời muốn nói: Thời Mộ Dương: Tác Nhị mày chết chắc rồi.

Ads
';
Advertisement