Đợi đến khi mặt trời xuống núi, gần đến hoàng hôn, sắc mặt Đại Ninh thay đổi.
Cảm giác "Đoạn Tràng Hoàng Hôn" tra tấn cô hôm qua, đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ.
Thời Mộ Dương mở mắt ra, đứng lên từ trong sơn động chật hẹp.
"Đi thôi cháu gái nhỏ."
"Đi đâu?" Đại Ninh hỏi.
"Đến giờ này rồi mà đám ngu xuẩn kia vẫn chưa tìm đến, ông đây đi nhặt xác cho bọn họ."
Bây giờ Đại Ninh mới hiểu được, hoá ra Thời Mộ Dương đang chờ người của anh ta tới tìm. Đám người kia không đến, anh ta dù lười cũng phải tự đi ra ngoài, dù sao cũng không thể thật sự đói chết ở chỗ này được.
Trong lòng cô xoay chuyển một trận, đột nhiên nghĩ đến đôi câu đàm luận trong rừng mà cô nghe được từ đám người kia. Sau khi liên hệ mọi chuyện với nhau, Đại Ninh lập tức hiểu được tình trạng hiện nay của Thời Mộ Dương.
Anh ta phải chạy về cứu con trăn khổng lồ và Kỷ Điềm! Thời gian của anh ta gấp rút, nhưng cô lại không vội.
Con trăn khổng lồ và Kỷ Điềm, chết thì chết chứ sao.
"Tôi không đi." Đại Ninh hừ một tiếng. Biết anh ta cần mình, lúc này cô cũng không thèm giả vờ ngoan ngoãn: "Thời Mộ Dương, anh và rắn của anh ôm nhau chết hết đi!"
Thời Mộ Dương mỉm cười liếc nhìn cô một cái.
"Cô cho rằng tôi đang trưng cầu ý kiến của cô?" Anh ta có vẻ như rất kinh ngạc: "Bảo bối, năm nay cô hai mươi mốt tuổi rồi, không phải mười hai tuổi, sao còn ngây thơ như thế. Giết cô rồi lấy máu hiệu quả cũng giống nhau. Cô đã không muốn đi, chú nhỏ thương cô, tất nhiên sẽ giúp cô được như ý nguyện."
Đại Ninh bỗng nhiên ôm lấy eo anh ta: "Đi đi đi, chú nhỏ chúng ta nhanh đi thôi, nếu không thì rắn nhỏ sẽ phải chịu khổ thêm một ngày đó."
"Bé ngoan." Anh ta sờ mái tóc xoăn của cô: "Cô đi trước đi."
Anh ta như nhớ tới cái gì: "Cô ăn Đoạn Tràng Hoàng Hôn, lát nữa sẽ rất đau đớn. Tới đây, chú nhỏ đưa thuốc giải cho cô."
Đại Ninh nghi ngờ nhìn anh ta.
"Có muốn không?" Thời Mộ Dương hỏi.
"Muốn!"
Cô nửa tin nửa ngờ, cầm viên thuốc đen sì trong tay, để Thanh Đoàn kiểm tra thử.
Thanh Đoàn nói: "Không có độc."
Đại Ninh ăn hết, đắng đến mức biến sắc. Chẳng lẽ bên trong nhét thêm hoàng liên sao!
Nhưng đúng là đi ra ngoài một hồi lâu mà bụng cũng không đau như hôm qua.
Đầu óc Đại Ninh hoạt động trở lại, bắt đầu suy nghĩ làm sao để giết chết Thời Mộ Dương.
Người đàn ông phía sau chậm rãi nói: "Thuốc giải ba ngày một viên, nửa năm một đợt trị liệu."
Khuôn mặt nhỏ của Đại Ninh đen thui. Nếu như cô không nghe lầm, Thời Mộ Dương đang cười, chắc chắn là anh ta đang cười!
*
Mặc dù Thanh Đoàn không tìm được đường, nhưng cảm giác với nguy hiểm của nó lại rất đáng tin cậy.
Thời Mộ Dương biết đường, hai người phối hợp lẫn nhau, không ngờ có thể an toàn đi ra ngoài rừng cây.
Trên đường, Đại Ninh phát hiện không ít hài cốt. Xem ra cô đúng là không may, lên bờ cũng lên ngay chỗ nguy hiểm nhất. Nếu như không phải do cô sợ rắn, côn trùng, chuột, kiến, không muốn đặt chân vào rừng cây, chỉ sợ cô đã sớm chết ở chỗ này.
Trên đường gặp phải hai tình huống nguy hiểm, cô lại còn đang bệnh, đi rất chậm.
Đồ khốn Thời Mộ Dương kia thỉnh thoảng sẽ uy hiếp cô, để cho cô đi nhanh một chút. Có một con rắn lao về phía cô định cắn thì bị Thời Mộ Dương túm ở chỗ bảy tấc, vứt nó lên cây.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất