Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

Đại Ninh bị anh ta che kín miệng. Cô vô cùng đau đớn, nhưng vẫn cố gắng hé miệng, tính toán cắn rớt một miếng thịt từ trên tay anh ta.  

             Kỷ Đại Ninh cô cái gì cũng ăn, chỉ không "ăn" thiệt thòi.  

             Thời Mộ Dương nhướn mày. Anh ta trời sinh nhạy bén, chỉ cần nhìn vẻ mặt của cô là đã biết cô muốn làm gì.  

             Thế là lúc cô vừa há mồm, anh ta kéo sợi dây thừng trong tay, Đại Ninh bị ép ngửa ra sau.  

             "Ô..."  

             Thời Mộ Dương thuận thế đè cô nằm sấp xuống đất, coi cô như cái gối, khoan thai ngủ trên lưng cô.  

             Đại Ninh nằm sấp trong hang động, đau đến mức khóc nức nở.  

             Cô thử cố cựa quậy người, nhưng Thời Mộ Dương nhìn thì yếu ớt mà sức lực lại rất lớn. Không nói đến chuyện tâm tư quỷ quyệt, bàn về ác độc anh ta cũng không thua kém cô là bao.  

             Thanh Đoàn gấp đến độ xoay vòng vòng.  

             "Đại Ninh, cô không sao chứ."  

             "Cậu... Hự... Cậu thử làm gối cho người đè đầu là biết, hự... Tôi muốn thiến Thời Mộ Dương, tôi muốn khiến anh ta đoạn tử tuyệt tôn, chết không có chỗ chôn." Răng cô run lập cập, vừa thở hổn hển vừa nguyền rủa Thời Mộ Dương trong biển ý thức.  

             Cũng không biết có phải anh ta cố ý hay không, cô ăn "Đoạn Tràng Hoàng Hôn", bụng vốn bị quặn đau, bây giờ còn bị anh ta đè lên eo, mồ hôi lạnh túa ra như suối.   

             Tay nhỏ của Đại Ninh siết chặt thành nắm đấm, đột nhiên nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, khuôn mặt ngây thơ tái nhợt, trong mắt lóe lên vẻ oán hận nhàn nhạt.  

             Hình như Thanh Đoàn có cảm giác, vội vàng dụ dỗ: "Không đau không đau, tôi thổi cho cô một chút nha. Không thể giết, không thể giết con trai của vận mệnh đâu."  

             Giết con trai của vận mệnh, linh hồn của Đại Ninh sẽ lập tức bị bắn ra khỏi thế giới này.  

             Cho dù Thời Mộ Dương là đứa con cuối cùng của vận mệnh, nhưng có vẻ chỉ số nguy hiểm của anh ta quá cao, Đại Ninh lựa chọn đồng quy vu tận với anh ta, nếu thành công thì còn được, nếu như không thành công, chờ Thời Mộ Dương thoát khỏi "đảo tội ác", tâm tư mấy năm nay của Đại Ninh sẽ hoàn toàn uổng phí.   

             Thời Mộ Dương này nuôi một con trăn khổng lồ ngu ngơ nghe lời, nhưng chính anh ta lại là kẻ lòng dạ rắn rết.  

             Một giây trước còn cười hì hì nói chuyện với bạn, một giây sau có làm ra chuyện gì cũng chẳng kỳ quái.  

             Đại Ninh nhụt chí, chôn mặt trong khuỷu tay, yên lặng chờ cơn đau kia qua đi.  

             Thời Mộ Dương nhắm mắt, ngược lại có chút bất ngờ.  

             Anh ta tưởng cô cháu gái nhỏ sẽ gào khóc than trời đập đất. Dù sao với tính cách õng ẹo của cô sẽ không có chuyện nằm im chịu trận, nói không chừng trong lòng đã bắt đầu mưu tính làm sao giết chết anh ta.  

             Giống như trước đó trong rừng cây, anh ta ngồi trên cây nhìn cô dùng dăm ba câu dụ mấy tên kia tự giết lẫn nhau.  

             Kết quả cô lại nghẹn ngào như mèo con, không ngừng thút thít nhưng cũng không khóc rống xin tha.  

             Anh ta chậm rãi đeo găng tay lên, nhắm mắt nghỉ ngơi.  

             Không tệ. Người đã trưởng thành, tiến bộ không ít. Biết ở trước mặt người không đau lòng cô, có khóc ra sao cũng vô dụng.  

             Mưa nhỏ vẫn rơi đến nửa đêm, khi Thời Mộ Dương mở mắt ra, Đại Ninh đã không còn động tĩnh.  

             Anh ta nghiêng người sang, đôi mắt âm u mang theo vài phần lạnh lẽo nhìn cô.  

             Thiếu nữ nằm rạp trên mặt đất, nửa bên mặt nhỏ dính đầy cát, lông mi ướt đẫm nước mắt, ngón tay mảnh khảnh hơi nắm hờ, đã hôn mê.  

             Anh ta trào phúng nghĩ, cũng không biết cháu gái nhỏ yếu như gà có thể sống được mấy ngày ở cái chỗ chết tiệt này.  

             Nếu đổi lại là người đàn ông khác, phải chờ đợi trên đảo năm năm, sao có thể không động tâm khi nhìn thấy người đẹp tuyệt trần như thế này.  

             Thân thể Thời Mộ Dương có chút rục rà rục rịch, nhưng vẻ mặt và ánh mắt của anh ta lại hoàn toàn không giống vậy.  

             Anh ta xách cổ áo sau gáy cô lên, để cô dựa vào vách đá bên cạnh, còn mình thì gối lên cánh tay, lần nữa ngủ thiếp đi.  

             *  

             "Dậy đi, trời sáng rồi." Thời Mộ Dương giơ mũi chân, khều khều Đại Ninh.  

             Cô không hề có động tĩnh gì.  

             Thời Mộ Dương thấy gương mặt cô đỏ lên, ngồi xổm xuống kiểm tra trán của cô.  

             "Phiền phức, phát sốt rồi."  

             Anh ta thuận thế nằm xuống, cũng lười quản cô.  

             Thuốc ở trên đảo quý giá biết bao, sao anh ta lại phải lấy ra để cứu Kỷ Đại Ninh? Lại nói, phát sốt cũng không chết ngay được, cùng lắm là hơi khó chịu chút.  

             Tối hôm qua trời vừa mới mưa, vậy mà bây giờ lại nắng chói chang. Nhìn ánh nắng thiêu đốt bên ngoài, Thời Mộ Dương còn chẳng muốn động một ngón tay.  

             Thời Mộ Dương mặc kệ Đại Ninh, nhưng Thanh Đoàn thì lo lắng hoảng luôn rồi. Mặc dù Đại Ninh là một nhóc phiền toái, nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ bị bệnh, cực kỳ khỏe mạnh.  

             Nó dang rộng cơ thể tròn vo của mình, vụng về chuyển năng lượng sang cho cô.  

             Thân thể của nó đã khô kiệt, thân hình vốn không lớn lắm, thời gian trôi qua càng trở nên nhỏ con hơn.  

             Đại Ninh mở to mắt, đẩy nó ra khỏi biển ý thức.  

             Cô hất gò má sang một bên, nhấp miệng nhỏ mắng: "Đồ ngốc."  

             Có chút sức lực này của Thanh Đoàn, Đại Ninh dễ chịu hơn khá nhiều, nhưng cô biết cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp.   

             Trong bụng cô trống trơn, kể từ tối qua ăn một ít Thiên Nhật Bạch, cô không còn ăn thêm gì, thậm chí còn không uống nước.  

eyJpdiI6IlRaWEhCU3hnK1FTdm9oaDB3U1pVUkE9PSIsInZhbHVlIjoid1lRTEVySUp5XC9XeTE2NFMrZHBmRld0cVAwcVN1ZnIzRUNqcXlZUDRmYTIxMFRnampYTE0ySzdQUjBkWW9DdkIrWXpqc0pCblRQYk1ZNWI2MzR1OHpjVHJwYXdQcVg1U01NemNMaEp5dEN4MmdycWpOYW9VaE1wWEluWUFPQllVdGU1N2o5aHBVODFBVTBnSEhzNFpXYUYxUFwvSFdXRW9BNHVpbXJrMkpvRDQxV09zSDhaZ0RqRFVNK3dzNkd4NkhzbnZwUVNYb1NTNUR6U2s3TE5ISVB0dVBwKzBcL1ljTUVQOFVNUmpGZ2cyRTVNU3dyYklpV2RieDNzbHByRnZtZ3FzNXJaendscVpFWmFsakFKRWxQaE5LUTZDaWV5QmlLczVBU1RmSWdNMWZPTFJSNGEzOElYVU1pYldoU1wvTUFDcnkycUNTaEFtdGRJRitld1lGOU9wbzdFV0xcL2pmQlJnVlcyUkFSQ3RlY3J2OExYY0YybVRRUG1aOVwvZHZNNmM2K2ZaNmxGcnViVDBYUUh5WDUzejRaeFNWcUVnUGtpclNuMUhtZldFZmFKNUMzMlBKZXZ6OWF4UkU4Z1BZMEd3K2N2RERKXC9vaHRHSzhpT1k1NkZHejFGUjFQT0lSYmlaTVdvdlNxSnNDWDg3ZGhtT2syZm93elwvQWY3ZjRUWGhkc1wvNXp5a3pRVVBIbStBV0VoNG04OVIyblwveHhKazFlT2ZoR09PanQ4ZUtnOGpyTWV6Y1l6TzJSWWlMS1VCWXlEVkJUVWw2SDdIY1V6WVAzeVo3azMwWVJKZXJLK21jTHNDSXdXekFFMHJ4ZlF5RFptVUo1VmlTN28yNWU4WWY0QnRnVFJWQ3Bya2xSQ3FPdXlNMW04cEVTcFltdHlIalVLa1JPaFwvd3pSaWcxUHZiSlFtSU52NzZcLzZteXRISzVMUFgiLCJtYWMiOiI0ZTAzYjBmYTVmMDJlOTY2NTNmODdkZjNhYjhkMTcxNzI1ODdhYjY4ODIyZGQ2YjNkMzgxZGEyNjUyYzIzZDI5In0=
eyJpdiI6IjN3aGZQVHVBbDZpUFRzRGRQOWg4Mmc9PSIsInZhbHVlIjoiRkFWM0ZpTnVzbnBSN1wvZHRoR1Ixckl1bThFc1Z0UGlRaDAxNk1vK2hpdDVjUlI2S2tXa1VYdHhRXC9odEcrVGkwc0Eya0FuVGJsSll3cEJ3aDJFS1pzMlwveEtHdGM5TzNFZ1Y5QitEcmpBZEJraFBIb2U0UDJ0NlpvZFlPYjR6WDErSlJSME4xRUtqMCtxdlVwcVR4bmNRaExBWVY3WVk4czlDelJHbDBLUG1wbTJ5UlVJenR0d1FjdkM5YUNCQWtGUHd4VlAzWENBclFla2toc3B2MW1cL25kSVF4Tnp4MmkzNUorTFJlVXlwUDVHXC9ieTg5Z2V3eWs4VG5RSHpOcjZHcUNEeEcwZEN2ckc2cUQzbTZjN1B6N1hzMGM5Y2Myc2lSZ0t0dTNXbCsxajh1NTNKVGp6dXJsaVdwK2lDcWRyUCIsIm1hYyI6IjQyYzFmYzhiYzc1MjQ3YWQ4M2Q5NTQ0NWFiMjMzYTAyNWJlYmU5ZWEzY2MxMDY2Yzg4Y2JiMzY0ZDc2YTA1NWIifQ==

             "Bảo bối à, chú nhỏ cũng đói, nếu không phải thấy cô nửa sống nửa chết thì tôi đã bắt cô đi tìm chút gì cho tôi ăn rồi."

Ads
';
Advertisement