Thân là nữ chính được định ra từ đầu, đương nhiên Kỷ Điềm có chút sức hấp dẫn. Mặc dù mặt cô ta bị Ngôn Cảnh phá hủy, thế nhưng trên hòn đảo này, cô ta chính là sự tồn tại quý hiếm, nói là tiên nữ cũng không ngoa.
Cô ta lại bắt đầu dấy lên hi vọng.
Đứa con thứ ba của vận mệnh này không giống hai người trước. Anh ta bị người hãm hại, bị lưu đày trên đảo tội ác với mấy tên thuộc hạ.
Anh ta vừa chính vừa tà, làm việc hoàn toàn không theo một khuôn khép nào. Nghe nói, anh ta còn cực kỳ lười.
Để mà nói anh ta lười đến mức nào thì… nếu đổi lại là Triệu Dữ hoặc Ngôn Cảnh ở trên đảo tội ác, bọn họ đã sớm thu phục lòng người, đóng thuyền tạo phản thoát khỏi hòn đảo này.
Nhưng cái đứa con thứ ba của vận mệnh này ở trên đảo tận sáu năm cũng không có ý định đóng thuyền dẫn đám người ra ngoài.
Đây là cơ hội cuối cùng của Kỷ Điềm.
Cô ta nhất định phải chiếm được trái tim của con trai thứ ba của vận mệnh! Nếu như có một ngày cô ta có thể trở về với Thời Mộ Dương, cô ta nhất định phải khiến Triệu Dữ, Ngôn Cảnh và nhà họ Kỷ đẹp mắt!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trước mắt chuyện Kỷ Điềm sầu lo nhất chính là cô ta không tìm thấy Thời Mộ Dương, mà yêu tinh nhỏ Kỷ Đại Ninh kia thì không rõ lai lịch. Kỷ Điềm có linh cảm rằng Kỷ Đại Ninh chưa chết, cũng lạc đến đảo tội ác như cô ta.
Nếu như lần này lại bị Đại Ninh nhanh chân đến trước, cô ta có bị chôn dưới đất chắc cũng phải đội mồ sống dậy mất.
Bên ngoài phòng ồn ào một trận. Không đợi Kỷ Điềm mặc quần áo tử tế, một gã đàn ông đen thui bẩn thỉu xông vào: "Đại ca, thằng nhóc họ Thời kia dẫn người đến đây!"
Trong khi nói chuyện, ánh mắt gã đàn ông liên tục dừng lại trên thân thể Kỷ Điềm, chọc Kỷ Điềm tức đỏ mặt.
Hướng Tuyết Phong đá một cước vào mông thuộc hạ: "Cút, bảo cậu ta và người của cậu ta cút ra ngoài chờ."
Hướng Tuyết Phong ôm lấy cô ta: "Mặc quần áo vào, ông đây ra ngoài xử lý vài chuyện."
Tâm tư Kỷ Điềm lập tức bị hai chữ "họ Thời" hấp dẫn, là Thời Mộ Dương!
"Là, là có người đến khiêu khích sao?" Cô ta ra vẻ khiếp đảm hỏi.
Hướng Tuyết Phong vẫn rất thích cô ta, cũng thành thật trả lời: "Đoán chừng là nghe được tin đồn về em nên tới kiếm chuyện với ông đây. Em yên tâm chờ ở chỗ này đừng đi ra ngoài, ông đây không nhận thì tên nhãi ranh đó cũng không có cách nào."
Kỷ Điềm nghẹn lời.
Cô ta điên cuồng chửi thề trong lòng. Lúc này cô ta quả thực muốn cầu xin Hướng Tuyết Phong đưa mình ra ngoài.
Nếu có thể ở bên cạnh Thời Mộ Dương thì ai cần tên Hướng Tuyết Phong này chứ!
*
Hướng Tuyết Phong vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy vài người đang khiêng một chiếc ghế trúc có mái che.
Một thanh niên trẻ tuổi, răng trắng môi hồng đang ngồi trên ghế trúc.
Tướng mạo người này có vài phần nữ tính, cả người như không có xương cốt, uể oải nhìn ông ta.
Bàn về hưởng thụ, cả hòn đảo nhỏ này không ai theo kịp Thời Mộ Dương.
Trong lòng Hướng Tuyết Phong nhìn loại đàn ông ẻo lả này không vừa mắt. Ông ta chưa từng giao chiến với Thời Mộ Dương, chỉ nghe nói trong tay Thời Mộ Dương sở hữu vũ khí có lực sát thương rất mạnh và □□ (1).
(1) Raw để như vậy.
Sáu năm qua, Hướng Tuyết Phong làm đại ca trên đảo Nam, còn Thời Mộ Dương thì cai quản phía bắc, hai bên nước sông không chạm nước giếng.
Nhưng không ngờ chỉ vì một người phụ nữ từ bên ngoài tới mà bây giờ hai người này lại đối đầu nhau.
Hướng Tuyết Phong đánh giá Thời Mộ Dương một phen, trong lòng cười nhạo. Màu da tên này rất trắng, so với tất cả đàn ông trên đảo, thậm chí cả phụ nữ còn trắng hơn, là dạng quen sống an nhàn sung sướng, một mình ông ta có thể đánh mười tên.
Còn muốn tranh phụ nữ với ông ta?
Thời Mộ Dương giương mắt, chậm rãi mở miệng: "Hướng Tuyết Phong, đưa người phụ nữ kia ra đây cho bố mày nhìn xem."
Giọng điệu vô cùng ung dung, cứ như đang ra lệnh cho con chó nhà mình.
Hướng Tuyết Phong nói: "Lấy đâu ra phụ nữ? Thời Mộ Dương, sợ là mày ngủ ở đảo Bắc đến ngu người rồi. Bao nhiêu năm nay trên đảo này không có phụ nữ, chẳng nhẽ mày không biết sao? Lại nói, cho dù có phụ nữ thì đó cũng là phụ nữ của ông đây, con mẹ nó mày còn dám giương oai trên địa bàn của ông đây, có tin hôm nay ông đây khiến mày có đến mà không có về không!"
Người của Hướng Tuyết Phong cũng theo đó ồn ào: "Hóa ra đại ca đảo Bắc lại ẻo lả như vậy. Đại ca, thằng nhóc này dám đòi phụ nữ với anh, chúng ta đè nó ra để các huynh đệ cùng nhau vui vẻ chút."
Thời Mộ Dương còn chưa mở miệng thì sắc mặt mấy người đàn ông đang khiêng ghế đã thay đổi.
Bọn họ nhìn mấy tên thuộc hạ của Hướng Tuyết Phong bằng ánh mắt kỳ lạ, giống như đang nhìn một đống thịt chết.
Xưa nay, nguyên nhân lớn nhất khiến Thời Mộ Dương không đặt chân đến phía nam hòn đảo chính là hòn đảo này rất lớn, khoảng cách giữa đảo Nam và đảo Bắc con mẹ nó quá xa.
Thời Mộ Dương quá lười để tới đây.
Nhưng toàn bộ đảo Bắc không ai không biết Thời Mộ Dương chính là một bạo quân!
Thời Mộ Dương cong môi, ngón tay gõ nhẹ trên thành ghế trúc.
Anh ta hơi ngồi thẳng dậy, liếm môi: "Chặt rồi lột da cho rắn ăn."
Người khác không biết lời này có ý gì, nhưng người đi theo Thời Mộ Dương tới đây thì hiểu ngay lập tức. Bọn họ còn chưa kịp động thì chợt có một người phụ nữ trẻ tuổi lảo đảo chạy ra từ trong rừng trúc.
Kỷ Điềm nhìn hai bên đang giằng co, khi ánh mắt lướt đến người Thời Mộ Dương thì đột nhiên sáng lên.
Mà ngay khi cô ta vừa xuất hiện, ánh mắt tất cả đàn ông ở đây đều bị cô ta hấp dẫn. Mặc dù nhìn ra được là Kỷ Điềm đã bị hủy dung, nhưng cho dù như thế, cô ta vẫn trắng trẻo mịn màng hơn tất cả phụ nữ trên đảo nhiều.
Hướng Tuyết Phong không vui nói: "Không phải bảo em ở bên trong đợi sao, quay về đi!"
Kỷ Điềm không thèm nghe lời ông ta, vẫn tiếp tục chạy về phía Thời Mộ Dương.
Dưới ánh mắt tràn ngập hứng thú của Thời Mộ Dương, cô ta giữ chặt ống quần anh ta, lắc lắc, cất giọng dịu dàng cầu xin: "Xin ngài dẫn tôi đi!"
Thời Mộ Dương nhấc chân, dùng mũi giày nâng cằm cô ta lên: "Muốn theo tôi?"
Động tác mang theo vài phần sỉ nhục, nhưng Kỷ Điềm vẫn kiên định gật đầu.
Hướng Tuyết Phong bị vả mặt ngay tại chỗ, phun nước bọt: "Mẹ nó con điếm này!"
Thời Mộ Dương cười ha ha, sau đó nghiêm mặt, ánh mắt âm u.
Anh ta nâng tay vỗ một tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Người phụ nữ này không tệ, mang đi, mấy tên còn lại, để bọn chúng chơi với thằng nhóc con nhà ông một trận đi."
Trong hai mươi phút tiếp theo, Kỷ Điềm khó có thể tin những thứ mà mình vừa nhìn thấy.
Một con trăn khổng lồ nhảy ra từ trong rừng cây, thân con trăn thô to như hai cái thùng.
Sắc mặt của Hướng Tuyết Phong và thuộc hạ trắng bệch.
"Giết nó, mau giết nó!"
Nhưng con trăn khổng lồ như đi vào chỗ không người, sau khi xông vào cứ một ngụm một người quăng về phía cây đại thụ bên cạnh.
Thời Mộ Dương chống ngón tay trên môi, cười tủm tỉm: "Chậc chậc."
Bắp chân Kỷ Điềm phát run.
Thời Mộ Dương vươn tay với cô ta: "Sợ sao?"
Kỷ Điềm lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười, đặt tay vào lòng bàn tay anh ta.
Không, không thể sợ, đứa con thứ ba của vận mệnh vốn là một người bị bệnh thần kinh, nếu như cô ta sợ thì cô ta sẽ mất tất cả.
Cô ta đã sớm biết anh ta có một con trăn khổng lồ đáng sợ, nhưng trong tiểu thuyết chỉ mô tả bằng vài từ, đâu có chấn động bằng tận mắt nhìn thấy ngoài đời thực.
Nhìn đuôi mắt ửng đỏ của Thời Mộ Dương trước mặt và cảnh tượng nồng nặc mùi máu tanh, tứ chi bay tứ tung do con trăn khổng lồ phía trước gây nên, Kỷ Điềm đột nhiên cảm thấy buồn nôn.
Cô ta cố nén cảm giác buồn nôn xuống, nghĩ thầm, cuối cùng cô ta cũng đến bên cạnh con trai của vận mệnh trước.
*
Trên mặt biển xanh thẳm, một chấm nhỏ đang trôi lơ lửng.
Đại Ninh cũng không ngờ rằng bởi vì chia bớt vận may ra để cứu Triệu Dữ, dưới tình huống không đủ năng lượng, hai kẻ ngốc là cô và Thanh Đoàn đã nhẹ nhàng lênh đênh trên mặt biển hai tháng.
Từ tháng bảy nóng bức tới tháng chín vào thu, nếu như không phải có con hàng Thanh Đoàn ngu ngốc này, có lẽ thi thể của cô đã sớm lạnh.
Nhưng mà lúc trước không phát hiện, lần này mới biết đồ ngốc này là đồ mù đường.
"..."
Đại Ninh nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lòng sinh ra cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.
Thanh Đoàn cũng biết mình vô dụng, có thể bảo vệ Đại Ninh không chết đã là trình độ cao nhất của nó rồi. Nó nhìn khuôn mặt trắng nõn của Đại Ninh, cảm thấy lúc ấy cô diễn cũng không tệ lắm.
Chút thủ thuật che mắt thôi mà cô có thể diễn bi thương như thế, không cần nghĩ cũng biết sau đó, Kỷ Điềm ngồi trên con thuyền không khởi động được kia sẽ thảm bao nhiêu.
Lần đầu tiên Thanh Đoàn biết được thế nào là lòng dạ hẹp hòi của phụ nữ.
Ngôn Cảnh không muốn phạm tội vì cô, thế là trước khi đi, cô liền bẫy anh một màn.
Ồ. Chậm thêm chút nữa thì con của Thời Mộ Dương và Kỷ Điềm có thể đi mua tương luôn rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất