Thế nhưng trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng. Biển cả mênh mông, cho dù bọn họ biết Đại Ninh ở đâu cũng không thể tới kịp.
Kỷ Điềm sảng khoái cười ra tiếng, cô ta vỗ tay.
"Thôi Nghiêu, đổi người với cô ta."
Đại Ninh đau đến mức đứng không vững. Cô choáng váng buông thuyền cứu nạn trên du thuyền xuống, nhìn phía đối diện đưa Kỷ Mặc Giác tới.
Hai bên chậm rãi di chuyển, Thôi Nghiêu dẫn theo Kỷ Mặc Giác đi qua. Trước mắt Đại Ninh bị máu tươi làm mờ đi.
Cuối cùng cũng đến thời điểm trao đổi con tin, ánh mắt Thôi Nghiêu sáng lên, con dao đột nhiên đâm vào bụng Kỷ Mặc Giác.
Kỷ Mặc Giác đang bị trói hoàn toàn không có cách nào né tránh, một thân thể nhỏ nhắn đột nhiên bổ nhào vào anh ta.
Trong ngực anh ta mềm nhũn, kinh ngạc nhìn gương mặt đẫm máu của Đại Ninh.
Anh ta chỉ cần liếc mắt là thấy được ánh nước trong mắt cô.
Biển tháng bảy, mặt trời lên cao. Trên người cô mang theo hương lan thoang thoảng xen lẫn với mùi máu tươi, nhỏ giọng khóc nức nở.
Hai chân Kỷ Mặc Giác mềm nhũn, quỳ gối trước mặt cô, để cô dựa vào ngực mình.
Bọn họ tựa sát vào nhau như thuở còn trong bụng mẹ.
Nước mắt Kỷ Mặc Giác thấm ướt nhẹp quần áo: "Chị..."
Vào lúc này, anh ta chưa bao giờ thấy hận bản thân mình đến vậy. Chị em ruột thịt cùng mẹ sinh ra, đáng lẽ anh ta nên đội trời đạp đất che chở cho cô, nhưng nhiều năm như vậy, từ khi bố mẹ qua đời, anh ta chưa từng bảo vệ cô dù chỉ một ngày.
Anh ta không thích tính tình ương ngạnh, không coi ai ra gì của cô, cũng không chịu gọi cô là chị, lớn dần, anh ta gần như quên mất khi cô còn là một bánh bao nhỏ, anh ta cẩn thận từng li từng tí đi qua, hôn bẹp một ngụm lên mặt cô, ôm cô vào ngực ngủ.
Là lỗi của anh ta. Anh ta đổ hết lỗi cho Đại Ninh vì cái chết của bố mẹ, anh ta trách cô thờ ơ và máu lạnh, anh ta luôn luôn nghĩ, nếu như ngày đó Kỷ Đại Ninh mở miệng khuyên một câu, bố mẹ sẽ không bước lên chiếc phi cơ kia.
Nhưng cô chỉ đứng nhìn từ xa, người mặc váy xòe, tay nâng một chiếc dù viền ren lộng lẫy, kiêu căng xinh đẹp mà châm chọc, nhìn một mình anh ta cố gắng.
Kỷ Mặc Giác run rẩy dữ dội hơn.
Là anh ta sai! Lúc đầu... Anh ta thích cô như vậy, cô mới là công chúa nhỏ ngủ bên cạnh anh ta, cùng anh ta lớn lên.
Rõ ràng anh ta còn thích cô hơn cả ông nội, nhưng từ lúc nào anh ta đã quên đi tất cả những thứ này?
Kỷ Điềm nhìn chị em Đại Ninh đang rúc vào nhau, nhếch môi.
"Thật đúng là đặc sắc." Gương mặt của Kỷ Đại Ninh đã bị hủy, mạng cũng không giữ được. Cô ta muốn xem xem từ nay về sau, đối phương làm sao có thể cản trở mình.
"Thôi Nghiêu, ra tay đi."
Đúng vậy. Kỷ Điềm không có ý định giữ lời. Một con gà nhỏ yếu ớt như Kỷ Đại Ninh và Kỷ Mặc Giác bị cho uống thuốc, cả hai đều không có cách nào phản kháng, Kỷ Điềm sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai.
Cô ta biết những việc làm ngày hôm nay của mình là vi phạm pháp luật, vậy thì giải quyết một người và hai người có khác gì nhau đâu?
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Sau đó chỉ cần lão già nhà họ Kỷ qua đời, người một nhà này sẽ chết sạch. Chờ đến khi đó, cô ta và Thôi Nghiêu sẽ lên thuyền lái đến hòn đảo hoang ngoài vòng pháp luật trong truyền thuyết kia, đi tìm đứa con thứ ba của vận mệnh.
Anh ta sẽ không giống bọn họ...
Anh ta chắc chắn sẽ thích mình.
Thôi Nghiêu vừa vung tay lên, Đại Ninh bỗng nhiên vọt dậy. Cô không tìm thấy phương hướng, Thanh Đoàn hô: "Phía trước bên phải!"
Cô thở hổn hển, dùng hết toàn bộ sức lực vọt về phía Thôi Nghiêu. Trong tích tắc, cô và Thôi Nghiêu cùng nhau rơi xuống biển.
Mặt biển gào thét.
Nước biển lạnh lẽo nhấn chìm cô, Đại Ninh dùng hết sức lực từ thuở bú sữa mẹ quấn lấy cổ Thôi Nghiêu, để anh ta chìm xuống cùng mình.
Đi chết đi, đồ chó săn của Kỷ Điềm.
Thôi Nghiêu muốn gỡ thiếu nữ mềm nhũn trên người ra, nhưng cô thoạt nhìn giống như một bông hoa mềm yếu không có sức lực, vào thời điểm này lại cứng cỏi ngoan cường hơn cả tảo biển, liều mình túm chặt anh ta.
Mặt Thôi Nghiêu chướng thành màu gan heo. Anh ta cảm giác được mình đang cố kéo cánh tay nhỏ gầy của cô xuống, nhưng cô vẫn không chịu buông tay.
Trên mặt biển, Kỷ Điềm lao tới mép thuyền.
"Thôi Nghiêu!"
Trong biển, Thôi Nghiêu mở mắt ra, trông thấy thiếu nữ trước mặt đang đắc ý mỉm cười với anh ta.
Ánh mắt cô như gom hết những đốm sáng của biển sâu, vào thời điểm này rồi mà vẫn còn xinh đẹp đến khó tin.
Cô lại gần, ôm chặt cổ anh ta như muốn hôn.
Dù là Thôi Nghiêu, nhìn đôi môi xinh như hoa của cô cũng phải sửng sốt trong giây lát.
Thế nhưng một giây sau, trên mặt vô cùng đau xót. Cô gái này như cá ăn thịt người, hung hăng cắn lên mặt anh ta.
Thôi Nghiêu dứt khoát ôm chặt cô.
Vậy thì cùng chết thôi. Đây... Đây coi như là chuyện cuối cùng anh ta hoàn thành giúp Kỷ Điềm.
Bọn họ không ngừng chìm xuống biển.
Trong mơ hồ, Đại Ninh gọi: "Đoàn Tử, còn nhìn gì nữa, nhanh cứu tôi."
"A a, đến đây!"
Còn không đợi nó phát huy sức mạnh, một bóng người nhanh chóng lặn xuống biển.
Bả vai Đại Ninh bị người túm được. Dưới lực đẩy của nước biển, cô tiến vào một vòng tay lạnh lẽo.
Anh hạ mắt nhìn cô.
Đại Ninh ôm lấy eo anh, hóa ra là người đã nói từ bỏ cô, Triệu Dữ.
Anh dùng tư thế bảo vệ ôm cô vào lòng.
Triệu Dữ chuyển cho cô một chút dưỡng khí, mang theo cô ngoi lên mặt biển.
Bọn họ chìm quá sâu, mà Đại Ninh thì đã sớm mất hết sức lực, mềm nhũn treo trên người anh.
Cô vỗ vỗ bả vai anh.
—— thả tôi ra, nếu anh không đi, anh sẽ chết.
Triệu Dữ vẫn ôm cô bơi ngược lên, bọn họ cách bầu trời ngày càng gần.
Anh lại truyền dưỡng khí sang cho cô, lần này lưu luyến hơn, anh hôn cô.
Ý thức hỗn độn của Đại Ninh tỉnh táo hơn mấy phần, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông.
Bọn họ sắp tới gần thuyền cứu nạn.
Người của Triệu Dữ vội vàng nhảy xuống, chìa tay muốn kéo bọn họ.
Triệu Dữ đột nhiên buông tay ra. Anh lạnh lùng nhìn Đại Ninh một chút, giang tay, bỏ mặc mình chìm nổi trong nước biển.
Tư thế của anh vô cùng bình tĩnh, lần này đổi cho Đại Ninh thấy tận mắt anh chết trước mặt cô.
Hôm nay là lễ đính hôn của cô, anh vốn đã muốn làm chuyện như vậy.
Kỷ Đại Ninh có thể không yêu anh, cô có thể không có trái tim.
Nhưng anh là Triệu Dữ, anh sẽ không mặc cô đùa bỡn, vì cô mà đau khổ cả đời.
Triệu An An nợ cô một cái mạng, ba năm trước đây Triệu Dữ đã nói, nếu cô chết, vậy thì anh sẽ đi theo cô.
Lời hứa tới hơi chậm một chút, nhưng anh chưa bao giờ lừa cô.
Cô có thể ở bên Trần Cảnh, cả đời này, tốt nhất nên mãi mãi lạnh lùng, đừng nghĩ đến anh dù chỉ một lần.
Người của Triệu Dữ sắp chạm tới Đại Ninh, Đại Ninh đột nhiên bơi về phía Triệu Dữ.
"Thanh Đoàn, cứu anh ta!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất