Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Đại Ninh (Truyện FULL)

 

 Triệu Dữ mở mắt ra, bình tĩnh nhìn cô.  

 

Lúc anh ức hiếp Đại Ninh, Đại Ninh không có đường phản kháng, nhưng bây giờ, anh lại nằm im không nhúc nhích, mặc cho cô hành động.  

 

"Chút sức lực ấy của em mà đòi bóp chết tôi sao, có cần dao không?"  

 

Đại Ninh nhìn ngón tay bị mình cắn lúc nãy đã sưng vù trắng bệch, cô đột nhiên hiểu ra, lời này của Triệu Dữ là nghiêm túc. Cô buông tay ra, cảm thấy thật vô vị.  

 

Triệu Dữ kéo cô vào trong ngực, dùng tư thế giam cầm ôm chặt cô.  

 

"Anh hận tôi?" Đại Ninh hỏi anh.  

 

Triệu Dữ không trả lời.  

 

Nhưng trái tim anh đã chết hai lần, một lần chết trong trận tuyết lớn ba năm trước, một lần chết vào buổi đêm kia, lúc thấy Đại Ninh và Trần Cảnh ôm hôn nhau dưới ánh đèn.  

 

Càng bình tĩnh lại càng điên cuồng.  

 

Triệu Dữ không biết mình muốn cái gì. Anh cũng không muốn cái gì. Anh cảm thấy như bây giờ rất tốt.  

 

Không cần chơi bất kỳ trò chơi ngược tâm nào với cô.  

 

Anh không có tính nhẫn nại, tranh giành Kỷ Đại Ninh với người đàn ông tên Trần Cảnh kia.  

 

Anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ lại châm chọc của cô.  

 

Một cô gái xấu xa như cô, không xứng được yêu đương như một cô gái tốt.  

 

Cho nên cứ như thế này cũng không tệ.  

 

Đại Ninh cực kỳ tức giận. Cô còn rất nhiều chuyện muốn làm, hơn nữa cô không thích bị người khác khống chế như vậy.  

 

Ánh mắt cô lạnh xuống, nói với Thanh Đoàn: "Rút hết vận may đi, không cần chuyển qua nữa."  

 

Mặc dù Thanh Đoàn không hiểu vì sao phải làm vậy nhưng vẫn rất nghe lời cô.  

 

Cảm giác mệt mỏi truyền đến. Không đầy một phút sau, Đại Ninh buồn ngủ nhắm mắt lại.  

 

*  

 

Triệu Dữ vẫn làm điểm tâm như cũ, nhưng Đại Ninh lại không chịu tỉnh.  

 

Đợi đến giữa trưa, Triệu An An đi ra trông thấy dì Dịch và mấy người hầu khác đang xử lý những món ăn kia.  

 

"Đây là cơm anh cả mới làm sáng nay sao?"  

 

Dì Dịch gật đầu nói: "Đúng vậy, thức ăn đã nguội hết rồi, Cậu Triệu kêu chúng tôi vứt đi."  

 

Triệu An An hoàn toàn không hiểu gì.  

 

Triệu Dữ cũng không ngờ Đại Ninh ngủ một giấc đến xế chiều mà vẫn chưa tỉnh lại.  

 

Anh vào phòng nhìn cô. Cô vẫn đang ngủ rất say sưa, rất ngọt ngào.  

 

Ngón tay Triệu Dữ chạm vào chỗ trái tim cô.  

 

Cơ thể của cô có vấn đề gì sao? Một người sau khi bị trúng đạn, dù chỉ là bị choáng váng chết giả, cũng không thể nào hoàn toàn không để lại sẹo.  

 

Nhưng thân thể của cô trơn bóng mềm mại, không có bất kỳ vết sẹo nào.  

 

Cô nhắm chặt hai mắt, ngoan ngoãn như công chúa ngủ trong rừng, không còn giở trò xấu, cũng không còn lắc lư như cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào theo chiều nấy.  

 

Tình cảm của cô chẳng hề trung trinh bền bỉ.  

 

Triệu Dữ nhìn cô hồi lâu, gọi bác sĩ đến kiểm tra thân thể cho cô. Kết quả kiểm tra trừ một enzyme ra, còn lại đều bình thường.  

 

Anh đan ngón tay đỡ lấy cằm, vô cùng nhẫn nại chờ cô tỉnh lại.  

 

Nhưng chờ đến chạng vạng tối, Đại Ninh vẫn không tỉnh. Cô đã một ngày không ăn gì.  

eyJpdiI6Iis4aXVlUGFoanRycDBBVTF6OHk0bnc9PSIsInZhbHVlIjoiNlpCRDdZRU1yclQ4N2VDTFVFdTQ0YisrM3dCN1lwdEJMVStBQjBNem9HWEN0b0MwSXJcL25jMU9JdVFUYnM0RlYiLCJtYWMiOiJhMmMzYmJhMzNiMzA4ODQzNjkxY2RiMzRmZTE1NWZjZDdjMGEwN2NlZjMyYTdiZDhmNDgzMTNhYzE2YTQzNDBlIn0=
eyJpdiI6IkJKTWZVQVV2M1V0UVFEQzh6ZGJJeVE9PSIsInZhbHVlIjoiTTNHbTV1S3BSUWlmSExxVEZ1M1lhWVNjY2VuUjZ6dmE3VGhyQzhTMDNGRHhqbXQzZnhjTzJUZFVuSW9sRHI4akVMRFVMUkorYXltSVNPZG1ZMXJQR1lMXC9SWWxlOE5WcUtvYWxkMUNxZVd2WUNWdE82bWhcL01GWkNMaUw2d05cL1llamhkT1NsXC81SENhRXRBSUhtWld3aGpLdUVFZDJxZDE4dnBYYWFMR2huY05oRVBWaFA5KzhDZWJYem1qS1Nza0pHRmhROExpcUJsSlBURUZxd0pEb1cybUQ2SHZZZHZRZFc5cGJSOFZxbTRTUE5jSGFlYU0xbnFwR1FCNnpaMVIiLCJtYWMiOiIwNjVhN2QxMzk3ZDMxZTM3OTg4MzU3ZmJiM2MzY2JkMjFlZjk4MzlhOGNmMzk5ZDZiZTQ1MjExZGI2NjM3MWY1In0=

Bác sĩ cầm kim tiêm tới, đụng vào tay Đại Ninh. 

Ads
';
Advertisement