Tại khuôn viên trồng đầy hoa thơm cỏ lạ, có một tên thanh niên nhu mị đang vuốt ve một con vẹt cảnh, quang cảnh xung quanh tựa vùng thế ngoại đào nguyên, nước chảy róc rách, chim hót véo von, những thanh âm nhẹ nhàng yên bình tới lạ thường.
Đúng lúc này có một trung niên nhân tóc hoa râm từ phía ngoài bước tới, ông cẩn thận bước trên con đường mòn tránh dẫm phải hoa cỏ, khi trông thấy tên thanh niên vũ mị liền mỉm cười nói: “Lũng thiếu chủ quả là người biết hưởng thụ tư cảnh, cả ngày khoan khoái tại nơi đây, chẳng bù cho lão già này, suốt ngày chạy đông chạy tây.”
Bấy giờ tên thanh niên mới để cho chú vẹt được yên ổn, hắn mời gã trung niên ngồi xuống ghế rồi rót cho ông ta một tách trà nóng, sau đó hắn ngồi tại ghế đối diện, mỉm cười hỏi: “Không biết hôm nay Vạn trưởng lão tới là có chuyện gì vậy? Người bận rộn như các hạ chắc chắn sẽ không tự dưng tới nơi đây đâu.”
“Haha, thiếu chủ quả nhiên dự liệu như thần, lão phu nay tới đây là muốn báo cho các hạ biết về một vụ án mạng, xảy ra cách đây vài ngày trong thành trì này, mà kẻ mất mạng là một tên thiếu chủ không xa lạ gì.” Trung niên họ Vạn nói ra mục đích chính, sau đó nhàn nhã dùng trà.
“Ồ, có phải là tên Nam Cung Đồ không? Dường như hắn chặn đường muốn cướp bóc một vị ma tu đồng giai nào đó, nhưng không may bị đối phương gϊếŧ ngược.” Thanh niên như đã biết trước mà nói ra.
Vạn trưởng lão thở dài: “Xem ra ám vệ của thiếu chủ nghe ngóng thông tin không chậm, đúng là tên Nam Cung Đồ chuyên gϊếŧ người cướp của đó đã chết. Điều này khá đáng tiếc, dù sao hắn cũng là kẻ thường được chúng ta thuê, khi cần làm những chuyện dơ bẩn không thể để lộ ra ngoài ánh sáng.”
eyJpdiI6ImIwUnNwRWdWWDZjRms4ZVpCMlpERnc9PSIsInZhbHVlIjoiVmVzOXYzQVBlUWU1dWhBVWQrWDFQZ25EN3ZcL0RHaVhFXC9KS2Q0REhzY3RsUlc5Tmk2bERuRmpTVk9uV0JDdGZtQTVqZUFNditiNDQweDlKU1Z4QWEzNUp6ejVPOTA2N0lIRUZJb3h3ZGFUbVlFOU96ZG5TYWZOR2lscnN3VU02Qkk4WUtNdHd2cnRpQXUxVmMyckQzb0ZnV2kwN2o5ZFVkeFV2bVhUbjZCTjJiSGlocDJuZTRhUEIyYk43RXR0eStFeDlMNnVkd3l2dTRkWFVcL09YYUVmXC96UWgwcWNlVzJwTzljb2lFMmRXTVlcL2g1U3dmaXlsNEthZVVKQWRadncybXJINCt4QU5JT1IraEx2Sm1zVGlZcGZKNkFVV0duaGhBcU5VdHZJT3VlN3dCdXpBSVZjNlBzN21rSG5NNXBVY2xMZUhGajlDUmhlQmU5Vng0Y3pzODI1clFZOUVEbE9FaHplOWtHclwvNGExeGx6Q29DOERSOE5IYjVTMEEwMU1nU1VqZ3ZlcXA1dlVYRDRiN0xLc3dIR00xcnRadFlSVE5yd20wQkphSWdHSUJaSkhIQjIrcnk3K3Z6a1dOZ2FPbTBJOFkzcWJGNEVLbzJuRHJtMWNIUENxK2dzajFabW8zWGNZaTBaWG91OXd1K0s0amlzQU1rMHJScndEZlBFQzBDbXBjVnhRTkM5RURGZXlidE5BejNuYjM1WFZCNFhQUEFndzZPUVcwRWJLN2RPYVdPelhFWnZcL1RPY3hJMTBoYkVsOVwvcHhNN1d1NmxlblhPWlQ0dUVuWlVVbHIzTUY3dXBaQjVoSEVWM2szWkdaVXFib1Q4eDJIc1pZNXVSbTl2ZWVaTHl5N293K1d3Y2xmRE5naFZldW9sVEVZMnVzWldXUXZMdzdYaThrOXVsT0RjY3Y2ZFJkbEo5NEl4eDFjK29kamdzcWZsU3lBNDlYTCtPMzFoK0hoeFF4M3lGTTV4OG9WZjNOQzk0ZTgrXC9XRTNNaWl0VmlGRXZhVmtcL0RoZ3hRckU4ekY2K3lYQzd5OXRtTHlTcXZwTkk2SXowWHZzaWVtWXJTNk96a0ZZUjhxQW9ZNGVsb1kxRzNIT0FSUlVtT2hlcXRHVDg2dnFib2FFeUkzdzBwYklkSGZZN0Myek9BczcxTXlpNlwvVUV6UnBzXC9rNUYxcjZ4TWxqXC9RMHl4TUNHY3orTjNZb1lmUTZzS01ZWE94NWV3UkdQMVd4VmdZYWVZZkxVczRSNEpqMlJcL3l4S3FEU0pEdFRYa0dSaCtISzB5TTVDdFZwTmoxeEpkUnlHclZiTkIwSUM3SWIrTkhtQzl6WFg3V3ZCRFwvN3NQSk5rd2lFWFhFd245Z05XWUtidVhrNHFadlAxeldReDV4MUQyXC92bHRnNFZVaUszNGhNMk8xYW9mbVJBMzgzeTZSM0lZcWZURlN1bXZ6QjdGaFM1TWpEbU1XcmR5YXdhMnFiN0VHenRCeUVvcGt4UXZ5VDY5blExdGh0ZkRCTzM3ajB5UHZSaFRkc0JkZ2dGeHdqZzM0cUFOTHpycWxYZ2hnK1dJZ1hLMHlvbXViZFBSVUZxVnBuZmV6Q3dqcDNxelJ5a2hPS3lFUFVSMUdBTVwvMWVWcXZhNWd0OVgxeGliZXZLNm1DemxIS2FhVm9Sb3hvK3EwZXpyNGVGU0J2TFwvYndMN3FGaGZZWGdjVU8rdURUaFRHUTNGRzhSVEJ6RkFkSzQzQlVCUkJscWtuQUtFN3A3cHFZaW9EZng3bytsRTdkUUxnaDFPSnJuTDFvNk1LTEQ2RFJwejUyak1FM1pKc24wUktcL2hBZzduMmc4TnlYWjNHNm5vbjZrbEVWK3lndzFzYWlnakJPMDMwMDdXOGY3aThUY0pkckdER2tHZjhCc3ZEM2tpNUo2aUphXC84XC9YbDJmZVExQVU5NGpqNUdVWkFkZ2NsTTFsWmpaTVNTTEl4dDRKOWtPWWZxQkZKbzkyV2xhWVwvS1VUTmlZSU5jYkd2MTBEWjVhbUxpQVRsSEwzXC9MYW1xclBVR2kyXC9iVE5YYkJlUFdENHhPZ1NwaU9KdXZEQ1hQTjM0aFdvZ1BPeHIzaThoRzduMWd5NzBjdTYzYUdyZDN6SXVlU0VRclhHTjBkSlM4QThtc1lDQ1JTWmFOQjR0MklTRnNlUnVOeWs0cTFPYWFERW5WbnUxNE5nMzFremZlY2tSMnNZRmVhaEZWZmJLUVpaVUFkcW0zRGJjM1lDd0pkc0NNajVxMXFPWnNlZ0tPWklnd2xQVWdGNm5zQlBmcmpocGRcL2pLaXdMNWRBcUtTUElhOXNMMENVTWo4enk2WWNhbkZlbXpqbWdRMlppcTUxMkNNWkNFRVdsYlhOejNHK0NuUFZ5TnhRSnpGRUtsbjNpb3pFamM4djRTREJOWnB0U1B1ZUIyWElmUnIxU1o2NTVpbHZTM3JkY0tPZG9RVnhnQ01CTlNtUWRNUWRSeGl0akpEeEdOOW1TczRsYnBReGRIa0tBXC9JMCtUKzYrMkphRndFZ0hjM3lTRjM3VVVyZkhEdGFUbjNXZTJzS29admNMZ2Z4RTBOaEkyNjVodEhOVXcraGVaaXUzQkJFNVlhNm9BejNFYVFGdngzaUxFNkV4aXVEbDB6SlNvWGVKZFRmTHFRcUxDM01JK3ZvOWxudmFcL1owODk5anlRTnltZ3d0SHB3WjF5M0RFZTZ3dHlOVVhLdlhNK1hQNlJ5NXcrbkh3ZHRFVVZ5bTMySjlMUjF0T0VoNksrXC9LVmFUUlNLb0dZQTB0RndGVXVyWVhtejhKM1hRdnhCYnp4Zk9xQnNaU3k4STJOVGJZZm1WcU1QYWk2ZmdwVmdDSEhGZzhiNVpwd0VmZXhBc0ZCRGpVSFR1NWhXWktWSVJTQzJUUmxYYnBseGRKUjExK3VXV1ZvYlI0TzJRZWJzWjhDdmk2SU5TcURqN1NTeVRzTnpvZTNcL0JBbWxNaEhsb2JOa0NJbkwwUFVGRkc0ZnBBSjZPYWFqajI4SUF3XC9YS21Pc0tPMG9lWENzZzZJPSIsIm1hYyI6IjhlNjlmZTgyMjBiYzQ0OWVjZTk3YzRmMDUyOGRiNDNhZmU3NmE5MWJjYmYwNWY5NGNiYmQ5YmRhMmU2YWQzMTAifQ==
eyJpdiI6IktveTc0d3IwXC95dkFCWXVueUhCRmpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjFlNFwvSFJDTkFLYmNtYmp0V0ljek1tVm5jWFNkc1hUVjNiQ3g0Z2VlNGVSYVpLMTZTa201cnJDTzQ5eUw1T2E4Z1JuMjN5aFR2dDhrc0p5QkMwQllWTGN2THIwTEtSd1lHcldRcXlFU1dqND0iLCJtYWMiOiIyNWM3MmU1NDI4MjFkYjcwZTg3ZjhkYjc0MmU5MDVhNGUzYjlmODA4OWY2OTQ1ZDVlNDE4MDkxZWFmMmRlZGEyIn0=
Trung niên nhân gật gật đầu, ông ta cũng đang cho người điều tra lai lịch của kẻ đã hạ sát Nam Cung Đồ, không phải tìm về để vấn tội hay gây khó dễ, mà tìm để kết giao.
Nam Cung Đồ chính là tên thanh niên khá gầy, đã chặn đường Diệt Chúng Sinh vào đêm vài hôm trước, rồi bị họ Diệt hạ sát sau đó. Tên kia đã nổi danh cả trăm năm nay tại đại thành này, với tiếng tăm chẳng mấy tốt đẹp, chính là một gã tà sĩ cấp cao chuyện làm những việc dơ bẩn.
Hắn có một người vợ mang trong mình huyết mạch nửa nhân nửa yêu, vài năm gần đây mới thành công đột phá Bỉ Ngạn cảnh, nên cả hai hoạt động cướp của thường xuyên hơn, để có thể sớm sưu tập đủ tài liệu luyện chế bảo cụ bản mệnh cho ả ta.
Họ Vạn trưởng lão lẩm bẩm: “Có lẽ hôm nay người của Bạch trưởng lão đã tới động phủ bí mật mà Lân Xà đang dưỡng thương rồi, nếu có thể hỏi ra tin tức từ ả ta, thì chúng ta sẽ có thể dễ dàng tìm ra lai lịch kẻ đó hơn.”
“Haizz, ả Lân Xà này cũng xem như tư chất không tệ, tu hành hai trăm năm đã đột phá Bỉ Ngạn cảnh, còn mang huyết mạch cổ mãng trong người, vậy mà lại đi thích một tên đạo tặc.” Trung niên nhân tiếc hận thì thào thêm vài câu, sau đó như muốn rời đi.
Thanh niên họ Lũng nghe vậy như nhớ ra gì đó, đôi mắt sáng lên, liếʍ môi nói: “À đúng rồi, nếu đã vậy thì Vạn trưởng lão hãy tự mình xuất lĩnh đám thủ hạ của ta một lần, đi bắt ả đàn bà Lân Xà đó về đây, ta muốn nếm thử tư vị của loại nữ nhân lưỡng chủng này!”
Trung niên nghe vậy thần sắc trở nên bất ngờ, sau đó có chút không yên nói: “Thiếu chủ, ả tiện nhân đó dung mạo không ưa nhìn cho lắm đâu, hơn nữa cả trăm năm ở cùng tên Nam Cung Đồ không biết đã thành cái dạng gì rồi...”
Phất phất tay, Lũng thiếu chủ đáp: “Ta muốn bắt ả về nếm thử chứ có phải nạp làm thϊếp đâu mà quan trọng mấy chuyện đấy, Vạn trưởng lão cứ giúp ta đưa ả tới đây là được.”
Vị trưởng lão này cũng chỉ biết thở dài gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi, còn tên thanh niên thì quay trở lại hái hoa bắt bướm.
.......................
Trong mấy ngày vừa qua, tuấn mỹ thanh niên họ Diệt luôn ở trong động phủ mà bản thân mới thuê được. Nhìn đôi ma dực phiêu phù trước mắt, hắn mỉm cười thỏa mãn: “Không hổ danh là loại bảo cụ đa dụng cực kỳ bất phàm, có thêm nó hỗ trợ, chiến lực của ta tăng lên đáng kể, Bỉ Ngạn cảnh tiểu thành chẳng mấy ai là đối thủ.”
Nói rồi ý niệm hắn chợt động, đôi Hắc Vũ Dực liền hóa thành một luồng hắc quang, bay thẳng vào trong thể nội hắn. Sau đó hắn đứng dậy, chuẩn bị đi tới một phường thị lớn khác tại Đệ Tam thành này, tiếp tục tìm kiếm các vật phẩm cần thiết.
Không lâu sau hắn đã có mặt tại một tòa lầu các lớn, đang không ngừng quét mắt đánh giá những món bảo cụ thuần ma tu được bày biện trên kệ, bên cạnh còn có một tên tiếp tân cũng kính đi theo giới thiệu từng món đồ.
Thời gian nửa bữa cơm qua đi, hắn mua được một vài vật phẩm có giá trị nghiên cứu, rồi thong dong bước xuống lầu, muốn rời khỏi nơi này đi tới cửa hàng khác. Nhưng khi đi ngang qua khu vực buôn bán nô ɭệ thì hắn chợt dừng lại, rồi bước vào quan sát những người bị nhốt trong l*иg sắt để giao bán tại đây.
“Tiền bối muốn mua nô ɭệ nam để sai làm những việc nặng nhọc, hay nô ɭệ nữ để làm thị nữ vậy? Bản chai mới nhập được một lô nô ɭệ mới, trong đó không ít kẻ tư chất khá tốt, nếu tiền bối mua về chắc chắn sau này sẽ có được một thủ hạ không tệ.” Tên tiếp tân liên tục giới thiệu.
Họ Diệt quan sát đánh giá chốc lát, cuối cùng dừng trước l*иg giam có một thiếu nữ thấp thỏm đứng bên trong, tư sắc của thiếu nữ này rất không tệ, đến tên tiếp tân khi trông thấy cũng nổi lên ánh mắt ham muốn. Thấy vị đại khách nhân chú ý tới thiếu nữ này, gã ta tươi cười vội nói:
“Tiền bối thật có tuệ nhãn, nha đầu này là một trong những mặt hàng mới nhất mà bản chai nhập về, ngoại hình tốt, tư chất tốt, nguyên âm đầy đủ, không biết tiền bối thấy thế nào?”
A Diệt quan sát thiếu nữ đang tỏ ra sợ sệt trong l*иg giam rồi gật đầu, nha đầu này tư chất đúng thật rất khá, tuổi tác chỉ chừng mười lăm mà đã có tu vi Luyện Nguyên cảnh tầng 4, hơn nữa còn khá là vững chắc, không phải loại đã được dùng qua thuốc cưỡng ép tăng tu vi.
Hắn liền bỏ ra lượng nguyên thạch không nhỏ để mua lấy thiếu nữ này, tất nhiên nhiêu đó đối với tồn tại Bỉ Ngạn cảnh như hắn thì không đáng vào đâu. Khi rời khỏi cửa hàng này, hắn liền thuê một xe ngựa để di chuyển, chiếc xe không có ngựa mà có một đầu ma thú tam giai kéo, tốc độ cũng không tệ.
Tên nam tử tóc bạc đeo mặt nạ quỷ tiêu sái đánh xe, vừa di chuyển vừa quan sát hai bên lề đường, nếu thấy các cửa hàng nào to lớn hắn sẽ lập tức rẽ vào. Bên trong xe chính là thiếu nữ vừa được hắn mua, lúc này tay chân nàng đã không còn bị xiềng xích trói nữa, nhưng ấn ký phong ấn nguyên lực trong người vẫn còn, không khác gì một nữ phàm nhân yếu nhược.
Nàng co quắp tại một góc bên trong xe, kinh sợ khẽ liếc tới bóng lưng phía ngoài cửa, đó chính là một lão ma Bỉ Ngạn cảnh rất đáng sợ. Từ khi rơi vào tay đám đạo tặc rồi bị đem bán cho phường buôn nô ɭệ, nàng biết tương lai sau này sẽ rất tăm tối, nhưng giờ vẫn không khỏi nổi lên cảm giác tuyệt vọng bất lực.
Thần niệm A Diệt thu lại hết thảy biểu cảm của nha đầu kia, hắn cũng chẳng nói gì với nàng, hắn cứu nàng là có lý do, nhưng hiện tại ở trong tòa thành ma tu này thì chưa vội nói ra. Sau đó hắn như thường lệ, tiếp tục đi tới những cửa hàng lớn để thu mua tài liệu, khi hắn rời đi chiếc xe tự vận lên kết giới phong tỏa, tránh để kẻ bên trong thoát đi.
Ngày hôm sau khi chiếc xe chở A Diệt về tới động phủ, hắn đã không khỏi âm trầm, vì trông thấy hai thân ảnh đang đứng đợi trước lối lên động phủ của mình. Một lão già có thân hình to lớn, mái tóc màu hoàng kim rất bắt mắt, mặc trường bào xa hoa. Người còn lại là một tên thanh niên tuấn lãng, thân tản mát ra loại khí chất nhu mị kì dị, nước da trắng nõn, âm dương quái đản.
“Hai gã Bỉ Ngạn cảnh trong đó có một tên đại thành, không biết chúng tới là có ý tốt hay xấu đây, thật đau đầu mà.” Nghĩ thầm trong đầu, A Diệt vẫn một đường đánh xe đi tới vị trí hai người kia, khi hai bên còn cách nhau một khoảng ngắn thì hắn mới cho dừng xe lại, rồi chậm rãi bước xuống chào hỏi bọn chúng.
Hoàng bào lão già không hổ là đại thành Bỉ Ngạn cảnh, đem tới một loại áp bách vô hình cho A Diệt. Còn tên thanh niên bề ngoài chừng đôi mươi kia, tuy chỉ là tiểu thành nhưng rất không tầm thường, xem ra cũng là một loại tồn tại cao thủ trong đồng giai.