Nam tử đeo mặt nạ khoác áo bào chùm kín người bước đi trên đường lớn, muốn về khu vực động phủ phải đi qua phường thị này, nhưng nơi đây cấm phi hành nên hắn chỉ còn cách đi bộ.
Trông hắn im lặng cứ thế mà bước đi, nhưng thực ra trong đầu đang dùng tiếng lòng nói chuyện với kẻ khác. Ma Quân thanh âm trêu chọc: “Ta còn tưởng ngươi là loại nam nhân không màng sắc đẹp chứ, thì ra vẫn bị mỹ nhân làm mờ mắt như bao người. Không những dễ dàng trả lại đồ cho nha đầu đó, còn đưa cho người ta nhiều linh dược hiếm.”
A Diệt ngữ khí bình thản đáp: “Ngươi cũng hiểu mà còn muốn giả ngơ để trêu đùa ta sao? Đối với kẻ chuẩn bị tiến vào giai đoạn trùng kích bình cảnh, thì phải giữ tâm cảnh luôn thanh thản nhất, không có tư tâm nào, nên ta trả lại đồ cho nàng coi như tránh sinh ra ma tâm trong lúc đột phá mà thôi.”
Hắn lại nổi lên thần sắc nghi hoặc hỏi: “Lúc ta nói chuyện với nàng ta, ngươi có phát hiện nàng đã thi triển mị thuật nào đó, hay các thần thông tương tự không?”
“Không, ta không cảm ứng thấy bất kì dấu hiệu có mị hoặc chi thuật nào, kể cả đôi đồng tử Vạn Hoa Nhãn cũng được nhỏ đó để ở trạng thái tĩnh, không hề phát ra uy năng. Mà cho dù nhỏ có sử dụng mị hoặc đối với ngươi, thì kẻ sở hữu thần niệm còn trên cả tân tấn Bỉ Ngạn cảnh như ngươi làm sao trúng chiêu được.” Ma Quân chém đinh chặt sắt đáp.
Nghe vậy A Diệt gật đầu mà không nói gì thêm, trong lòng nghi hoặc không thôi, giờ nghĩ lại hắn cũng không hiểu sao lúc đó bản thân lại hành động như vậy. Khi ở cạnh Nhan Như Ngọc, từ sâu trong đáy lòng hắn cảm thấy thân thiết với nàng ta vô cùng, muốn cho nàng ta những gì tốt nhất, hắn cũng ý thức được điều này nhưng không hề ngăn bản thân hành động.
eyJpdiI6IkJTVTBqNUIyZkQxVG80T0ZuRkhaZGc9PSIsInZhbHVlIjoiVEtuam9VT0VCb1FOc042NHBPSkZ3QUd6a0VXVGxqS3I3bTl6SWtNcVZzbnBqWnBnUmVkdVNRamRHVjdPVHB4Q2krV2thYWorRUdjXC8yWDZ1NlI3ejJobFU1dlVJdERqT3VyZ0dXUkZXb3hpT0ZrMHRHcDYrWXJlVFBBbGE1eFZ4bWErS041NEcxOXRCeU1nNGhcL2QwZ3ZQS21hUjlqdjJXYmlISWFUUTlsdVhZU29Td3kycThtQXpZR0xvVjRtRnFsYm5ZTlg4VjczTHppdlhjNkRvZVFqeXVyaUJjQ2txVWFROHFUeHdnOE1IZitMeWp3VE41WTZsNndKZTk2eW5zN0dqVzQ1bFpSRzNVS0RlZ2NoYzJzUU9UMEh5MUc0WmlmeE14ZFV1WXJreDJCMllWemhsVTdyTlg2VWUrZnFGbVwvTDNcL3plSU8wTFg2NTdia1ZPTm83Y2hBWU9YZWFwT3lrYTZjZFwvVGRHWG94RzcxQ3o2b3MzcDJweThaS1l2ZWR4YllZQXBHT1wvS3Zvd2tvZ1k1RGJpYXhcL0ZjVmM2WmdQWlBEbmVYK0ZHTzQ1d2dDZUJKS2ZCYWVtMUluMHZNVHU5c2hnWkFtK0g0blZJc3JzUTdOVVdIeFNXZGF5cHQwYW9BbnZac01jRk9RUjBYalRpNFk3ckNkQ1BXQjhYc0xzOHdRU0tSbEVhTjNiOWd0cTdYVWs1RGMyT2ZBZEgzUVplbmR5S0VPK1wvVnkydGRydFM2a1hIZ3RESktkYzVLaTVDdFY5eXpIWGVtZStKdGxuc3VpNDNKeVJuZ3Z6bFR2K1ZjNXd5N3BrQnM3WkNOUVp2SkUyUVpxbTIxcEYzaEZOU1FpSW5RekxheDRHaCsxTzhYSEw3RjdZRnVZQ3F3bnFONFk2R2duYzJZOVhJYThIQUR5bFRMQ2pSMGdmSTk2ZTlqVmtwSHJvQUoyaHgyNmJpZnFpXC9jSEFzd24zYlJSeGZPTytvRzVnOWdzaWVkS05rallzbll5WkI1XC8rUldLeXdENWZpaW9ibTJQZ040WWUxc1E1ZXdOUDdcL1dSVXIrVFpcLzlvM0FlTjFqdHp2Q21sd1hBWTl4ZUt4RVlXMSszNGphZktKR1F2VStCNkFTUUVGamcrXC9xbktcL3FcL3ozZVYrNElOZWVzSkdKWG9RWWZIelwvN3JjTlloWkM4OGp1VERnUmNka0g0eGhtUHJYd0xhZnJkS3h6VDVGK25BNnlMWnhkMlwvMGk4akljQ2VYUFBTU21TV2RZa3oxUHA3N3pKQVFvTWttMXh3V0FcLzBQRnVUQnFWb3JWY3VEaFwvME44K1ZcL3FDRkhydHdRMmU2WFdPYUczbks1M1NpQ0FNWlR5THpwbzBFQjJFMTNibHNiM0gxY1MwaE1uWWlsSHRhMzNJS0dhblhRSmZLZ1hlRm9YNzFsYWtET001SUw4azJ0MnErc1ZpQnRwRVU5enNTcEh4dFh3VjBlRE9OaTZUMmFhSDcwUDM4UkZ0OGVhXC92RTh1ZUU1QzZOQms0bXI0WTdldGh1ZUhzTHRJbXF4TFF3R1pSOStqTXljdnZCbWs0dE42NDZmXC9vZEZYYWVDZWQxbUgrU2tvTTFZS0RNb0sydmc2cHJyd3JCYWV6NWRnRXRnSFFhMFFDVXdjbk1zRFFPTlpuOTQyUE0xamZlTU1GSzUzOVwvc2YyYUk4SGUzTmE3a3ZtTThwMmJsK2wyNUNueEZGZ0ozbGcydVpoU0ZJbFRpY1NlMFhLdDdybHBCd25US2hUUGN2OStQSEhFdW9CQ1ZoN2VPYUVVekR2cGhIODJ2cGJIY2RqK1hOWHZZTjd2TkJUbUlvUFpyNEhGU3dpZlJhNE1CZDhaTGRtd3JrUTRqUTJcL2VObEp3aDVRazUyWFNld3V5N05yXC9YS1l0emVyN1d1bDNqdlpnU3ZtV2J4cHJ4TnJsc3RzcWNxc2wxYm1OdXZJNVhcL3A4cU1Ib1Q1ZjRxaVZQTEpIY0tsY0ZISWdxeG1GRWlrZnE1Y1ZiOWIwWWVTZVR4SEsxbjBZa3FINHI4SmNKbzd6aGp6NTdFZE0wVEo5UVdXUHZaOUhnZGNqNFNENFplQXRQRUJmb0VrODNzQ0xIU24zWStyWmxuU3g5RDRORTFKVk9aamFVNHhtOHhDZHhaOHZ2VVA2SE1IcWlxNE0yR0UrS0h2SzRpTGhEamNcL2dENnJQcVwveTFYVnNJYW1wbU5lMzFTaWRXVlFrc1IwM2YrUGFqR2dQSVRpVVRwdmE1VEZxQVwvZmliOHdoR2xYYiszTzNWMkswOGdCTHUxZFZZSXRZK1hGRit1OFRUc0lpbStncFZtT2VtRSsyWE5zN2lTZUxKUDMxZjMwbDU5VVBpbXhYTUxoRFUwVXhsUVhqc3lVQmlvWG02Ykkzd01mTlJ6K0ZRc0oyOTZKY3RYTDlFcW5pWTFzUUo2dTFkTHFXZkpcL0NQVjVsNFpiNzBteiswTHVWemYydGFwN0d5bGRBV2pwNkg2WmE3R2tMOGVpTXRcL3pZUEZTeTQza29QczhjbXBVc1Nqd1JJdFVlMWQ4K3AwTDQ2dHdcL3k5SUJtbHZieWpkVXpBdGJGQnFHbXdqcUZ3Sm1uc25rdDBxT3FXdWRndUdHcVwvUFZrcis2S0tGeDhMRkVsRDV1QTcxODVEeHplY2FDc3RJN1ZNYW5yY1V0OVB5dlZ5anpwMXYxRlNERFhhSFRFTXZlUzg5MzJZY29IcmhXWVhEdzRlZ0MwcTlkSHVpc3BnUGsrbWlMQ2ZSdmV0RHkrUnpVeTBXZ0RhQ040dU5KdnRxWW1ucFoxeVdIV1l0Vit3QlFcLzR5Ykdiem5vbDZoWkRxa2Y3ZEcwcFwvdkorWkgxelBpbGNEOHA3SExIaXVKbGdlbzRFT2prSEd3cmh3RTlreVJnUXBWOVRSSFZsbFwvQ1F6NHpHZHJiTngwRGl2a0xDdDMzaHIwWm9iWnlFOWxDUTlaQXlFQllKSVFWaU1uMzRhdHQrWUNtK0dhVTErTTNycEtCemJBTGFGNERldnlIYjlKTFg0MVRocVdadnUrWU5iMENwSjZKNVwvY2VJdURxUEk2SUtUWGlMelp4bEM5eEE9PSIsIm1hYyI6ImZiZTA3NjA1YzQ5MzY0ZWYxNmVkYjcyNTY3YzRiYzNiYjM5NTdmNWU2YWZkZGE5ZDAzYjMzMjU3ZWQxMmNmYTcifQ==
eyJpdiI6ImF2TTJ2U0tQWmhkYmgyY3JtemN6Y0E9PSIsInZhbHVlIjoieFBaVVFCWUp6U0FYa2dkZWQ2aHA3eWdMVkllNDM3SFFaSDdFK25mRENWTjUrY2FENFZIdHhPZCt6WTRvUVFYSkNYZ2NvSVVGREpaVVwvaFJFTUJZT3FDeHFuM3NTYU9hT0lMMVR0NXhxOWprPSIsIm1hYyI6IjVjZjkwM2U4NGZlYjVkYWE2ZTk5YmI1OTczZDg1ZjQ0YTY2MGRkOGMwYmRjOGRiOGNlYmM4ZGFkY2U1NGI3MDYifQ==
Thân ảnh A Diệt chạy nhanh trong dòng người đông nghịt, Hỗn Ma quyết tức tốc vận chuyển đến cực hạn, thần niệm cường đại điên cuồng phát tán ra, dò xét hết thảy toàn bộ phạm vi phường thị.
“Thì ra là lũ khốn này!” A Diệt thần sắc trịnh trọng, hắn đã trông thấy kẻ ra tay, cũng biết được động cơ của đối phương là gì. Tuy không hiểu sao bọn chúng có thể nhận ra hắn, nhưng trước mắt phải trốn đi càng xa càng tốt, chỉ cần thoát khỏi phạm vi thần thức của kẻ đó thì hắn sẽ an toàn.
Trên hành lang của một tòa lầu các lớn, có một nhóm người đang âm trầm, nhìn xuống dòng người đông nghịt tại phường thị. Một gã trung niên khá gầy, phất tay thu lại thanh cốt mâu, khó tin nói: “Thần thức của tên đó thật mạnh, nếu không phải ta đã khóa chặt hắn, cảm ứng rõ tu vi của hắn, thì có khi còn tưởng hắn là nguyên sĩ đồng cảnh giới.”
Khá gầy trung niên quay đầu sang hỏi lão già cường tráng bên cạnh: “Nguyên hữu chắc chắn hắn ta chính là kẻ đã sát hại Lôi Dũng thiếu chủ chứ?”
“Cốt trưởng lão yên tâm, vãn bối chính là cha đẻ của Lôi Dũng, trong người có một loại cảm ứng huyết mạch đặc biệt. Vừa rồi khi tên đó đi qua gần nơi đây, sự tương thông huyết mạch với Dũng nhi đã nổi lên giao động căm thù mãnh liệt, vãn bối khẳng định tên khốn đó chính là kẻ đã sát hại Dũng nhi!” Lão già có thân thể vạn vỡ cung kính đáp.
Nghe vậy trung niên họ Cốt gật đầu, thân thể phát sáng rồi hóa thành một đạo độn quang, lập tức phi độn truy đuổi theo mục tiêu mà thần niệm đã khóa chặt. Cấm chế phi hành tại nơi đây Bỉ Ngạn cảnh có thể dễ dàng phá vỡ, hơn nữa đám hộ pháp có thấy cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể chờ trưởng lão của Dương Viêm điện hiện thân mà thôi.
Lão già với gương mặt khá giống tên Lôi Dũng, lúc này tức giận đấm mạnh lên thành hành lang, mong sao cho trưởng lão của bổn sơn có thể bắt được tên khốn đã sát hại con trai mình.
Lão là người con cả của Lôi Động Võ, nhưng tư chất có hạn, kẹt tại cảnh giới Hiển Hóa đã lâu, vô vọng tiến thêm. Lôi Dũng chính là người con mà lão tự hào nhất, nhờ có hắn mà một kẻ như lão mới có lại được chỗ đứng không nhỏ tại Phong Lôi Sơn, được nắm quyền tại nhiều phương diện, được kẻ khác coi trọng vì là cha của thiếu chủ.
Khi hay tin con trai đã chết khiến lão rất đau lòng, đau vì mất tất cả, không còn chỗ đứng nữa, không còn được cha để mắt tới nữa. Hôm nay bất ngờ cảm ứng được kẻ đã sát hại hài nhi của mình, vừa hay có một vị khách khanh trưởng lão của bản sơn đang ở gần, lão liền vội vã tới báo chuyện này, muốn ông ta ra tay bắt lấy tên hung thủ.
Lúc này lão mới chấn tĩnh lại, lên tiếng phân phó đám thủ hạ phía sau: “Các ngươi mau đi báo tin cho Sơn chủ, nói là ta đã phát hiện ra hung thủ đã sát hại thiếu chủ, hiện tại Cốt trưởng lão đang đuổi theo hắn ta. Một người hãy đem theo lệnh bài của ta, đến gặp trưởng lão của Dương Viêm Điện phụ trách trật tự nơi đây, xin ngài ấy cho chúng ta phá lệ một lần, có thể tự do phi hành.”
.................
Tiếng huyên náo ầm ầm vang lên trong biển người tại phường thị, vì họ trông thấy một vị tiền bối Bỉ Ngạn cảnh không biết thuộc thế lực nào, tự do phi hành qua phía trên. A Diệt lúc này đã chuyển sang trạng thái ma tu, tốc độ di chuyển tăng cao rất nhiều, ngay khi thoát khỏi phạm vi phường thị hắn liền không ngần ngại mà phi hành.
Khoảng cách giữa hai bên trên năm dặm, nên cho dù A Diệt có thay đổi khí tức thì kẻ phía sau cũng không thể phát hiện, ông ta chỉ biết truy theo một sinh linh mà thần niệm mình đã khóa chặt. Trung niên họ Cốt bất ngờ không thôi, ông lẩm bẩm: “Sao đột nhiên tốc độ của tên đó tăng lên đáng kể vậy? Cơ hồ không hề kém độn tốc của ta khi ở trạng thái bình thường.”
Hai người một chạy một đuổi phi hành hồi lâu, cuối cùng bay đến khu vực cho thuê động phủ của Đệ Ngũ thành, đạo hôi sắc độn quang bất ngờ bị vây vào trong một kết giới tạm bợ. Thân ảnh khá gầy trung niên hiện ra, mắt nhìn lớp kết giới xung quanh rồi cười khẩy coi thường, vung tay thả ra công kích. “Trò con nít.”
Nhưng bất ngờ là lớp kết giới nhìn như chẳng hề kiên cố, lại vững vàng trước đòn công kích của ông ta, khiến ông phải mất vài hơi thở mới có thể phá cấm để thoát ra ngoài. Họ Cốt sắc mặt khó coi: “Trận pháp tạm bợ dựng lên trong thời gian ngắn mà đã có uy lực bậc này, chẳng lẽ tên tiểu tử đó là một pháp trận đại sư?”
Ông như con ruồi bay loạn, điên cuồng đảo thần niệm khắp nơi, tìm kiếm tên khốn mà bản thân đã truy đuổi hồi lâu. Xung quanh phạm vi bảy mươi dặm mà thần niệm của họ Cốt dò xét, có hơn trăm nguyên sĩ tồn tại, nhưng không có tên nào mang khí tức giống với hung thủ cả.
Vị Cốt trưởng lão này chỉ còn cách phi hành chậm rãi, cảm ứng rõ ràng từng tên, đa số những kẻ đó chỉ có tu vi Luyện Nguyên cảnh cùng Hiển Hóa cảnh, nên không hề hay biết bản thân đang bị kẻ mạnh dò xét.
Một tên ma tu với mái tóc dài màu bạc, đeo chiếc mặt nạ quỷ che đi diện mạo thật, đang chậm rãi phi hành giữa khu vực động phủ bậc Vàng. Đột nhiên có một luồng thần niệm mạnh mẽ quét tới, chú ý quan sát hắn hồi lâu, sau đó mới rút đi tiếp tục dò xét những kẻ khác. Cảm ứng được điều này, tên ma tu không khỏi thầm thở phào, chả mấy chốc đã bay đến dãy động phủ vàng thượng.
“Đùng!” Đột nhiên bầu trời chuyển tối, gió nổi mây phun, sấm chớp gầm thét, lôi quang lóe lên liên tục. Từ phương xa có một luồng lôi quang đang phá không bắn tới khu vực này, kéo theo tiếng sấm sét oanh minh, núi rung đất nứt! Vô số tu hành giả tại nơi đây trông thấy mà không khỏi rùng mình, đến những gã Bỉ Ngạn cảnh ở động phủ bậc vàng cảm ứng được cũng phải biến sắc.
“Tên khốn đã sát hại Dũng nhi của ta đâu? Mau dâng đầu lên đây nhận chết!” Thanh âm được lôi quang truyền đi khắp cả khu vực này, khiến ai nấy đinh tai nhức óc, khinh hãi thập phần.
A Diệt cũng không khỏi giật bắn mình, vừa lúc trở về tới động phủ, liền nhanh chóng vận lên toàn bộ pháp trận phòng ngự, rồi trốn vào bên trong mật thất, bỏ ngoài tai mọi chuyện xảy ra bên ngoài. Hắn tin nơi này thập phần an toàn, cho dù Phong Lôi Sơn có bá đạo tới đâu, đứng trước Dương Viêm Điện cũng chỉ là kiến hôi mà thôi, chắc chắn không dám làm loạn ở đây.
Đợi cho tâm trí thanh tịnh, hắn liền bắt đầu bế quan tiếp tục tu luyện Trúc Long quyết, đồng thời vận chuyển lại nguyên lực để củng cố. Hắn quyết định bế quan thời gian dài, không luyện xong tầng 1 công pháp thì không xuất quan. Hắn sẽ tu luyện một mạch cho tới khi bản thân đủ điều kiện trùng kích bình cảnh.