Giữa đêm tĩnh lặng tịch mịch, có hai thân ảnh đang ngồi ngắm sao trên một đỉnh núi cao, một nam và một nữ đều chỉ có bộ dáng thanh thiếu niên. Thiếu nữ con mắt trong sáng nhìn những vì sao lấp lánh ánh quang, thở dài lên tiếng: “Bầu trời đêm thật đẹp và yên bình, đâu ai biết rằng dưới cảnh đẹp ấy, chính là vô số tồn tại đang rục rịch chờ đợi một cuộc đại chiến đẫm máu.”
Người thanh niên nam tử đang trầm mặc chợt nói: “Chuyện đâu còn có đó, sau này con chỉ cần cố gắng bảo toàn bản thân mình là được, sống sao cho an toàn, nhớ tránh xa những tranh đấu đáng sợ này.”
Nói đoạn, hắn lấy từ nạp giới ra một cây trường mây bắt mắt, đưa qua cho thiếu nữ ngồi ngay kế bên: “Đây là Đả Phúc Mây, bảo cụ bán thành phẩm Địa giai, đợi thời gian nữa khi nha đầu ngươi đột phá Hiển Hóa cảnh, có thể từ từ luyện hóa nó để làm đòn sát thủ trong tương lai.”
Thiếu nữ xinh xắn tên Vân Chi lúc này lắc đầu không dám nhận, đối với nàng thì cây trường mây này quả thực phi thường chân quý: “Nó quá quý giá, thúc hãy giữ lại làm một hậu chiêu cho bản thân, Vân nhi không dám nhận quà lớn bậc này đâu.”
A Diệt rúi trường mây vào tay nàng, nghiêm mặt lên tiếng: “Có thể đây là lần cuối chúng ta gặp mặt, đừng có lề mà lề mề nữa, một là nhận lấy, hai là ta vứt!”
Họ Vân chỉ còn biết ngậm ngùi cầm lấy trường mây về trong lòng, sau đó A Diệt lại đưa cho nàng một chiếc nạp giới rồi nói: “Trong này có đầy đủ các loại dược liệu để luyện chế Tạo Hóa đan, đủ luyện hơn mười mai, về phần con có thể luyện ra bao nhiêu viên thì phụ thuộc vào trình độ luyện đan của con.”
“Đừng có cố từ chối, sau lần lăn lộn trong bí cảnh Cận Thiên, ta đã thu hoạch được vô số linh dược, giờ bỏ ra cho nha đầu ngươi một chút này không là vấn đề gì cả.” A Diệt liền lấy cái cớ hợp lý để giải thích tại sao mình có nhiều linh dược hiếm như vậy. Thực chất, số linh dược này đều do Hồ lô thụ dưỡng giục ra, đối với hắn thì nhiêu đây chẳng là gì cả.
eyJpdiI6Im0wWHlvbXBZMW0zdWlcL2tPVCszV0V3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImcxVTNLbUdLaHNQaEFuT2JGS29BNm5wSDlYck55S3FvbnpFbWRtTzFyMzUwTWs3WDZ6V2VPbDlQXC9WdWtwOVdlTTRGdWxMUjlubk1RXC82VFpsOGI5MUdzN2x3K1Jacmc5ZGlrUXVWa3c0RXNzK05FWGJ3dVcyVW9icmVsWmpXdnFkZ0RUclVhRU5Dbkt3RnArbVlOcmJDRWFkUW5uVU9iZ1MwUjlmWXZyXC8ydTJhT1MzMjNHbzNscjJCV2hZT1wveGoxWWJNY0JMRkJpR0JqU2Roa1F1YlhPaEVuQVNCOXNGTENmTnkycWtvVUdvXC90YmkrK2V1a1I0YmcwK2ZNdUMxWGhpNDNVcXlUR0dOajIraU0yNmJMMDN0R0wyT1hMT1piWnhQUytQS01qdFk0bkhXanM4cEdsWW5IRE1KM3hpc2VsUnA5VnVDT040Z3RNQWZcL3JKNzRWSFFGdFNQN1VpMFFIR01DZTFsbUJhWXVvVzNnaVVcL0NpU0dBNzFORTlhYUUxVVlTSnR5NzUyaVRZTmY1Zm05d3o2SUhoSDFTVVwvdWNncWVmelM3bnJ6UnR5VlBzbm9VcVlkSTFiTDJ6ZHpqQmdJY3JFV1wvYWZqdHhGd01XeDJ2NVA1NGJzVEM1QWNYMW9FTzBBaTBMK1BQSmV4d1E4UEVwZlIzWnllcE9lM2hqNXRaZmpmODZwb0kwWmFUbHpJZDV3WUJzamJNTmRcL05kajAweG1xXC9pXC8rZ2RSQldCOGlFNjJVM0t4YXZTTm5uOG0wQmhVRndQTzA5ekhRdDdnbUpTXC85Qk52QkFvM0dvYVV6bDRxOTB1bm8zUENWeUVjaUVGZkRYcmdoZTVHZ25iY0tQbGd2Zk1CTDN0Zit3TzZBUmtcLzNhU2VGazREVXhrRklTM0o0enFJTDI3TStPMHIzSnNzZDdkY0pzRVByRDBTTUhIbTlmQmJzVWFqNUt4Um9qcU9Dd2F0OFVZWjF3M1lZb0pGakZBUDdPTm50b1wvdUVJbzNBQlh3SjJTSkVGaHlXOG1PM0hQUXp4Yk5rTHkwbUh1N2ZhS3lkNmRmT2JZMUp1b3hNTFk3aTg0M3pSY0lxeGpsMXJGS29qVDRuK0ZXOUtaR3ZYTUo5ZTBiXC82ZW0xWWFUSGI5RlFxQnJOVXpDcFdBeW02MFp1SysrMGtjeGpDZlRkdmF4Z1pwRWgwZ3F0UnVIV2cyYTBtNFpZY0VxSkQwR2JSVUNaUzExYTY1M01ucnBCbm5MYUg4ZWp4Vzl3clpiS2RJWXg3a3lnWWNjMUsrb3ArVUdaSk5CTnZta21Pbk1iV3pOMnBGME9FdVwvb3ZZYUFGYlZWMTNFam5wdncxdURaYTM0Uml0RVlxYnBCN0FFZ3lnS2VUWTdVRW13bUNKU3A0bndNMFFNNjErcUozTWhBelNjUTdsUVwvZ2FhcDk5VFBYQWhmelExMnBqRGNvaUo2a3BcL0Z6XC9rYkd6OUNyVGx1Y2tQYWZxK0FISEliM0N0OUFJd1gxbEJ5UkluVUZId0RnK3JPXC9rSDJiU3pDM0ZSQytiMTFndFZDcVJJOHZxKzd3WUltSmhwZjU1eXNSaVwvYm9uUzFXZlBDYlEwV0pzT2ZMXC9YenM4a25XaE5HUnN5ZnhiWkN4SFN0N09HbnVnKzB6Z0ZjSE1WYWp3eGhLWmJaZ1Yyd2djSzE2cjJ2WUVTckd4Y29mM1RWTXl2MTBRWHlmMThzN3dMSjhqNU9CQUxKWE4zckZlSW9kTlcxOGZKWGJLT3B1T2FkSDNycGhHWll4OFU3cGZUVVBRVmd1cHdpQzdFVWxRc294dExPT3AzU3YwdnliOVRhaFREQlwvYlR4RFwvQkF5QVIwUlY0MEsrNHFZTzJiU0J0ZXV6YnVzcVlzUm1jM2tNSmg4QzRsN3JVNnBVemRxUDJCUnQyXC9wSmM5YkVsY29SVDA5YkgyNjFwUmRiNzRHeFV5UWlFRHFzUHlGV3ZnaDBpZzJPVDY0ekxiRjZOQkdOYmdydW5PT3hIU1RYSUxGaGpaaTdaR25hMlVBdCtHVU8raDk5M0VSd1diOExYV2tFK0RDSmRFSFRcL1VaWjJOMEMydGJyRUJXQytMV0JMTTZicjVQU0x6UFwvZWlWejVuV2J6RTBWM0lDamNOQWRIWkRpYU13emxzWEU4K1htUmlReTlvaE92dnNENDZzQk1XckpUXC85eFFWQ0RuVjUrYkpPSVRvaHVzT29DOFpxWlU3ajBcL1ZiSEVPYVBCeGNVNlpQZFVNUGp0NElNV2dMQ0ZMWEhjRGhiczEyektuVTExTDVmNWhtYk1hTnQ0WXNyYmpYQVFwb3U3YVhOSXdxc2NIbkdSZkIzQTJTbzRaTnhWTWUxTkVVRDZpYjNVN3JGamhNeGx5SGh1UzZOWTY4dlRjZkEyM2hxNHZZU1lNakdHN25GVGZmVDFHMUE2SGxXMWJ6ZHQ1bis3d2RVeHVHNXVMVCtuMzdOalhnNXVpc1J4emxhaHorSGNtSThuSlF4UUVEbVUyNms5K094NHZcLzlic0VsVERsY0xFZk8xZmdORTNZeENEbFQ1aE94QnJPTTNTVkFrQ05nc2NFamZZdUpBNmxaMGl6Tll5OUFNaXRybXZKYlc2NTRRTFpVQWk5OEtcLzVVNjV1cEZlWVJEV0NXTnBNdW9Cc2FvczJDMUtkbDBYQXoyTEtBUWlNTVFsd1RiellBTnRwXC9BbThCU2x5KzJ5TzlUR1pjUWxFeTZuWjIxRXY2RzhNS0QrdUM0b0tXZVRZT2FcL3N6ZnRRa2dDSG0zb29hdERWWXNMaVhLTjZlYm4rZDlzSjZVaXA4UVRLMzJ1aVFvMnV6RW9OSDdxcHRWSXNOTzdRanlDejJpRk5yb3M2MWZVTUxpZHlYMlRJMnBZT1J0ZlVBWWdQWWJaNnkyRXVqcVNUcGdTNUtwUT09IiwibWFjIjoiNTVlNDYwOTJlYzQxOTZiZjdmNTljZWQ5NjQzZWY1MmFlYjMxYzc4ODcwMGIyZDdiMzJlNzU2ODJiMDA0YzEyMCJ9
eyJpdiI6InlBd2xFUkZKNEoxQXhoY0hFMlJLcHc9PSIsInZhbHVlIjoib3ZTYWQycWIwek11SlFRV084VDl3YlEyK1pkM0dGblladVNJeW80Um8yUkc1SHdWSWZFVzd4OEd1bFVqT0pPaDNaZmQwZUdDTW85NUszanAwMDNRQnBReGxUdTl3bk9hejNWVlA5WXc4dWM9IiwibWFjIjoiZTQ1ZWRiYTFmZDcxNDIyNDYxOWJjZjVhOGQ4NjA3YWY5MjEyNTEzN2QyNzFmOGQxOTQ3OGE4YjEwY2RlZjEzOSJ9
“Chuyện sau này rất khó nói trước, nhưng Vân nhi con cứ yên tâm tu hành là được, ta chân quý mạng mình lắm chứ, sẽ không bỏ mạng trong trận đại chiến đâu.” Họ Diệt ngước mắt lên nhìn vầng trăng khuyết, thong thả đáp lời, có vẻ như rất tự tin về bản thân mình.
Hai thúc đồ trò chuyện thêm một canh giờ, sau đó mới trở về trang viện của mình. A Diệt ngồi xếp bằng tĩnh tâm tại mật thất, Vân Chi cách đó vài gian nhà đang thu dọn đồ đạc trong gian phòng mình, chuẩn bị cuốn gói rời đi cùng sư phụ.
Thời gian sau đó, hai thầy trò Dược Trọng Bình và Vân Chi đã theo đoàn đồng môn tới địa phương an toàn, nơi được rất nhiều cường giả thủ hộ. Những người cần đi thì đã được đưa đi, những kẻ cần ở lại thì vẫn phải ở lại chuẩn bị, lên sẵn tinh thần cho cuộc đại chiến.
Trong quá trình chuẩn bị, Diệt Chúng Sinh được phân công quản lý và xắp xếp công việc cho một quân đoàn đệ tử ngoại môn có tới ngàn người, mấy ngày nay hắn bận tối tắp mặt mũi. Trong khoảng thời gian các đệ tử tấp nập làm việc, phân công nhiệm vụ như thế này, A Diệt đã gặp lại không ít cố nhân, ai nấy đều vui vẻ nói với nhau vài câu.
Đứng cạnh A Diệt lúc này là một mỹ phụ có gương mặt kiên nghị, dung nhan không tệ, tu vi Hiển Hóa cảnh sơ kỳ, cũng đảm nhiệm vai trò quản lý công việc của một đám đệ tử ngoại môn. Nàng tên Mục Diệp, là một trong bốn tán tu năm xưa cùng A Diệt tới Cổ Sơn thành báo danh tham gia kỳ khảo hạch.
Ca ca nàng ta tên Mục Bình đã bỏ mạng tại một vùng hiểm địa cách đây hai chục năm, chỉ còn mình nàng ta tiếp tục bước trên tu hành lộ đến ngày nay. Ngày xưa trong nhóm năm người họ, tư chất của nữ tử này là cao nhất, nên có thể đạt tới Hiển Hóa cảnh cũng không quá lạ thường.
Về phần gã đại hán da đen Thiết Trụ, tư chất cũng không cao, do may mắn chiếm được một đại cơ duyên cực lớn mới có thể đột phá cảnh giới. Nhưng không hiểu lý do gì mà bỏ mạng vào mười năm trước, lần cuối A Diệt gặp hắn là vào buổi sáng lúc chuẩn bị lên đường tới Hoàng đô.
Người cuối cùng chính là nữ tử yểu điệu Cơ Thanh, nàng ta thời gian trước đã thành công vượt qua một khảo hạch để nâng lên thành đệ tử nội môn, sau đó thành thân với một vị tổng chấp sự khá anh tuấn. Hai vợ chồng họ tư chất bình thường, xem như vô vọng đột phá, thậm chí họ Cơ còn chưa đạt tới đỉnh phong Luyện Nguyên cảnh.
Khi thấy A Diệt và Mục Diệp đi tới muốn chào hỏi vài ba câu, hai vợ chồng họ đã rất hoảng sợ, đặc biệt là chồng của Cơ Thanh, một gã tiểu bối không có kẻ mạnh chống lưng. Giờ bối phận hai bên khác xa, nữ tử họ Cơ cũng không thể nói chuyện tự nhiên với bọn họ như ngày xưa nữa, bộ dáng thấp thỏm bất an trước hai vị sư thúc.
A Diệt nhìn mỹ phụ vẫn còn có nét phong tình giống năm xưa, lúc này lại bày ra bộ dáng cung kính, trong tâm không khỏi cảm thán. Nữ tử này vốn rất có tâm cơ, biết tư chất bản thân không cao nên từ khi xưa đã chấp nhận không phấn đấu tu luyện, sau khi trở thành đệ tử ngoại môn thì dốc sức lấy lòng những vị sư huynh nội môn khác.
Vào cái đêm nữ tử này ngỏ ý muốn để hắn hái, A Diệt đã dõng dạc từ chối, sau đó khi nghĩ lại vẫn không hề hối hận. Cái hắn theo đuổi chính là tu vi sức mạnh, chứ không phải yên phận cầu toàn. Nữ tử này lựa chọn con đường an ổn, tuy có thể sống bình yên thoải mái, nhưng tu vi sẽ mãi dậm chân tại đó, trong đại chiến sắp tới tỷ lệ tử vong rất cao.
Cảm thấy Cơ Thanh không thể tự nhiên trò chuyện được, A Diệt và Mục Diệp chỉ nói vài câu rồi rời đi, không quên đưa cho nàng ta chút đan dược giúp ích. Sau đó hai người nói chuyện với nhau chốc lát, rồi tách ra ai đi làm việc của người nấy, A Diệt có thể cảm nhận được nữ tử họ Mục này cũng có tâm kính sợ hắn, dù sao thành tựu của hắn trong tông đã truyền lưu không ít.
Vài ngày sau, khi đang xử lý công vụ, A Diệt lại bắt gặp Hồng Uyển, nữ tử xinh đẹp năm xưa cùng hắn vây bắt tiểu Điện Hồ. Cũng nhờ sự kiện đó mà hắn mới rơi vào vùng không gian cách biệt, gặp được mụ bà tên dì Tịnh, mở đường lên ma lộ về sau.
Hai người cũng có một cuộc trò chuyện vui vẻ, tại đây hắn mới biết nữ tử Mộ Phái Linh đã thoát ly tông phái cách đây vài năm, trở về bên trong gia tộc. Nàng ta đột phá thất bại, ở trong tông cũng chỉ có thể làm tạp vụ, không cẩn thận sẽ mất mạng trong trận đại chiến, vậy nên đã quyết định trở về tồn vong cùng gia tộc.
Tiếp đó hắn lại lần lượt bắt gặp rồi trò chuyện vài lời với Lý Ái Tông, Phiêu Diêu, Thạch Phong, Luyện Kì Anh, ai nấy đều đã sẵn sàng tinh thần quyết chiến một trận. A Diệt thầm cười khổ, bốn tên này đều là loại máu liều nhiều hơn máu não, đại chiến tới gần bọn chúng không hoảng, ngược lại ai nấy vô cùng phấn khích, ý chí chiến đấu sục sôi.
Tiêu Huyền cùng Liễu Băng Nghi đã không còn ở trong tông, những nguyên sĩ tu vi Hiển Hóa cảnh hậu kỳ đều đã bị điều lên tiền tuyến theo các vị trưởng lão. Nhưng hai người đó A Diệt không lo sẽ bỏ mạng, tư chất họ cao tới vậy, chắc chắn sẽ được các trưởng lão để mắt tới, họ bị điều lên tiền tuyến là để tránh đám lão đầu hậu kỳ khác dị nghị mà thôi.
Qua ba tháng chuẩn bị, tông môn đã tiến vào giai đoạn cảnh giới, các tuyến quân đã ổn định đâu vào đó, chỉ chờ phát lệnh chiến tranh là lập tức bùng lên.
Thời gian tiếp theo những đệ tử tinh anh có thể tự do hành động, chỉ là một khi có mệnh lệnh ban bố, cần lập tức trở về nội môn tập chung trong vòng một ngày.
Các đệ tử cũng không được đi ra khỏi phạm vi thế lực của Tọa Sơn tông, tức hai mươi vùng địa thành lân cận, nếu kẻ nào dám trái lệnh sẽ xem như quân đào ngũ mà nghiêm trị!
.............
Diệt Chúng Sinh hiện tại đã phi hành ra khỏi vùng địa thành Vạn Sơn, hắn đang trên đường đi sưu tập tài liệu sửa chữa cổng không gian. Vừa đến địa thành Mặc Phi, hắn đã đánh hơi được một ám giao dịch hội sắp tổ chức tại chợ đen. Mấy loại hội như vậy hắn rất mong chờ, tại nơi đó chắc chắn có vô số vật phẩm cấm kị, không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Sau một thời gian âm thầm điều tra vị trí tổ chức ám giao dịch hội, A Diệt bất ngờ biết rằng thế lực tổ chức hội giao dịch mật này, chính là nhà thầu tổ chức ám đấu giá hội năm xưa, cái hội mà hắn đã dẫn theo Vân Chi tới tham gia.
Không tới một tuần sau, một giao dịch hội dưới lòng đất được mở ra, để có thể tham gia hội giao dịch bí ẩn này cần có tu vi Hiển Hóa cảnh. Nơi đây tuân thủ theo luật rừng, nguyên sĩ hay tà sĩ đều không quan trọng, tất cả tu hành giả tại đây chỉ quan tâm trong túi ngươi có đủ tiền để trả giá cho vật phẩm mà họ đưa ra hay không.