“Song Chưởng: Phá Thương Khung!”
“Nhất Chỉ: Định Chúng Sinh!”
Hai cự trưởng bạo phát hỏa diễm cùng lôi quang mãnh liệt, hung hãn giơ thẳng lên cao chống đỡ với cự chỉ của ác ma khổng lồ. Cự chỉ hắc ám như một ngọn núi phá không ấn xuống, sóng khí phát tán khắp bốn phương tám hướng, bóng đêm bao phủ ánh lửa đỏ cam cùng sấm sét xanh sẫm, tiếng oanh minh vang lên không ngớt.
Vùng thông đạo này trước đó đã phải hứng chịu liên tiếp những dư uy mạnh mẽ từ trận chiến của hai người, nay nhận thêm luồng sóng hủy diệt từ hai sát chiêu va chạm phát tán ra, khiến thiết thạch rắn chắc cũng phải nứt toác, vách nứt đá lở. Hơn trăm trượng quanh đây không còn một đầu quỷ ảnh nào, không khí thì hỗn loạn, mặt nền gồ ghề bị san phẳng thành bình địa.
Uy năng hai ác chiêu triệt tiêu lẫn nhau, nhưng luồng lực hủy diệt bạo phát khiến hai kẻ đã thi triển ra sát chiêu, lúc này như lá khô trong cơn gió lớn, sinh mệnh rất dễ rơi rụng. Bạch Trình thảm không tả nổi, cố gắng thôi động một tấm nguyên phủ cấp bậc Bỉ Ngạn, thân ảnh cấp tốc đào thoát khỏi nơi đây, bay tới vùng không gian mênh mông bên ngoài.
“Không thể để hắn thoát, chẳng những có thù không đội trời chung bấy lâu nay, mà khi hắn chạy thoát được chắc chắn sẽ hướng tới những kẻ khác nói ta chính là ma tu!” Diệt Chúng Sinh thân thể cũng không khá hơn họ Bạch là bao, lúc này đôi mắt nổi lên đầy tia máu, gắng gượng muốn truy đuổi theo thân ảnh kẻ địch.
Ma Quân tức thì dùng bí thuật kích phát tốc biến phù, chả mấy chốc thân ảnh A Diệt chợt lóe liền tiêu biến vô ảnh vô tung. Tên Bạch Trình lúc này vừa căm phẫn lại vừa hoảng sợ, thân thể hắn đang được một tấm phù lục kéo đi, hóa thành đạo lưu quang bay vọt ra khỏi thông đạo, tùy ý chọn một hướng mà tiếp tục phi hành.
Đột nhiên không gian trước mặt có một điểm kim quang lóe lên, thân ảnh nam tử với mái tóc trắng xuất hiện, hắn tức thì hóa thành đạo lôi quang đen kịt bắn tới đón đầu lưu tinh. Ầm một tiếng, hai bên va chạm tạo nên thanh âm đinh tai, từ trên không rơi xuống mặt nền chính là A Diệt, tay bóp chặt cổ Bạch Trình xách theo như một con chó chết.
eyJpdiI6IjNZVHdoaUo2dERtXC9tVjlpMVwvdlRBUT09IiwidmFsdWUiOiJrOXhqalpwU1Q4bHd6SElvQkNxaXdCYk1Sb1M1ZUJ3NVZqNHE5b0ZOaGxadHFlNnpHOXR5Wk1JbUhcL3ozb1VNSHNhUHpRMXRlWXR1UVlkSTNNOUl3TXNiRWNJZytHQU1MWm9XNnVJUlVsTkpxcDZkdVJNMHhNWUZTbHBkbzVKRDlDUFBQSWJWajdaNHV1c01mK2t4WUZ3OW1kM1EyWEhGbU5ERk4wTnV0Z1RtWUFoMEtjVlVzSFU1a1J0TUc0SFc3OGJBS3RPYlZsMERzcXZoMGdYK1plVjFaTFRqeWltR2Exc2RpVmh1MFwvOVg4Y1wvWHB5WWRBYW5SN3pBQmZ6K3FwYmJmRkNIRWw2b3o3WTNneXJyVFNYTzJMd0lFUW1kNmlxS3k2T01JZzJJNlFzT3UrUkg5V0RaMHpJWDJrRU9xd25sVlgza1FoNzhNXC9TZ3ZySVwvUWtpK1lLZnVGKzNcL1JKQkR1VFwvMkxEejdBNlNmY1hNUmpkc1dEYTN0VXdCY3B5enI0Z1doMVBTK21cL25aTjZLODVnM0VcL1RJN095VThKb1NtdUg3TVNvZmJ5aFlNTlhlTEQwM2laaXNMcjU2MEZ5KzVLTEpRV25cL3grend6OTFTeGdLWVwvOTFKWXhYOGd5TXBGaHdHR3BmWU0ySnQ1c2NacmRrUkEzWVRhUFZGNkI0T3Q0QnFZNGVhN1ZndjNjSFVTYmxwdnBKaWF0M016NGVOKzUySHZhS1JOUlBVNXJnZGdHd3FGWG9XMkNaSGlNSGNGdDFZNVFJdDJvdUdZQU5vUlRcL2JoaFpuZHdYRk9HMTBmWWlqWEJZM0NabUU2b0I5WjRmTUhvUkFEVk5wbGo3SmNPeWhhMytLaUYzaVhTeVp4cUN5eGpuQ2F1b29OU2JYQStLVHJlZnFTcVhSRVZBTkhcLzFjSGdLMFwvcG1cL0FLK3ZxYlRzeDdNXC93bGZONnV3UHc5R0pnVVFldVVFVjJrTnBXWFNPV1BCREMwQUdJZitWaE9pMHRLeURiYUFsdjRlNXVvNWhzb3RFejF0dDFrUWxQalhcL1M0cSs2bng0azlTTUhIVTIzd0U5aWRyblNHdXpHWUw2dGp5ZytxMkpETkdqRGVwSnhyRFowV09XUmsyVnM1aDRhcDZIbVhRc2pOQkY3blZnSFdUdFZ2Y1hhdWM5SWNBXC9FVmRLVE5reDJPc3NxaE5nMWNRbDZ6Q1ZcL3FjUTYrbDV4REdZcDFjU1d1VzN2T2Zwc3dBbVVsM2lkYkdJVDNUUjJrVEpQakdwaTdXVHUydlFXXC9KZ216YjNseGdabU1tUGVnMWVUcDBkVmpcL1ZGY1R6c0ltTXVIb1ZDaW90MXpEc05HNWFIMVRiaTkrc2ZpdEVneGlWOHc5UXRKcXdwYWU1NFJGcVwvVlwvN2pRSUZDQmVXTTRnQmE5K05QS3ZpT2Q0RE1GRVVpUjVoOXZ5ZFNmaTcwSWhiZVFyam9nVElvR2E5aG1hams2VmpoWXBKemQ2Ulp3MnJSOVgrUGRWQWEzeWtpQ1JMTlBPVHpJczdMYWhtWGZzamFPQW9GaWRjZFNweVpyeHNwVzFkYlJWMWdXaU5vcFJ3cEo3a21qRGE1dUVCUmRRODdBQ0g4cmRoYVdwOUlVbE9Ya0o5bmVnaTBDODA5cmlFUmlSR2VNK0hkRGgrQkViMThRbHFrSG5GcDIyZWZUKzA3MWR2bWt3V29JRDJiVmlRaXJDTU02VXc5XC8ySUNCTnVmVVVuakRUaWFiVEVicjY4dHBUK1dJbVRra3ZBa1lwK2JXUjBsYVwvUUtTUUJKTVYwbW1jeXcyMkNwNjdNVkJkaTlnV1BxUUZTNGJMeG1NV01wVmtrOU5oXC9BY1wvU2c2WWhYM0RzSHpQV0VaWGFReTBUVzFReURybGtQTkNDU3R3b3JXRTRUVmUxaXYxWlBCSlBRb1c3dHRmSUZoaVwveGpKbFdqcCtUQ25TQWFEOTlKWDd4VlhRNEtvdVFQUkk5dEVRK1g4Unp3Q0kzKzFYUlZRenlRMkQ3Yk1IazdaaDdjOTJodm1pN1JDemtLVndSUmxjajBmQzdyR2t4SEUwYUQ3TDZtbzVXK1F3YXNyMzBnTjdwZ0I1UUd5Tzk1cGl1eVBhc3FIZW9hUmRENW1zUFB0RWV6RkpBS2tZTkNCREtLaGZXZGpRdXFIRGtcL2w5WU5Ld2JNbEt2WEFOUzIzeENjWUJcL2NoeHN6QlBqRzBDeUtpMkdGd3B4Vkh2dFBHVURVZ01lNlhOMmY1ZWdaQm9HTkhZeUt3eUZIU0RTdkIyVWlFNlpNOGl5OUN1YVI3RjlRWkMxbTZDTmNpZElIdXBGVnViM0pJWkZ6ZkRnelVEY0lLbERiMElsd2dSdVRpaHlBT1REN3lEVjJNNnhiTWhWenh2WVo4dzJHbnJRajlnQVZVdlIydkdWd25SejBZN1wvSFhsR2JJWTEyT1A0dUFPdkFMa2tzSnRGdjdzZjNPNGV4d0JkUnFRR1RVaDM3TE56MVwvdWJwU2pkUk1nUmpoaU5wd3JSK1NnZEVWUXNiekwxZ1lXaUhNNENFVzJWejdZdjBIOTVzWUZXZm9jSXZsN0hDYm9URUVpa0xITmgrV0dzT2J1dU4rUHYwV1ByNmdEazV2eEs0VTBhZFcyOW1VMU1TZ2FqejB6NkZ6a3l2ZkllMzRBUHZMWlwvYld2bVU5TGxndis3R0pZK3dkOHR6YlVVVjIzS1MwMDVWT2hqR2REZm5QbDZWeGx3Q2lIRW1ZUDdwYU9iMWpWUDVGOWdoQWVieUtRRyttRE1jZHNreVdNekhhclBwdWFhVDExR1ZId0ZyMmZOUlBmYTh1UUNTN0VQMjJURDYxRDd5SUwrZHpUOTQ5UzJNPSIsIm1hYyI6IjBjNjNjMDNiYTViMDYyOGVkMzIzN2EzODY1ODlmYjllMTYzN2I2ZWEyMjFjNGQxZDc4NDc4NmVhMjA1OGM0ZDUifQ==
eyJpdiI6Imx3SnJodVwvOU5aRUJQa0ZPTCtXVmh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFVQTRzTENydFVpaElLSTZYb3ZyYXZwWTRJTWhFcE05a0llcDVkMm9lcHF3YnBUVHIxUk5FV1ptdjZza24zNFFKSVM5V3BlUTMraWdCMVBGeXVpZ29NeElyZ1JjS3lENTNjZzR5WTE2SHo4PSIsIm1hYyI6ImExNDAxODI2ZDMyYWIyMzY3YTQ1MGNlNzMwNWQ0MGI0ZmRiNTk0YmNjZTU5OWU5Nzg3ZTQ4NmM2ZmM2MzkzYjcifQ==
“Đón nhận cái chết đi con chó bại trận! Lịch sử chỉ ghi danh kẻ chiến thắng, cho dù ngươi có là trời thì khi thua cuộc cũng chỉ là cặn bã tùy ý để kẻ khác chà đạp mà thôi.” Chân A Diệt đạp đạp lên cái đầu trên thân thể đang quỳ mọp của Bạch Trình trước mặt, lăng mạ hắn, khiến hắn cảm thấy sỉ nhục từ tận đáy lòng.
Sau đó bàn tay cứng rắn đâm xuống, xuyên qua da thịt vào sâu bên trong phần gáy của họ Bạch, khiến hắn đau đớn không thốt lên lời. Một chân Diệt Chúng Sinh giẫm mạnh lên đầu đối phương để cố định thân thể y trên mặt nền, còn tay thì kéo mạnh một cái, lôi toàn bộ xương cốt từ bên trong ra, mùi huyết tinh bốc lên nồng nặc.
Một tay cầm bộ xương dính đầy máu tươi giơ lên cao, tay kia đưa lên phần cổ rồi tuốt mạnh xuống một cái, đánh gãy toàn bộ xương sườn cùng tay chân, chỉ để lại cái đầu lâu cùng xương cột sống. Ánh mắt ma tu nhân ngắm nghía bộ xương phát quang trên tay, miệng bất giác cong lên, tự nói:
“Không hổ là xương căn cốt của kẻ sở hữu Linh nguyên mạch, bên trong ẩn chứa rất nhiều chất đại bổ, dùng để luyện chế thành ma đan, khi phục dụng chắc chắn tu vi ta bạo tăng, hahaha!”
Hắn thu bộ xương vào nạp giới, sau đó nhìn xuống bộ thân thể không xương như đống rẻ rách dưới chân. Một tay bấm quyết rồi làm động tác kéo lên, liền có một âm hồn mang khuôn mặt hoảng sợ của Bạch Trình, bay lên bị hắn nắm chặt cổ.
“Ngươi đừng mong có thể đầu thai chuyển kiếp, đã đắc tội nặng với ta như vậy, thì chấp nhận từ nay về sau chịu tra tấn vĩnh viễn đi!” Họ Diệt âm lãnh nói lên kết cục của âm hồn trong tay, Ma Quân lúc này cũng đưa ra một món đồ trong Cang Tráo Luân, là một cây hồn đăng chuyên để nhốt âm hồn nguyên sĩ.
Họ Diệt lập tức bỏ âm hồn Bạch Trình vào trong hồn đăng, sau đó cho ma hỏa màu xanh lục bên trong rực cháy lên, thiêu đốt âm hồn đời đời kiếp kiếp. Tiếng hét đau đớn thê lương từ trong hồn đăng phát ra, nghe thôi đã cảm thấy rùng mình, tức thì hồn đăng trở về trong không gian trữ vật của giáp hộ thủ, A Diệt cũng nhanh chóng rời khỏi khu vực này.
Từ đó, một tuyệt thế thiên kiêu sở hữu Linh nguyên mạch cực hiếm, chính thức không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
................
Trong không gian tầm bảo tại tầng 5 tháp thí luyện này, không có giới hạn thời gian, nhưng quỷ ảnh sẽ ngày một xuất hiện nhiều hơn, thực lực mỗi con cũng tăng mạnh. Vì vậy, tu hành giả phải vừa truy bắt quang điểm, vừa dò xét lối ra khỏi nơi đây, đợi sau khi cảm thấy không trụ nổi trước thực lực của quỷ ảnh, sẽ rời khỏi nơi này.
Trận chiến giữa A Diệt và Bạch Trình cũng không quá lâu, chừng một nén nhang mà thôi, nhưng sau trận ác chiến ấy, họ Diệt phải mất tới ba ngày điều tức mới có thể khôi phục phần nào, đủ sức phi hành tốc độ cao để tìm kiếm lối ra.
Vì tốn nhiều thời gian khôi phục như vậy, nên mấy ngày này hắn không thể đuổi bắt thêm một quang điểm nào nữa, sau khi khôi phục cũng phải tập trung tìm lối thoát. Cũng may tài sản của gã họ Bạch có giá trị kinh người, tuy phần lớn vật dụng đã tiêu hao trong trận chiến với hắn, nhưng vẫn còn rất nhiều vật phẩm quý giá khác.
Chỉ mới ngày thứ ba, quỷ ảnh đã có số lượng gấp nhiều lần ban đầu, thực lực mỗi con đã đạt tới Hiển Hóa cảnh, khiến những ai còn sống sót tại tầng này chật vật vô cùng. Nguyên một ngày mệt mỏi chạy trốn khỏi quỷ ảnh, đi qua vô số đường thông đạo, A Diệt vẫn chưa tìm thấy lối ra nằm ở đâu, kể cả tung tích của những tu hành giả khác cũng không thấy.
Ngày thứ năm, quỷ ảnh thường di chuyển theo bầy, mỗi quần thể số lượng phải lên tới mấy trăm đầu, một khi bị chúng truy đuổi thì chắc chắn chín phần phải chết! A Diệt đã kiểm tra qua phần lớn thông đạo, hiện tại hắn cũng không dám phô trương cấp tốc phi hành, mà tàng hình rồi chậm rãi bay, tìm kiếm lối thoát khỏi nơi đáng sợ này.
Vất vả qua thêm hai ngày nữa, A Diệt vẫn không tìm thấy lối thoát nằm ở nơi đâu, mà thông đạo còn vô số, muốn đi qua toàn bộ trong nay mai là không có khả năng. Quỷ ảnh thực lực Hiển Hóa cảnh hậu kỳ đã sinh ra không ít, hiện tại hắn hoàn toàn ẩn trốn để phi hành tìm kiếm, không dám xuất đầu lộ diện như vài ngày trước nữa.
Điều kinh hoàng đã diễn ra vào ngày thứ 7 này, có lẽ tầng 5 đang trải qua một trận thanh tẩy những kẻ ngoại lai. Quỷ triều, thứ còn đáng sợ hơn thú triều, vì số lượng quỷ ảnh đông hơn và tu vi cũng cao hơn, đã thế còn khó gϊếŧ chết.
A Diệt chật vật dốc toàn lực phi hành, muốn tránh xa khỏi quỷ triều càn quét, chạy được một khoảng thời gian thì phát hiện một thân ảnh phía xa, cũng đang vội vã bay cùng hướng hắn. Người đó không ai khác ngoài Liễu Băng Nghi, sắc mặt nàng lúc này tái nhợt, thân thể có không ít thương tích, khí tức cũng có vẻ phập phồng không ổn định.
Thấy sau lưng nàng ta có một chiếc áo choàng đen phấp phới, giúp phi hành thuật của nàng tăng lên đáng kể, A Diệt liền đoán được Ôn Anh Mị đã chết dưới tay nàng, vì chiếc áo choàng chính là bảo cụ của ả tà sĩ đó.
Hai người đều đã phát hiện ra đối phương, nhưng chỉ gật đầu chào nhau một cái rồi tiếp tục vận toàn lực phi hành, cái chết đã đuổi theo đến phía sau họ rồi. Bấy giờ họ cũng chẳng thể quan sát trước phương hướng nữa, cứ cắm đầu mà chạy trốn thôi, không biết đã đi qua bao nhiêu đường thông đạo rồi.
Rầm một tiếng, cả hai bất ngờ bị rơi xuống mặt nền, cảm ứng thoáng qua liền nhận ra lối thông đạo này có cấm chế phi hành. Quỷ triều đã tràn tới chỉ còn cách chừng một dặm, A Diệt và Băng Nghi không còn đủ thời gian để chạy ra vòng đi lối thông đạo khác, cả hai chỉ biết cười khổ nhìn đối phương, rồi thi triển thân pháp chạy bộ theo đường thông đạo này.
Trong đầu họ Diệt nổi lên một tia hi vọng, vì nơi đây có cấm chế nên có lẽ lối ra ở hướng này, hắn rất mong điều này là sự thật. Nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng, Diệt Chúng Sinh và Liễu Băng Nghi còn chưa chạy được quá trăm trượng, liền bị rơi xuống một vùng tối đen, mà trước đó rõ ràng phía trước là mặt nền bằng phẳng không có một cái hố nào.
Hai thân ảnh một nam một nữ rơi xuống hố lớn tối đen như không có đáy, qua bao nhiêu lâu vẫn chỉ thấy cảm giác hoa mắt chóng mặt, thân thể vẫn đang rơi!