Ánh sáng bắn ra từ nhãn cầu hóa thành vài đạo đao quang, oanh kích lên vách tường đá, chém đứt thành nhiều mảnh nhỏ. A Diệt vui mừng trước uy lực công kích vật lý của nhãn cầu này, ngoài khả năng tạo ra ảo ảnh khiến địch nhân khó chịu, nó còn có sức tấn công không tồi.
“Do ta không phải huyễn thuật sư, nên không thể vận dụng toàn bộ uy năng của món bảo cụ này, nhưng có thể tạo ảo thuật và công kích chớp nhoáng là quá đủ rồi.” Họ Diệt thu lại nhãn cầu, đây chính là vũ khí mạnh nhất của ả tà sĩ một mắt, mà chuyện khiến hắn thấy rợn người nhất, chính là món bảo cụ này được luyện từ mắt của ả ta!
Tiếp đến hắn lấy ra một chiếc áo choàng màu đen tuyền, sau đó choàng lên người, đây chính là bảo cụ có cấp bậc cao nhất trong nạp giới của gã Ngụy Hằng. Tấm áo choàng phất phới sau lưng, tạo ra một lớp năng lượng vô hình bao bọc thân thể A Diệt, lớp ngăn cách này chính là rào chắn tất cả các loại độc, có nó hắn sẽ không sợ độc công nữa.
Qua chuyến lăn lộn trong động quật, hắn có thu hoạch phải nói là lớn nhất từ trước đến nay, ngoài những thứ kiếm được trong nơi rộng lớn đó, hắn còn kiếm được rất nhiều đồ tốt trong nạp giới của những kẻ mà hắn đã gϊếŧ.
Sau khi kiểm kê tất cả vật phẩm, hắn liền rời khỏi nơi ở, đi đến phường thị trong quân doanh, đem bán hết thảy những vật phẩm không dùng tới. Tất nhiên hắn sẽ không tùy tiện bán đồ kiếm được trong nạp giới của hai tên Bạch gia, cùng gã Nhĩ gia, nếu để lộ ra hắn sẽ không tránh khỏi phải đền mạng, vì tội danh sát hại đồng minh.
Thời gian kế tiếp trôi qua rất bình thường, hàng ngay hắn vẫn sáng đi tối về, săn địch trên chiến trường, nhân tiện thử nghiệm khả năng thực chiến của mấy món bảo cụ mới kiếm được. Cường độ gϊếŧ địch của hắn tăng lên, nhưng hắn vẫn rất thấp điệu, mỗi ngày không mang quá ba tấm lệnh bài của quân địch về nhận điểm chiến công.
eyJpdiI6InhKUFVuNDFhaTB4YTFRRTV5TW5TZ0E9PSIsInZhbHVlIjoiVlpqSGQzdFB6OFB3XC83NHJGbUJ4SVMzeHZvRlhxWGpnMlZuMWgzOE9mejNZS243OE5nM1prVHl0OUNRRm5KOTNhbGZmQVFFQUJlSTNEc1ZkS3ZucTk5NDBEWGZrbE1kR3R1ZExaUmJSajJrNUV3SHBQaXdSeGZjQjk3R1k5MnRjcHdYYzJaVisxb2JZc2h3ak91ajVoK0ZOblM4cUFZM0JTU0oyWHgwVU52TzJFMVJyQU9XbVBlaFhcL28zYkx6aExQWWJld3dtd1wvRU1uV284RUcwQjJvU0Y5UGc3RzFnODUxRTR4eXhZbVhEVkxIZ0hCUWI5cGxibXROTkdJUzk0MktnUm12TWpOcTRlZjNXa0JcL2o2eWkrZ3FNSmNhUnoxNnQ5WWpEK1wvWWxMZzc3T0NyVG9XTFl1TlZadXJoazJmelUyREk3TVdaQTBkdEJpT1d6Q2FjbWhqbXArZFFsS0pINXJMWWZ4bmR2bCtkVlwvNVZzZ01oR2I4YXA4ODVDd01IV1l6VjdjOVRyQ0NTOFIreE1xNXd3YmtJeVJWM1RPVnptblB0Rm1zNkhmaWxLTmwzSmg3aWRMOEJTT1VwclRhc1l4K2JTVzgyXC9CbVd5OUk4bk9rcTZhOHF0QklvMXU3UUJKYW1VbXdBS28xS1lKYjcxMTRMOVdRdlhLUEhLSm02M2E2ZU9hZVRKcGljYlI0SFEwUWlGUHhlSEVnUmNiaVhqSmNQcGErZ0VnbDZXVHZnZm81ZlJnaVJUSUpCVkMzXC9hR1hTWWlqTGd1OWpTZEJHWkpVT0FQNjJFSVl1RFVtVVlUVVJnbmF2K3dLdjBFcDltdDlFOEVVVkJnYzc1bzdoMmNvNHA2N1lwemhCRjVvUE5TanVwY2NoQVYydlAyeDYxb1lVRVc4RllIQ0dBS0dVZ2trMGZIaVl4NmNKdm1HQXJHU0Y1XC8xUzBHdEowcXp6TUs2ekwyYURRR2xrdUJkbkVYVWY5T0JIU0owRkk3UUJTWVdKd2ZlVHY1QlhCVmJ1R1lQUENjbU5XOFMxM0s3aXZTOFlSVTZJazBWalhxNFwvZlwvYlwvRFpEUklLXC92Q2pcLyt3SVBzU3lVR0xkS29maWZoVWxiaUNYbnNpZTNFRm9MbTl0cG5CVFdPTTRWRXV6SEw2REZUOXZtSnAyYlpSbWp6XC92VVNWSjFKNmdPMDdGREJBMVpXNGMzZG9ENndUb1hDWG5LU2hvUXJLQkFCM3VhaFM3UlYwQmtCcjFON0x2TmZTS1RBTVltV09LMDdkeGpEM0crVk5MeWFWUHJZejNxU294dnFhd1wvWkZiTUhtSWNkeDJJSTNXRWdqNFJXOG1xRTVrN3lsc3AxYXB5NlZKbk5yZEJTbVMxRExiMHc2d3Y4dDRuWFc3QTNUcXpPUis0ejdaejJRMElDVWdoWERDNVFncEtJT0s2T09QN2tzYWxyWGhmU0F6ZmN0UnQzMTZkOXNLNVNFdFFqNzJCWW1jYUpibFZvS1Z0K2Y0VktMTjViWmM2ZXpmbkpXeTk3aE9uaUZGSnFpK29GcmZGODRJVXV0c0FHdTFiSlJ5ejV0QUZXRkJJcHorNmZsRlZNeUR4c0hQSjRBK2NNNnFlVEg1Z0VSUFBMaHExNmFtTFRTb01jc0FNUkhydEtFbG5oUmRJR0t0YnNGK1ZXNVRPY2lpNmQ2QVwvR2lva2NUYjVTVzlUV0h6eURMZEVTa0ZybG1OSm1HTEFHYVB5MU5VV1FZazRLWTUxQnJZUzg4bzR6Q0tYXC8ya3Z4YUJsb3JEdE5McTlGNmErdERRelQwdVlKSGRLc3hwaWJkWE5hM0UyM3RvQ2tsdk4rSXVKSDFrY1NmMklFZjh2dURiMUM3bFZLblhPZEJkc3RBdE85TThPcG0yd2xkSStqWXVNT3hodUxYMDNNdEFvOEdkNEQ2cW85U2VuSVYrcFg4MzhMT29WVHJPVGpGTVVJbDB1U1JoejlDcnNKRWJXODZoekJnU3BLZDZcL3pNYWRCNzRCSHFmSzNLMWNrWm5aV3ZsQkdVeVNuMHN3RUFKcUJMK0hOYVRyNUZyM1EwWDlNVDhudmV3amZDaGErRmY2NG0zXC9qQWVkYllQSGNTQnlhQmJOckl6bXVKNnpvNm1leVRGcVhDeHpWYm51cG8rVld3aE52NUdiaDFkVHM3RXpWemc2djJ4ekJcL1U5WDh3NFRidDBoXC9jUEpxVUI3dlZ6dmhUdFJrZWE3QjBVdERGdkRKTWFUTEJcL3NCM292N3JBYmRnd3U2WjVDSHJXZk5nNkRZYU9HOWNidFBSS2xcL0loZzA2Q3Y4QXFGMit2dnR0dFg3SVhxOXdMcXVmYmZ4RDhQUlNYMTNnR2U1NUpCRnQxemgxTlMyV1M3ZEpRVGl5ekdvSVBQQllLYzZhZU9aUXAwTjNpRllZSENBVER5eHZ0T1Z3Y281amo5NVNWTjJhYWVpZmVLVXZzdDRLNjlwSlNiZGdrc0hoK1hmV29wQm41NTU0VUxlSG41VlNDY0tEczdcL3VsZWZ2ZTRIeVpvRDZHZ0lXZitPbkhuRlMzNWpvcFBNbGx1aFlJTnJ2K2FNeWJRNEVXMkpOV3phRzFpUlkwMjBJOG51RTM4amRmUE9oUTN5XC9XSitkK3pMeHJhZXpBWVdrREVCd0FyaHdkeXhua2JoXC8zeHZQU2M3NWNaYnc2d1VJZFZMTHNpSkRrNTY3NnN3b2pcLytIc1luaW5hUk9kYTBYTzZSNXRDbFNvU1RVUzFlU1Q2WTNNM3QyYVk2Qkd6YWhyd2RPQzM5bkprWlBFUVdhUkxPeUwyS0tCQlF1d3NmelRsdFYrZTVVa1ZTS093c3M1QVZDcWxuV2VWT3VYakNUNGhWU3M9IiwibWFjIjoiMzRiMmU4NDcxNmJlMTkyOWUzOWZiYWNjYzRhZmM1NTYxZGRlMzZmZmRmNjVhZjcyNWY2Mjg4OWYzMWYxNzI1YiJ9
eyJpdiI6InlRYnplK0R2YmVhdWxUc0dJcXNuZHc9PSIsInZhbHVlIjoiWG5OXC9uY2NUMUlsOWZYNmticXNYaHY0RTg0ZDR5Y1h5Zm90dGpIc29FbE00SWMzXC9rcE9Bb2FOXC9IWXh6QWJLUFBPbFBYXC9OUmRVaUN3cUZLNVRGRmhYNE5XMW14ZHNcL1RObTF5dnFteVhqcz0iLCJtYWMiOiI3NTlmZTg2NzQ2MDJmNWQxNWZiNzQ1YTY0NGU4NDQ0MWQ0ODhjMjMzYTVlNmNlNDliYjEyMTc2YWUwZTJkMDk3In0=
Vị trưởng lão đảm nhiệm giảng dạy lần này, là khách khanh trưởng lão của Tọa Sơn tông, tên Tiêu Chiến. Ông ta có vẻ bề ngoài là một trung niên chừng bốn mươi, gương mặt phúc hậu, thể hình có chút mập, luôn đeo một bình hồ lô rượu bên hông, thường mặc y phục thêu hình ngọn lửa.
A Diệt từng trông thấy vị trưởng lão đó một lần, khi hắn mới trở ra khỏi Vạn Dược Giới, lúc đó không rõ lý do gì mà vị trưởng lão già khọm không còn toạ chấn ở nơi ấy, thay vào đó là vị trưởng lão mập này.
Hắn còn biết ông ta chính là khách khanh trưởng lão duy nhất của Tọa Sơn tông, gia nhập bản tông từ vài chục năm trước. Còn tất cả những trưởng lão khác đều là đệ tử ưu tú từ xa xưa của bản tông, từng bước mà đi lên vị trí này, có mức độ thân thiết với tông môn cao hơn nhiều vị khách khanh kia.
...............
Gió thỏi cỏ lay, chim hót véo von, nắng sớm đùa nghịch trên mái tóc từng người ngồi bất động tại nơi đây. Thanh âm ôn hòa của vị trưởng lão họ Chiến kia như thổi vào trong tâm từng người, khiến không ít kẻ khai mở ra một con đường mới, có thể dựa vào đó mà tăng cao tu vi của bản thân.
Người giảng bài và những người nghe giảng chỉ cách nhau một đại cảnh giới, nhưng áo nghĩa mà người giảng bài hiểu được rồi truyền đạt ra, những người nghe giảng hoàn toàn không thể đạt tới, chỉ có thể nhớ lấy rồi dần dần cảm ngộ, đợi ngày một bước đột phá.
Qua một nén nhang ngồi nghe giảng, Diệt Chúng Sinh đã ngộ ra được nhiều phương diện, thúc sát chi ý sau vô số ngày chém gϊếŧ trên chiến trường, giờ đã hoàn toàn biến mất, tâm nhẹ tựa lông hồng.
Nếu trước đó hắn còn cảm thấy không chắc chắn, cho dù có nhiều vật phụ trợ thì xác xuất tấn cấp thất bại vẫn rất cao, thì lúc này hắn không còn lo lắng nữa, thành công đã nằm trong lòng bàn tay, áo nghĩa tu hành hắn đã nhìn thấy một góc nhỏ.
Thanh âm giảng dạy về áo nghĩa tu chân đã qua đi, giờ là những triết lý tối nghĩa về tu hành, mỗi người đều có một quan điểm riêng biệt, nhưng chung quy vẫn hội về một kết, bước được xa hơn trên tu hành lộ.
“Tâm mỗi người phải minh bạch, có trí tung hoành thiên hạ, chỉ cầu không thẹn với lòng, chỉ mong cả đời được tiêu dao. Trời làm màn đất làm giường, nắng làm thức ăn mưa làm nước uống, tu hành giả hay phàm nhân đều giống nhau, vượt qua bao gian nan vất vả để có thể đạt được mục đích của bản thân mình.”
“Trời sinh có chính có tà, nhưng tu hành lộ không luận phân chia, thế nào là ma, như nào là chính? Tất cả đều do kẻ mạnh định đoạt mà thôi. Người yếu chỉ có thể tuân theo luật lệ , kẻ mạnh viết lên lịch sử, dù chính hay tà chỉ cần là người thắng sau cùng, thế gian sẽ tung hô họ.”
“Tại sao có ma tu quỷ đạo, nhưng lại không có chính đạo phật tu, vì trên tu hành lộ những kẻ thực sự chính chắn hoàn toàn không thể tồn tại. Làm gì có ai đạt tới cảnh giới hiện tại mà chưa từng gϊếŧ người, bàn tay nhuốm máu kẻ vô tội? Các ngươi có dám khẳng định tất cả người chết dưới tay mình đều đáng chết không? Hay chỉ là vì tranh đoạt cơ duyên, lợi ích mà ra tay hạ sát lẫn nhau!”
“Nguyên sĩ chúng ta, phần lớn đứng hàng trung lập, vì lợi ích cá nhân mà sẵn sàng tước đoạt mạng sống của kẻ khác. Nhưng tu hành lộ là vậy, từ trước tới nay, nguyên sĩ gϊếŧ hại lẫn nhau, chưa bao giờ là sai. Miễn các ngươi không tàn sát người phàm, không cậy mạnh mà hành hạ lượng lớn tiểu bối, không nói lý lẽ ức hϊếp kẻ yếu đồng môn, thì các ngươi vẫn đang làm đúng.”
“Ma tu, quỷ tu, bản chất cũng là nguyên sĩ, chỉ là con đường họ chọn tàn độc hơn chúng ta rất nhiều, họ sẵn sàng hy sinh những kẻ yếu, gϊếŧ hại vô số phàm nhân, chỉ để tu vi bản thân bạo khởi. Những pháp ngôn, các công pháp của tà đạo, đều mang thiên hướng cưỡng ép tăng tiến tu vi rất nhanh, đều dựa vào việc tàn sát vô vàn sinh linh khác, mất đi bản tính vốn có của con người, nên mới bị gọi là tà tu.”
Diệt Chúng Sinh nhắm mắt bất động tại chỗ, ngày hôm nay hắn hiểu được rất nhiều thứ, hắn đã ngộ ra, con đường mình đi hoàn toàn đúng. Kể cả việc hắn kiêm tu trên ma lộ, hắn vẫn chưa sai, vì hắn chưa từng vì ma công mà làm tổn thương bất kỳ ai vô tội.
Hắn từng cho rằng bản thân mình không tốt lành gì, gϊếŧ hại rất nhiều sinh linh, giở ra vô số thủ đoạn để có thể chiếm đoạt được thứ mình cần, giờ hắn hiểu ra những hành động đó không sai.
Đúng thực làm gì có ai đạt đến bước này mà chưa từng gϊếŧ người vô tội, bản thân hắn từ hồi tu vi nhỏ yếu, đã từng ám sát rất nhiều người rồi. Trong bảo tàng Chân Giải, hắn đá đánh lén, diệt sát rất nhiều con cháu các thế gia chỉ để cướp lấy nạp giới của họ.
Những người đó không có thù hằn gì với hắn, họ chỉ là những thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, rời khỏi sự bao bọc của gia tộc, đi tới những vùng hiểm địa để lịch luyện mà thôi. Thậm chí trong số họ sẽ có những người rất thiện lương, nhưng kết cục đều bỏ mạng dưới thanh phi kiếm của kẻ mang họ Diệt!
Vì để đạt được mục đích của bản thân, vì để tăng tiến tu vi, hắn nguyện làm mọi việc, kể cả diệt sát những người khác. Người thân duy nhất của hắn, chấp niệm lớn nhất của hắn, đang chờ hắn ở cuối con đường tu hành này. Một kẻ tư chất thấp kém như hắn, không còn cách nào ngoài việc quyết đoán sát phạt, sẵn sàng xuống tay với bất cứ ai chỉ cần có được đủ lợi ích.
Nhưng... lúc này hắn nhận ra rằng mình không sai, nếu sai, là do thế giới này vận hành sai, tạo nên tu hành lộ, khiến sinh linh đi trên đó phải tranh đấu, đoạt lấy tính mạng của kẻ khác. Nếu không có tu hành lộ, sẽ không thể tạo ra được cường giả, sẽ không có tên nào đủ sức xuất hiện mà lấy đi người thân của hắn, hắn vẫn sẽ là một phàm nhân hiền lành, sống hạnh phúc cùng tiểu muội của mình.
.................
Hơn một tháng sau, tại một ngọn núi nằm trong nội môn Tọa Sơn tông, trên đỉnh núi có hàng dãy kiến trúc tinh xảo đẹp đẽ, là động phủ của một đệ tử tinh anh.
Lúc này cánh cửa đá tại tu luyện thất ùn ùn mở ra sau một tháng đóng lại, vô số nguyên lực lục sắc tràn ra như đê vỡ, theo sau là thân ảnh một người thanh niên dung mạo bình thường, treo nụ cười trên môi đang chậm rãi bước ra.
[ Diệt Chúng Sinh: Hiển Hóa cảnh – trung kỳ ]