Chiếc lệnh bài lam sắc trên bề mặt khắc hình bầu trời, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, nằm im trên tay tên nam tử Bạch gia, khiến cả ba kẻ tụ tập lại mà tập trung dò xét. Qua một hồi nghiên cứu, trung niên nho nhã và lão già như thể đã nhận ra lai lịch của lam sắc lệnh bài, liền liếc mắt nhìn đối phương.
Từ phía xa A Diệt cũng có thể nhận ra, tuy bề ngoài họ cười nói thân mật, nhưng thực chất vẫn rất đề phòng lẫn nhau. Dù có giao tình ra sao, thì chung quy chúng vẫn không phải đồng tộc, ở nơi đầy vật quý như thế này, rất dễ xảy ra chuyện đâm lén sau lưng. Hai kẻ Bạch gia hợp lực lại hoàn toàn có thể đối phó với trung niên Nhĩ gia, thế cân bằng như vậy chúng mới có thể cười nói với nhau.
Họ Nhĩ cảm thán: “Bạch Văn sư đệ quả là may mắn, đây chính là lệnh bài để tiến vào bí cảnh Cận Thiên được mở ra mỗi trăm năm một lần đấy. Giờ tính ra, đợt mở tiếp theo còn chưa tới mười năm nữa, trong bí cảnh đó chứa vô số kì ngộ cùng đại cơ duyên!”
“Nhĩ sư huynh nói là thật sao?” Sắc mặt gã Bạch Văn liền trở nên hớn hở, vui mừng kích động, tuy hắn không biết rõ chi tiết, nhưng cũng từng nghe loáng thoáng qua về bí cảnh Cận Thiên.
Lão già tên Bạch Thế Vinh gật đầu xác nhận: “Đây đúng thực là lệnh bài để tiến vào bí cảnh đó, thời gian nữa khi bí cảnh xuất thế, những ai có tấm lệnh bài này sẽ có thể tiến vào bên trong thu hoạch đại cơ duyên.”
Tên nam tử trẻ tuổi vui mừng nắm chặt tấm lệnh bài, bộ dáng thất thố. Lão già đồng tộc vỗ vô vai hắn ta, nói tiếp: “Tại lần trước khi bí cảnh mở ra, ta mới vừa tiến lên cảnh giới này chưa lâu. Lúc đó một vài kẻ tu vi cùng ta không sai biệt lắm, nhưng may mắn kiếm được tấm lệnh bài này rồi tiến vào bí cảnh, những tên còn sống trở ra giờ này đều là Hiển Hóa cảnh hậu kỳ hoặc đỉnh phong rồi!”
eyJpdiI6ImdMRkpYYmxTN1FiZ1pTMEMxSSsyS0E9PSIsInZhbHVlIjoiSE9zR0oyWTdXbjlKOGoxcXdmVmNiUFBnWFNvTHdoXC85TUVNTjNYc2NWK21La1o2K3lPOVNwTVc5d3hJK3gxV3k4SzhZdFNjU0VwbDl2RGZwa3Y3aVhmdDB6YVV6TW5FZTVwNHR5MlNUNG1SNFFqcUk1ZUphYm15VzNKOEl4M2tJVmxoZzFmUTZCdUZMZGxLVVZtQWEwSjBcL2JFVmxSWHo2QmJpTjJsOHpIdWJXSXlzYXJ3K3ZUNFwvNWdXZ2RBclwvSDVXSFQxKzVhTFJpSHVKeHljRUpjc1hJbnhOTCtpU29GXC9ZNG1jckJXXC8rZUY4dVVxb1NKakJkNm5ZREpBbmxPYmw3SEYxMFIxVzZJbVlzV2RJVnVMeFV1eG9yUXFIaXMxZEVuWWVJaStFTmFVWkhUdDhROHhRaUtXYklhUkhkK0dsQTRTVnhKY1M0XC9wVEFZUHJEMU4zcGR1anc4MExoK3RxSnBMMGpuamlVT0x6TzdvK1RkWUNhVlJaeGxxZmVOSFVOVkt6XC9lNUEzZnc4UVRFVnA5cUJyTmRaUVwvd3IzdFN4aU9rWHN5S1RyUHVjeDNYRG1KMVVnaTcwNUJ4WmhJKzlkUUtoK1wvTlZheE53OStVYkliaVNGVmlhRWJIK2dBQXBYQ0Qzem8wMHhcL3RWTDhrS3hrNm1xb2lkRnVEK1NuMnZrbzQ3N2VxUnZHdGJxanlNREVTd3llWkk0OW5QTnplNlRJSUVOcUZFeDZLaG9KSlU3Q0JUbkNrMDN1MFNDMEQzK2poNFNzdGJVbEV6YmE1dW15WGMrWitLMG9FM3lYdGUrOHBseTZuNjhmQUc4WjBENEVId2xRMEkwcWtqYzVLUys5ZElBYTdvdGtnTFRBTDdHcG1OSDlXc2VSd3h0eWt5WmcyUnV5MzhFUDNxazB3UWJ5TmEzV3JcL014ZWQwN3lVbVRDa3pFalBJWFpqd2FkWncyOEsyVWY2M0kxRU85WnVMcHFYSHppSEwyaWJ6Sis3UkEwY2cydGpDdUdKMk95dHU5c0tGZk1HbzhqOHlDM0NlTDNIeDdLcGpVT3RYeDBrRGs1cTl6NmpGRUZzT2RBREFzWWZYc1R1b2s3QjBqRlJXdUpzb2JOck00KzlBY0oxaWU4NklQcTM4UUd4bDZtRGlQVDg4clJVUUxVeXZoWElZdzd3K2VUZEZZZXhqd0hhNWJWRXNCdmJ6Tkh6T0dPQTdqYXVPaDBFV0pOWkhXTXlBTUVZcUF3Y1FueDJcL3pjSkI3VFZqTGZhZHlZOExRZlN6ZUhzN1wvWk8xMjFNNGptQ2V1elF3VkRvTDFpbG5lY3p1Mm9FaDNXTFBONUxNTkRjUXZQVEFiZ21GMlRJMFhrTG9ZcWkxQWRiSCtnb2xkR1FzSU9FMTRPTDB4OUxGWm1cL0dUSStRN3ZucHVGaWNsZ05lbThCK204WnYrZHBaSDhvcGUyOWs4akdudXUxdmh6dXFzMFpNNVlNNUVXdWpGY09rdEFLbVZxTHlSdHVVcmsranZBdXo4WHFsUkFpbDkzM1dqclZ2cmNsakJoTzJ3Qng3Q0N3MTkzY2xaVDRUZkFHUmV3UWN4WHZVR0h5U0grY20wa2RhNnp4bU5vY3BsVVwvbm5iWGRIK2ltWE13SzRhRGI1ZFRPOUEySVJlbzUwc29hNDNNM1BJamJjalVpTzlESDlGdzFSdGhvK3Q5UzZ5cWFWM0hMNnViTFdYaHZsa3ZrS1ZQcHdlbHZhNXFYdm1lSVRcLzVYRWdmRHM4K3BUUFdrOWNUQmZEYXhDNDNJazh5Q1JuRlBVcit3aXhUSjZJT3dPZlZJUCtWUmpaajVvUHZHblAyMUtNN1gwMjdVSW5XenhHZGt5am1iZ3VpSk5hMnFpREtEUzNleEc4bDB3Qkt2bzA0c3pkQStUbitkRXRTTDJpR2JTV3dRb2poK2c1a2toTUJNUGlhVGY4TzJQXC9teDRIdHlVb3NjbExWN2pxNG1ERFpOdmtIanY1WWIxVHFiempcL0tSb1h6RURzRTdxcUVYcGdGTmJYR0RmRFptSng5MmRXOHpcL2dYTmhOUG0zRUdNcndcL2VFbmNhZitVXC91eUlEWjZ6cXg0OXUyMTJUSVNCRFIyaDYrbzNCXC9OanphQ3g1MXNudkpXT2tPOEdRcUVSNFJJZjVyM0V4dGVwQ29Ld3pLbXZjcVVQVk40Y0pDNW9JRHhwQkZwcWNVVCtKTGdCQkZ0WnNaa0laZmJudUNicXl1bnkyR0pjbExJaDdoM1p1UTNQUDVObHA0RTFhMGoyVUtISkErWjhKN2ticWpoS0FpXC9JNnFBQUQzcFZKZitGUmJYcm9DMGdFaXZnYTdLYnJRaHFsMEhEWkd3UHNWNDl5QzlYSnBSdE9GZVwvYlhjc0dxUzk5bkVDclRab2pRTFZFcXpoVmtFXC91bVwvTTZsMnA0K0hwNE1HNkxZc3p4c3h4OFVCaDBNZFVoVHVYVTJMUktYNDdmU0I4dlNrTzBQMGluZHZVblJaYmlUYzREaEROS0NSNjNvR0pcL25CalpFYmZsUDc3cmdDcDhVRDFMYXlBSVY5aktmQUxESE1EMzBoYk1USHlTSGczS1IzdVRZd0tlaGhzY2RlcTVnUGlHZkJEaU41Tk12TEd3OXpKMkh0S0JXUHFGMnRFR1VrTzhLYTRPK1ZmM1A3RExtXC81dVpqbE1QK0crWWsxMEQ5MWRSM0hTNmhlbzdvUXVXV0tOdEFocDdOeEdvS3ZcL0s4eERnRlpHZStjWk0zeGFkWkhlcnlDRWU5NlNUMzY0MUUyeEtQTjI5bCtUU0pZOHQzdjQxYnI3VjF0b2VmK1pHd0t5QXYwZVJZbGN2bTFJbVZhSmpjQzR0cGNuRWN1VklHaUZBOWx6TFptaWdTSU9pYm9EXC9qU1Q1UkJydFU2bkRmNHFhbGJJTk5KNEMzY2dZZ1lwRXlOU1FQOXZLbjNWdVU5SFE4NElYakVreEdWTDNxdWZta3VKZHpUQXN5MEhROGorN2pubXkyOWdBNzJMenN0alwvWkFDUnZ4UWVGdlk9IiwibWFjIjoiYWJjYTljMTdmYzMzYzFmMzhmYTFjMzhkYzBkNjAyN2FmN2ZlM2MyNTUyMWMyYzBhZGQ2M2MyODg3YTE2MTU3ZCJ9
eyJpdiI6InRhZnB2UElvQkNXSW03cGhOSlNqUGc9PSIsInZhbHVlIjoiZTNsUFwvYnJQUUx1UmhiMnZxY29BOWp6NlNKdVA4N3JWR1RHdmQ1M3NuMFhpcmVza2NsSSt6SFwvMnY4OEZuTkR0QThma3VqdVwvVTdzd0xPXC8rV25wdU1HYUhPZko4ZkFEaGVjRUhoamhTM2JJPSIsIm1hYyI6IjE4MjE3Y2NkOGM5MDliMjk5MzA1NWQyN2RkM2JlNmQ5ODQ3NjgxNmMwZDA4MDI4ZmEyOTFkZjQzYjMwOTdhYzMifQ==
Một thế lực không biết tuyệt diệt từ thời nào rồi, vậy mà vùng bí cảnh dùng để khảo sát đệ tử vẫn còn, quả thực thần thông của cường giả cái thế không thể xem thường. Theo ghi chép trong điển tịch, bí cảnh đó do tồn tại tuyệt đỉnh trong thượng vị, xé rách một phương không gian, hình thành nơi sinh linh có thể sinh tồn, đến nay vẫn còn tồn tại.
Hồi trước khi đọc qua những dòng chữ đó, họ Diệt đã rất chấn động, hắn không biết phải mạnh tới mức nào mới có thể làm được như thế, xé rách không gian tạo ra một vùng đất mới. Nhưng hắn tin là thật, vì chính hắn đã từng tiến nhập Vạn Dược Giới, đó chính là một vùng không gian khác.
Lúc này sát ý của hắn đối với hai gã Bạch gia phía xa càng mãnh liệt hơn, nếu hắn có tấm lệnh bài, dựa vào đó có thể tiến nhập bí cảnh Cận Thiên, chắc chắn sẽ được vô số chỗ tốt. Hắn phải mạnh lên càng nhanh càng tốt, phải có đủ thực lực để được quyền tự do chu du khắp thiên hạ, như vậy mới có thể tìm kiếm tung tích của người thân duy nhất.
Khi ba kẻ kia tách ra, tiếp tục tìm kiếm bảo vật tại khu vực này, cũng là lúc A Diệt chuẩn bị các thủ đoạn, sau đó lên tinh thần sẵn sàng xuất thủ.
..................
“Ầm!” Đột nhiên không biết từ đâu có rất nhiều phù bạo phát nổ, tuy không thể gây ra nguy hiểm lớn đối với ba kẻ kia, nhưng cũng khiến nơi đây đá lở tường sập, khói bụi mù mịt. Tiếp theo là vô số đạo kiếm quang sau những lớp bụi mù bắn ra, công kích bọn chúng, khiến chúng nhất thời cả kinh, vội vàng tránh né.
“Đây là kiếm kích từ pháp trận, ở đây còn có một người khác nữa!” Ngay khi trung niên họ Nhĩ nghĩ ra điều này, thì đã có huyết dịch bắn lên, đầu người rơi xuống. Những ánh mắt đều hướng tới một điểm, tên nam tử Bạch Văn đã đầu lìa khỏi cổ, chết không kịp ngáp, giới chỉ trên ngón tay cũng đã biến mất.
Trông thấy tràng cảnh này, mắt của lão già Bạch Thế Vinh đỏ lên, sát khí sục sôi, muốn phanh thây kẻ vừa ra tay. Lão cùng với gã trung niên liếc mắt nhìn nhau, muốn hợp lực cùng chống lại kẻ địch trong bóng tối, hai thân ảnh thoắt cái đã đứng cạnh đối phương.
Từ một góc tối có đầu giao long tử sắc phá bụi lao ra, bay tới phía hai người mà há cái miệng lớn như chậu máu, muốn cắn nát thân thể bọn họ. Lão già họ Bạch đang trong cơn tức giận, trông thấy giao long bay tới liền bạo phát, xông lên muốn đánh tan tử sắc giao long.
“Mau lùi lại!” Họ Nhĩ tức thì quát lên, vì hắn trông thấy trong miệng lớn của giao long có vô số tấm phù bạo cao cấp, nếu để chúng phát nổ tầm gần như thế này, chắc chắn bị lột một lớp da. Hắn không để ý tới lão già kia nữa, tay nhanh chóng tế ra một chiếc chuông vàng, sau đó thôi động nó hóa lớn rồi úp lên thân thể mình.
“Bùm!” Nơi đây như có thịnh hội bụi mù, hoa lửa tung tóe, cát bay đá chạy, dưới cái hố đá lớn, một thân ảnh chật vật dần hiển lộ ra. Toàn thân Bạch Thế Vinh da tróc thịt bong, y phục nát bấy, đen thui như than củi, cho dù vừa rồi lão kịp vận lên toàn bộ khả năng phòng ngự, vẫn không tránh khỏi trọng thương khi bị hơn chục tấm phù bạo nổ ngay trước mặt.
Lão ta còn chưa kịp ném viên đan dược khôi phục vào trong miệng, đã bị vô số rễ cây phá đất trồi lên, quấn chặt tay chân lại. Thân ảnh hắc y bịt mặt thình lình xuất hiện trên đỉnh đầu lão, hai tay cầm chắc chiếc búa lớn màu cổ đồng, hung hăng đập xuống!
Lão già điên cuồng gầm lên, nguyên lực bạo phát kịch liệt, xé tan toàn bộ rễ cây cùng dây leo đang quấn trên thân. Từ nạp giới của lão có một luân đao hình vòng cung bắn ra, bạo phát uy năng chống đỡ lại thế công của búa lớn, giữ nó giữa không trung tạo một khoảng thời gian để lão ta kịp rút khỏi vị trí cũ.
“Ầm.” Chiếc búa đập mạnh lên mặt đất, đè chặt luân đao phía dưới, nhưng lão già lúc này đã thoát khỏi phạm vi công kích của búa lớn. Bạch Thế Vinh còn chưa kịp thở phào, tên thần bí hắc y đã vọt tới ngay trước mặt lão, cầm một thanh mộc kiếm trong tay, tức thì đâm xuyên qua thân thể đã bị cháy đen ấy!
Thân thể bị trọng thương sau vụ nổ của những tấm phù bạo cao cấp, kém linh hoạt hơn lúc bình thường rất nhiều, thần thức đã chia ra một phần kí gửi trên thanh luân đao, phản ứng chậm lại không ít. Hiện tại chỉ với lớp nguyên lực hộ thể mỏng manh trên thân, tất nhiên lão ta không thể chống lại với thế công mạnh mẽ của hắc y bịt mặt này, bị thanh kiếm gỗ sắc bén xuyên từ trước ra sau.
Lão ta miệng ứa ra đầy máu tươi, nhưng đôi mắt vẫn bắn ra đầy sát khí, cố gắng dùng sức muốn tung ra lá bài tẩy của bản thân. Tên trước mắt như biết trước lão có ý định cá chết lưới rách, ngay khi vừa đâm lão được một kiếm, liền cách không dán một tấm phù bạo lên người lão, còn bản thân hắn thì đã bật lùi ra xa từ lâu.
Trong đầu lão ta còn có một giọng nói của thanh niên truyền âm tới: “Lúc trước ta đã từng nhắc nhở ngươi rồi, trên chiến trường này, mạng của đám vô danh tiểu tốt rất rẻ mạt đấy!”
“Ngươi... tên khốn Diệt tiểu tặc!” Lão Bạch Thế Vinh nhận ra kẻ ra tay là ai, nhưng chỉ kịp thốt lên trong lòng, còn chưa kịp mở miệng, tấm phù bạo dán trên thân đã phát nổ, chia năm xẻ bảy thân thể lão, huyết nhục văng khắp mọi nơi.
Tả thì lâu nhưng từ khi gã trung niên họ Nhĩ trốn vào trong chiếc chuông vàng, rồi đống phù bạo trong miệng giao long phát nổ, thì chỉ qua chén trà nhỏ sau, lão họ Bạch đã chết không toàn thây rồi.
Lúc này chiếc chuông lớn mới bay lên rồi thu nhỏ lại, lộ ra phía dưới chính là gã họ Nhĩ với chút tiêu hao năng lượng, trên thân không có bất kỳ một vết thương nhỏ. Cảm ứng thấy thi thể không toàn thây của hai gã đồng bạn Bạch gia, sắc mặt hắn tức giận nhìn chằm chằm kẻ bịt mặt phía xa, hung thủ chính là kẻ đó.
Trung niên họ Nhĩ giơ cánh tay phải ra phía trước, chiếc chuông nhỏ lơ lửng trong lòng bàn tay hắn, đề phòng hướng tới A Diệt. Hắn trầm giọng lên tiếng: “Ngươi rốt cuộc là ai? Ta đoán ngươi cũng là nguyên sĩ của Phần quốc ta đúng chứ? Chỉ vì tranh đoạt bảo vật mà gϊếŧ người cùng liên minh, ngươi quả là kẻ máu lạnh.”
A Diệt nghe vậy liền cười lạnh, thanh âm khàn khàn vang lên: “Bớt nói nhảm lại, ta chẳng quan tâm là Phần quốc hay Tà quốc, chỉ cần để lộ sơ hở, ta đều gϊếŧ sạch.”
Hắn không sợ đối phương có thể nhận ra lai lịch của bản thân mình, để tố cáo với các trưởng lão của liên minh. Hắn đang đeo chiếc mặt nạ có thể che đậy khí tức đặc thù của từng người, mà thân ảnh của hắn trong liên minh có rất nhiều kẻ tương tự, tu hành giả mang nguyên lực mộc thuộc tính thì vô vàn, chẳng sợ bị chỉ tên điểm họ.
Về phần bảo cụ và các loại thần thông có thể dễ dàng đoán ra lai lịch hắn, nãy giờ hắn chưa từng dùng tới, tên này lại là người ở quân doanh rất xa, chắc chắn không biết gì về hắn.
Tên họ Nhĩ này không có ân oán gì với hắn, hơn nữa thực lực không phải vừa, tốt nhất là không cần giao đấu, đường ai nấy đi. Nhưng nếu gã ta muốn đánh tới cùng, hắn cũng không ngại tung ra mọi thủ đoạn để diệt sát đối phương, dù sao thì phân nửa bảo vật tại nơi này đều đang nằm trong tay gã, nếu gϊếŧ được thu hoạch sẽ rất lớn.
Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, ngay khi A Diệt xoay người định rời đi, thì gã trung niên lên tiếng: “Nếu đã tới đây rồi, sao phải vội rời đi như vậy?”