Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

“Đùng!” Cửa đá đổ sập, một thân ảnh vọt vào bên trong khu vực tối thui, ánh sáng hiu hắt tỏa ra từ phát quang phù trên tay người kia, tạo nên chút màu sắc tại cái nơi cô tịch quạnh liêu này. Kẻ vừa đặt chân tới nơi đây không ai khác ngoài Diệt Chúng Sinh, hắn đi qua bao nhiêu cái thông đạo như mê cung, mới có thể tới khu vực này.

Vung tay ném ra rất nhiều phát quang thạch, rơi vãi khắp mọi nơi, chiếu sáng mọi cảnh vật nơi đây, dễ dàng hơn cho hắn dùng mắt tầm bảo. Vừa nhìn rõ được cảnh vật xung quanh, trong lòng họ Diệt đã nhảy cẫng lên, vì cái động này có không ít kì chân dị bảo.

“Góc này có cả khối lớn Thiết Thau thạch, bên kia còn có đá Mẫu Kim, hồ nước lớn này vậy mà chứa toàn là Linh Tuyền Dịch, ngay cả đất nền cũng là Thổ Dưỡng Khí, chuyến này phát tài rồi.” Vừa lẩm bẩm hắn vừa hành nghề, hai cánh tay nhanh thoăn thoắt, đất không tha cỏ không thương, vơ vét sạch sẽ không còn một hạt bụi.

 

 

Đúng lúc này, có thanh âm cười cợt của nữ tử vang lên, khiến A Diệt đang đào đất cũng phải dừng lại, sắc mặt bất hảo nhìn ra phía cửa lớn. “Các hạ đến ngay cả hạt cát hay cọng cỏ cũng không để lại, thật là làm mất mặt tu hành giả cảnh giới như chúng ta đó.”

Người vừa lên tiếng chính là một trong những tà sĩ cùng tiến vào động quật với bọn hắn, ả ta là đệ tử Ảo Ma tông, tu vi Hiển Hóa cảnh trung kỳ, chính là kẻ phe địch luôn giằng co với hắn ngay từ bên ngoài. Ban nãy khi bay tới khu vực có vô số thông đạo, hắn và ả ta đã tách ra mỗi người đi một lối, không ngờ đến cuối cùng lại thông về cùng một nơi.

Nữ tử này dung mạo không tệ, chỉ là dường như mất một con mắt nên phải dùng phụ kiện trang sức che bên mắt trái lại, trên hai má còn vẽ lên hoa văn kì dị, bờ môi thâm đen, nhìn qua đã biết là nữ ma đầu. Toàn thân ả ta bốc lên tà khí nhàn nhạt, có cảm giác nguy hiểm, khiến A Diệt hết sức cảnh giác.

 

 

eyJpdiI6IjU1dHU5dTNWb2Q0clIraFJTZ3NjQnc9PSIsInZhbHVlIjoiV0d6aGpKMTliMEdtQzhzbWhWZ3JWRFVrTnpjaVNDcGE0T2lZUkNJTDY4UzVzd0NhdWY4Nkdzbit6cEZyc0Z6T1dSblMzXC9GMGs3ZmlqOVQzSFJHdzNDbFhFWnMxeTJNbTRcL0gwYUxLWXdhOGs3ajk1dkpCUGlNOFhBZ0dDYmJSMW5MMlFuUXZtZUFYYzYrOFQ0RU5MNXczWG53bEFQbnF3RSttejhBV0VsVU5LVFJlTFwvNStGcFwvTGlUUlhGRlRhMXhYb2VSTFFObnBIWVVCcWZTSko1VFVtUXBtSVJzcmp0YlhzbmtZWmp2TU9Eck9qNjJaa1ZoeGxINjJ3YUIrRGxSR2NUTGdrbGlnQ0U4SldYR1ZwNENRTlZCR0NoWU94YThLQ2dmc2lzV2V2UGUxRmtGNVZ5Q2FJdjVjNGRkRU15U3VJcGNVMWF5cm1PMlBYWElPOStsd21pOVJVZ2EzalR0ajN6ek5qTHVQWlZLamZuQVc4eGNPSGNZdDhVZkdpOXFQcGVjT1h1bFdPNEYxUkl6R3crOE9LZ0luTytcLzZ6TGRBR1wvZWtiVndQZEFhTm50OE5MTHdkVmxkVU1Ram9WXC90Q2gzaUdWYWtybmZ3MytZT0xvTHpPTG05TG5GalhoaytvbGlaMGs3bU1HNStlcjRBbGtIN0s2bHo2QTBOcng0YjY5aHc1dzBnNjg1ZlwvVUlNSmVTZVA0a2g1eGYxMG5yM0VudStHVmwxTnIrd21uN014aXh5RkRxemNcL3luS01iZ2VzMDdQS0Z1UFBIV2F3NnNkckNyNnUwVTV1bWxKZzQ0WURadU8wbFwvYTdCZEE3ZTQ1a3ZTSCtFQ2VQc0gxN3FmaGd5SmoxeUhyNmNUV3RaSHBhN0xhZjl3UW9XaXBYaXV0aEN2SlI4WDRaMWNMeExJRVZIRXdtOGN5bkJiUG53T3NZbG9UY05Ua1o3RVhsV09iWEg2b0lkeURmVis4QXV4S3hOUUJWdElpMlFLcm91OTRScFwvWm95WXZseEtFWWVycm1Ra3lNYUNmak5oTWxncWd0c2JqaHFjZkp0YytsZmNjSnNHYTJTUzdYR1diQmxcL1BqaHZ2MVFHbzRoN0xmR21hd0I5N2J1UHJmNnlqd1lnOVdkRFp3NTIzSW5hMTcrQzN3bHNWM0Z3dHVMNjNKK05IdHMzZ0M0cmV3K3ZCbE9aOVcyQ1VtQmRkdDNFME5kVVAyTXlRT0h5bnlYZHA5azByR1ZuR1pjRFpCelNhdDM3UUpkUEd0eGJqTjZEWHZLQmlFdDV3MGVmbU00aEcwcXNTXC9GT2lnc2NyNWMwTW1ZcWZlclRtMW9uem1kV2RQNnpOTFVMa1ZQMHZldGJvTEhaa2dzRm9Ja2RPd1oxNU15bENCeGRnMU5mdUlRQWgwcFVCMkhEQ3BjZDJpRjNhbUFkM3U3a0dKa3NmRFhja201elhuQ09zN2hkS2VoVDlHSHJCMXliVU5CNEtsb2VKR2JyYldRTXc1RDJVbERcL3NuZlRWenJLVVVJdzZpTE85aHBkWmxjRFhqZzZEMm1peFwvd0xadFdQSlhnNE9La0VZTGRLUUpUemoydGVyUldCTHhKak9ybGtJdzMyZjJFbGhPUFZaUFVhajBHMkZQQVNHSDBacGVNR2NWRzlcL29tZkdPaythU3BZMDYrcUdQYzV6NSt5Z3o3aVwvbE9kdjlicVg5dUtYamIrMUVwQ1J1VXp4T0N6R090NHpSNXNSNVFqRm5QSVNTOGNzRnFvdjQ5ZFpmZjRiZ01SQks0enJQXC9rQWhvb3NqMXNHQXdqalVpUExHS2tUVVVVQlVFR1VYTVV6ZU8yeUFCbktGcExZM0pNTzJ5RkVzaHJZd1BkeCtybHFOTjhrcmlsc21keThkQmZjV2wyeXoyUElwMGpndUlZUUliTzhJMTJuMjZCa0MwOUFlMWUrUTVrakRjVzNlUm9IRWhaOE1ldTlmV2JYTkNHaXFrVk9cL0R0OExoUlVlSlwvQmxcLzVoU1wvMWwxTHlwN1FlQlMzZlU2Z3RwUkZBQzY4K0lBdnVJdXJ5SHo0XC9pdWpmd01PVTlXXC9sNldNMXI3TGtqYnhrZDJwRzVtNlozTVFtbDUzUUhudHBIVDluQzBHakJRT0Jvd01Pd3YyOERqbENpTXdKMktiQzY3K2M5aUNqKzRPb0c4WVpZS05aekZ5VnNaRjNKaFd4WXc3Z09VWklGRFRjOFhINFBKdHhhQ2hJZGpQUHBrMWY4Nzc5QnFnVlpxd0x6bkN0b1l4TFlLY2RUcUJQU0h4Z0huek4wd2haZkI1VmNJVGQ3dEt0cG1ubjJSMVRjU2ZXNmNTaU13elhWS3lvaEMyZW8wbnlyMUNhYVVxUGFjb3craVU2WkZObGxIcEVCbGo0VXZuOHFhSmgxc204N2FcL2xTRzZiOEhwVHA0dlRuM2xhUFZ6Uk0yVldJM01uYUFRTnZpakhTK0pNTVlLOHpPdDV5NHZpQ2NJTU5LMHJtbUdOeHFQS2dwd0l4OTRWR3laS0dFQ216Q01uMTdyUlwvSDQ5ejUwSnJXSTlZaUJUa3RTQ3FtV2tCb09UM3I4ZUFlbFNXSHFHcEZFYnNlcE42SWtkMW0zajZpNnVReWJcL3NTNHdxNjFaWlpUbFJhTGZRKzFVQXJlcFI3WG9MUVAwZ0xEYzZzclFUYmRySDJ0YkFKZE5sZzFodGQwZVBtc1VUS040TmErZWZDa3FSXC9jZzBuVWNNOTRFRjZiQmRxRjJJQllMcmNlU2pxdjZIcTI3NlNhUnU5dysxWDlpTzFDd25ZWm1aZHRhT2xDK09iMjdjNU41YjhyMGppY3hhRGcyS1p4UGx1MnkrQmhOdHNHbzBMTFpETVJvb2MzeGh0VStUdUNqeDV3MVhiSFJBcGhYeXdYMW13dHJvZnhUZm9zOG1wMGduQ1hRUnozUkgxc1A0RXFwSUd3ekM3bDhcL2Y5d0FEdWJKaklOQjJFMWM1WlhlQnhUTzVyZlRFcVExWU9YOVFvRE91aEJ0STVQSllxdzNnc2xMZ1lxeWM9IiwibWFjIjoiNWEyNmQyNzFkZjdmMWMzNDU5NmU4NTU1ZmU4Y2E0OTU2MTY2YTY2MjEyMTk2ZjQ0NGU4YjQ2NDAyMzllZDhkMCJ9
eyJpdiI6InVTS0lUZjYxdE14VFk4bGZaTlNheGc9PSIsInZhbHVlIjoiWG5kb2N5NitDOVNrVjU1allsbXA3M2E2MGcwN1IxQ1krSlZjbkFlM0RWVG1LTkZZbVBwclR1ajZnVnFxMXpRZGpVQUhHY2VvXC9admpDOXlyVjVuSlwvOE9hdEpWYVhvMVpWbWc5UTNaUlVzbz0iLCJtYWMiOiJhY2QzNzAzOTA0Mjg2ZjUyYmE2MTNjMjQ1ODBkYWZiYmNiYWNlMTFlZWM0Zjg2ODllMGFhNzg1ODExODEzNjI0In0=
“Vèo.” Nữ tử kia ngự khí ngay phía sau hắn, ả không có ý công kích A Diệt mà chỉ đơn giản là muốn theo chân, tranh đoạt những bảo vật sắp tới.

Rẽ trái rẽ phải qua vài đường thông đạo, hai người họ mới đến một khu vực chứa bảo vật. Ánh mắt cả hai liếc nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng phất tay tung ra đòn công kích lên cánh cửa đá, cánh cửa còn chưa sập xuống hoàn toàn thì hai thân ảnh đã vọt vào bên trong rồi.

Vừa vào đến bên trong, ánh sáng từ những quang thạch phát ra chiếu rọi nơi đây, ánh mắt của cả hai đều tức thì sáng lên, kích động vô cùng. Nơi này là một mảnh dược điền rộng lớn, có vô số thảo dược quý hiếm, ngay cả linh dược cũng có tới năm cây.

Trong lòng A Diệt kích động không thôi, vì hai gốc linh dược tại vị trí xa nhất tận nửa bên kia dược điền, chính là Kim Ngân Hoa mà hắn đã luôn tìm kiếm mấy ngày nay. Nữ tử bên cạnh hắn cũng hưng phấn không nhẹ, cả năm gốc linh dược nơi này đều thuộc loại hiếm, hơn nữa không dưới ba trăm năm hỏa hầu.

“Vυ"t!” Cả hai đồng thời bay vọt tới gốc linh dược mọc tại trung tâm dược điền, vì họ có thể nhận ra đó là một gốc linh dược thượng phẩm. Chiến đao trong tay A Diệt vũ động, vô số đao phong phóng tới phía đối phương. Quanh thân ả ta có một nhãn cầu luôn bay vòng, lúc này nhanh chóng bắn ra hào quang từ trong con ngươi, phá giải công kích của kẻ địch.

Đột nhiên từ dưới mặt đất có những cành cây đình bích trồi lên, chặn lại phía trước nữ tà sĩ, khiến ả ta bị chậm lại so với đối thủ. A Diệt bay vọt qua, tiếp cận cái cây có lá vàng óng ánh, giơ bàn tay ra phía trước chuẩn bị chộp lấy, bất ngờ biến cố xảy ra. Máu tươi bắn ra dính trên cả vài tán lá linh dược!

Hắn thấy thân thể mình bị những sợi xích to lớn trói chặt trên một cọc gỗ, toàn thân không thể nhúc nhích, cho dù có bộc phát nguyên lực uy mãnh, hay tế ra bảo cụ chém lên dây xích đều vô tác dụng. Thân thể hắn vẫn bị trói chặt trên cái cọc, giữa một hồ nước đen kịt mênh mông không thấy điểm cuối, nước đang dần nâng cao lên, sắp ngập chìm đầu hắn.

“Cút hết ra cho ta!” Nguyên lực lục sắc bàng bạc bạo phát, thổi xô biển nước vô tận, hàng trăm thanh mộc kiếm hiển hóa ra, điên cuồng công kích lên những sợi xích, muốn phá đứt chúng. Qua một hồi lâu, hắn đã kiệt sức, làm tất cả có thể nhưng đều vô dụng, lúc này nước đã nâng lên quá đỉnh đầu, cảm giác nghẹt thở đã đến.

“Phải rồi, sao ta có thể quên điều này được chứ!” Hắn bừng tỉnh, trong thần thức vội vàng vận chuyển Hỗn Ma quyết, tức thì giao động thần thức của hắn mạnh hơn gấp ba lần, cưỡng ép phá vỡ hết thảy. Khung cảnh xung quanh vỡ vụn, ánh mắt hắn dần lấy lại thanh minh, trước mắt lúc này chính là gốc linh dược kim sắc, nhưng nguy hiểm đã cận kề.

Lớp quang tráo vừa vận lên còn chưa kịp thành hình, thì mũi nhọn thanh đoản mâu trong tay nữ tử tà sĩ đã đâm tới, cố gắng xuyên phá lớp nguyên lực hộ thể mà đâm lên da thịt hắn, khiến chút máu tươi bắn ra vấy đỏ lá của linh dược. Ả ma đầu trước mắt cả kinh không thôi, tay còn lại vội vàng chộp lấy gốc linh dược rồi nhổ lên, họ Diệt cũng nhanh chóng giựt lấy nhưng không thành công.

Cả hai người bật lùi lại kéo giãn khoảng cách với đối phương, sắc mặt ai nấy đều không giấu nổi sự bất ngờ.

A Diệt bất ngờ vì hắn bất chi bất giác rơi vào huyễn cảnh mà không hề hay biết, từ hồi ở bên ngoài hắn đã cảm thấy ả ta là huyễn thuật sư rồi, nên chưa từng nhìn thẳng vào mắt ả bao giờ. Nữ tử kia thì bất ngờ vì đối phương có thể thoát khỏi huyễn cảnh nhanh như vậy, từ đó có thể thấy thần thức của kẻ đối diện cực kì mạnh đến khó tin.

Lỗ máu nhỏ trên ngực trái của hắn đang được nguyên lực mộc thuộc tính chữa lành, trán không khỏi chảy mồ hôi lạnh, ban nãy nếu hắn tỉnh lại chậm hơn chút nữa, chắc chắn giờ này đã thủng một lỗ lớn, máu chảy xối xả rồi.

Lúc này trong tay nữ tử một mắt kia đã có gốc linh dược thượng phẩm, mà trong tay A Diệt chỉ có một phần rễ nhỏ mà thôi, vừa rồi hắn giựt lấy chỉ kịp kiếm được nhiêu đó. Với kẻ khác thì chút rễ này là vô dụng, nhưng với người là chủ nhân của Thiên hồ lô như hắn, thì 5 năm nữa chắc chắn hắn sẽ có một cây hoàn chỉnh, hơn nữa hỏa hầu đạt tới ngàn năm.

Hai người âm trầm nhìn nhau, nữ tử đang chần chừ trong lòng, vì khi biết đối phương có thể nhanh chóng thoát khỏi huyễn cảnh của mình, liền cảm thấy không nắm chắc có thể đánh thắng. A Diệt cũng không muốn động thủ với loại nữ nhân đáng sợ này, rõ ràng ban nãy hắn không hề nhìn vào mắt của ả ta, vậy mà bản thân vẫn bị lôi vào trong huyễn cảnh.

Ả tà sĩ mỉm cười, ưu nhã lên tiếng: “Ta và các hạ đều không ai là đèn cạn dầu, vừa rồi tranh đoạt gốc linh dược này, xem như cũng để biến vùng dược điền trở nên cân bằng đi. Hiện giờ tốt hơn hết chúng ta nên hưởng thành quả, không nên đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ nữa.”

“Vừa rồi rõ ràng là ngươi động thủ đánh ta chứ ta đã kịp đâm ngươi cái nào đâu.” Họ Diệt nghĩ thầm, ngoài mặt thì làm ra vẻ suy tính, rồi gật lên tiếng: “Các hạ nói cũng coi là đúng, giờ còn bốn gốc linh dược thì mỗi người lấy hai gốc, rồi chia đôi dược điền ra, bên nào hái thảo dược ở bên của người nấy.”

“Các hạ quả nhiên hiểu thế cục, vậy theo các hạ thì chúng ta nên chia ngang hay chia dọc đây?” Nữ nhân kia mỉm cười tà mị, giơ tay ra dấu nhường cho A Diệt chọn linh dược.

Họ Diệt nói chuyện dây dưa qua lại một hồi, tránh để đối phương biết mục đích thật của bản thân, cũng tránh để ả ta sinh lòng nghi hoặc. Qua một khoảng thời gian tranh đấu miệng lưỡi, hai người họ đã trao đổi và đưa ra được quyết định. A Diệt vung đao, chém ngang một rãnh sâu giữa dược điền, lấy đó làm biên giới.

Tại nửa bên dược điền của họ Diệt, có một gốc linh dược lam sắc đẹp đẽ, và một gốc bạch quang tinh khiết. Bên của nữ tử kia, chính là hai gốc Kim Ngân Hoa, nhìn nét mặt cũng có thể nhận ra ả ta phi thường ưng ý với sự phân chia này.

Cả hai đều lấy ra vài cây trận kỳ, tạo ra một bức tường vô hình theo đường biên giới, tránh để đối phương giở trò. Sau đó họ bắt đầu xắn tay vào việc thu hái thảo dược, hưởng chiến lợi phẩm của mình tại mảnh dược điền này.

“Rầm!” Đột nhiên trong lúc đang nhổ lấy gốc Kim Ngân Hoa, nữ tử kia cấp tốc bật lùi lại, né khỏi một kích nguy hiểm. Đúng lúc này, màng chắn ngăn cách hai bên tức thì biến mất, Diệt Chúng Sinh xông tới, trưởng khống vô số cây cối to lớn quanh đây, chặn lại đường lui của ả ta!

Ads
';
Advertisement