Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Địa Quan trấn, địa thành Mặc Phi, trên lầu cao của một tòa tửu lâu lớn. Có hai thân ảnh chậm rãi bước lên, rồi đi tới ngồi tại một cái bàn vừa phải ngay gần cửa sổ. Những khách nhân khác trên tầng này cũng chỉ tùy ý lướt mắt qua đôi nam nữ vừa tới mà thôi, một số người thì nhìn vị nữ tử lâu hơn chút, nhưng rồi cũng thu mắt trở lại.

Hai người này, nam tử chừng mười tám, dung mạo bình thường, chính là Diệt Chúng Sinh. Nữ chừng mười sáu, dung nhan xinh đẹp, thân hình đầy đặn nở nang, là Vân Chi được hắn đem theo. Tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ, A Diệt không hề nói gì, ánh mắt có chút nhớ lại trước kia.

Vùng đây đã tiếp giáp với Địa thành Vạn Sơn nơi con quái vật Tọa Sơn tông cư ngụ rồi. Tại Mặc Phi địa thành này có một khu vực khá là danh khí, chính là thung lũng đen, nơi mà năm xưa hắn đã cùng với hai người huynh đệ, lăn lộn tại bên trong. Đến nay cũng đã chừng mười hai năm rồi, không biết Sửu Nhi cùng Kim La giờ ra sao.

 

 

Khi hắn còn đang trầm ngâm thì tiểu nhị đã mang trà và thức ăn bày biện đầy đủ lên bàn, rồi cung kính rời đi. Hắn bảo thiếu nữ trước mặt cứ tự nhiên rồi bản thân bắt đầu gắp thức ăn, dù Hiển Hóa cảnh có thể luyện hóa nguyên lực bổ sung dinh dưỡng, nhưng dù sao con người từ khi sinh ra đã ăn uống quen rồi, nên vẫn rất muốn ăn uống như thường.

Vân Chi cũng bắt đầu cầm đúa lên, gắp một vài món gần phía mình, nữ tử này suốt chặng đường vẫn luôn thành thành thật thật, bộ dáng khép nép vô cùng. Lần đầu tiên rời khỏi quê hương, đến thế giới rộng lớn bên ngoài, lại cùng với một người mới quen chưa lâu, nên biểu hiện của nàng như vậy cũng không có gì khó hiểu.

A Diệt vung tay tạo ra một lớp cách âm tráo vô hình, rồi mới vừa ăn vừa dặn dò thiếu nữ trước mặt, những điều cơ bản khi ở trong tông môn. Mấy môn tiểu thuật như quang tráo tránh gió, hay cách âm tráo này, hồi xưa hắn vò đầu bứt tai cũng không học nổi. Nhưng từ khi tiến cảnh, đọc qua cái liền có thể thi triển được luôn, hơn nữa tốc độ tu luyện các loại thần thông cũng tăng lên không ít.

 

 

eyJpdiI6InNUVFdhZVN1WnpTU2xGTlFHeVNSRUE9PSIsInZhbHVlIjoiVXJlZDBNNmUxREV0blBFNkp0aitiajAzYzA0TEpvY25ydmFUTDNpaXVYWFkyMWxCTzVGSEF5WkxGOGJRalV5R3pLbUZmWGJKcDJ6VFMrbnQ0YmlUQ1hhaUVRNzVKWURXWmhiMTAwaTc5K2VHV3BXQ2NlVDN3R2duZDBhTFl4d215SDN0Z1F5aXBCRnJSbCtLREllV2V2MmU2dTh5SGs1cVAzc1pZMHppT2ZXZFNsWEZvVnVlcGhWWnRtTzY1d0E3TFFOUHFQKzVsdm5hMkZqc21mNjJIeGViUDFqR3g3S2FGcitxaXo4VnJGWldBT21paGlycjM0cm1sVTFKWVwvMjg4dlhtVXN1SHRab09lMXZMcU1qSDJ5RVBEWVdtbStRd1JVeDh5a3ZcL292SHdHZENRVHRDc1MyMmZoeEFORTBxa0M5WTh3UnhnbU1CNlJ5OWhvSWo1a1RuU1g5TCt1T01TYWxHMkJ5YUdmb29nck4wektza3BqYTJKMndYVmYzY3h3K2FLaG01MEw2ZW12U2JIVThMbmpHXC84U2ZNc0RKR1VtVkdtZHI3a05NRGVcL2w0bTQ1eTZ2TVZna1dwS0JRQlJOTDRMQ0JBVHdTMlBBaXZEUFRvZzhBVWRcL0hteXBLajliSEhubUFGTmxUNjdWXC80Nmg3ajczUFBHYWxLVFMwdkgyY2E3V1pJVmF5aTNGXC9rMVUzYkowRlNoOG1Ccld4VUdFcTBHSkVncmhFcENnUjhUSlpOTmY0ekNmMklHSWw5SEFBWFwvRFI1XC8wbXVPUG1lS0kyaFp5WlZyNjdsUDZIc25RVHBkanpZb0dHQ2w1d29kcjhKb2dya2ZwZUtqVW1zeWUxbFEyWFpBUW5wY0Q3dWxBK2phNmREXC96VnpybmtMNllEMmZkQWNOYnhGU25yb2dpK1l1ZmNwVEs4cDJkekFXV0x2R28xYVJ1cFwvTU9hK3VjdG1OQ0ZNSHRMXC9uSmphYTg5MGZ5MzNWZzllQkpNKzF2UEV0OURlNTFiXC84XC8zZDBXa1JjM1FKVnE4WCt5YzZOdVZ5UStsTlpZQ3ZvdnNSU2YrM3hVRDcyMExocWVXVTlpWW5MUml5dGx2MUhEWDNQRVZ5UFBVaHo0S2w0U1N4bktvcWZsaFg0d3NCWGlGZHQ3TVpWeEdnXC9TOFFwOEdJbzFpWkNcLzZBOGFWZ0FEamNGZW5teGdWNUZISVg3QkRMdUU2NDdncVExcU13ZEFRSUZVRXp4Y3ZUZnJpY0tcLytBS2w2WHRoblN0YncrUlwvWG1OZjNTREtvYzMxQ1FUdk1JWklrdTJXXC9zeW1ENTRrVVJHcjQ1UVFoOTNvV0lrYjgxN21iWDhMVGlxeUE5a0k0RUJOdyt2bVpcL3JFa2VRRmtoSnNvR2hHWW9HblhwdUZxRFZub2NlaFphOTk5Q2JBN1o4b1NQeTBYUDF1TkxvMFptN01BOEU2dVhCdzZXdHJRY0VpVlR0WWt1cFFyek5UMkZxWVZMRUUxZklkZzB3amU0UHJiZFM3R2R0YVN1MFJKSThQdDU3V1RtWTF6RHQ3R0UwVzZtbEE5Uk4ydEFkU3F1ZWp1ZCtERjVCUnFmNFBJQ3VGenhJKzc5RGwrK0tESlpWUXRGM01tNDlkZ3k5UlAwWXFWWldoV0xGYTFXZXpiOWdBZCtFYkdEeTVtTndXYTZZUEk3dkhPQWRPdmZ5R3Q2VjZ3bXZYWjRvNjdMaTRnb2FaU1l3RzFVdGlLQ0lPRXVvMWJSOGZaalZheGdMcXg3dFJDUnIrOFpxeEpTNHdPWm5WTkZ6V0l5b1V3dEZmSjFsaTg0Sk9ia0drNGo5YXF5WGtnMW9ueGlxQTBOYSt4TnJ5dFhhYmNqa1pxdWgxQytFTHQxazJcL1N4MkNFWjFhbE1lNDdrc2hHOEwyYWRNSG9Zc2VYcUJaXC9oWkZZYlVLcFF6UzdvZ0JzanAzSUV6empYSlpmc2czNnNFYlwvWmxuY3dVV1RjZTV0NDNuOE1hTEFyR3FITEJhMGpGcytOWmtyZStTVUpnMmh3OFZUMjByRUYxSFQxa2RxYTZBQ0xRazlrMTRzemZQTEFCNk1iUUF4WXpIWHNcL3N2VFR1WmZYSDFSck5RMUt5QXlnOWFmRXpUdjFLalF1Vk5lSlpLNFpJRXljVVhlWmNJVzFKYzdnUXdZUmpQdlpPMVhBTEJwT0luVEZwaER0ZTVzK1daWVFTS2pjQkdFanJaa0JhcHZQNlBXSE9Hc0l1T0ZDWlhKVVhBYkVKdDNwT21sMTYxTGhHUVwvYmpqK21XVnFTWnVqRVdEU3lQeWlYN2l6bCs1RkY3cDRyQXVST1pWVVBNMVJmZ3Qyc1JXUGhVU3htRkFWYUV6dkFSZUFpZnZobWRUa1NTVXp5Um9QZWVXTUtLRUxhMnFJaU9cL1dLaVZTMlRuVnl5R2djcGtGYitlWjkzY3BvOTVYKzNyYjNDQ3lGczNyTEd0dHZybW1maExpTzJBV3orMWRWelplNkZLZHZsQ3RCTmdCdmErSEUwQ09uZTBrSWFLWDVaWVd0SmJMbWJhWEJ3elpZeDBpdkJ0R0N5b0FENk1aR3RHdTdWOEhEN1JpSVV2TFRpTFJQVG9xQVhOdGNLU1grU1pETHZvY3FscXNaY01Vc3dCelM5anJvSUl5em5MOEo2dit3bG80ZjdReCtISDUyOWVyRWh4RXhTK08rbWdjdlM5bzFBUGRMSmdQRnFiSFwvclRicDE3QTFOUDdUbFlPb3NSeEFVUmx6c3NydzEya2RnaUx6bVVqejRSTXdvNXhrd3NyQ3FUbVJ6QmhGeDF4NzROTnFiY2dQZVBWS09IWFRGd09mbWxURDdDOUdXODBTbGJ1bzQ4dDhsWlZwR0NBdElcL1dLM0FvbEpPclZrREJvdGNLQmxSNDhpOURJbGVPbEJTR0kxc1R3RWNwXC9RU2prV1wvMjduTWlYZWpIZnhIdkVOWjdRQ0UxQTJMMW5tWlpSUkRNSWl1WFlXR0trSjNMK2luamxPTTBXQU1IQlFIXC9xS1hURU9TQzBWcHJsNldTWGR4ZGJhYkxXbDAwUjllcVh4TVBsQzlDMXpTQnJWd0RLWStBY1c1UFZyYzBVdU1DMVU4OWx1R1Z4ZllCQzRoK2Q2RmdUR3lPVkFkdTBSNmx5MDFiUXhmWENYSVQ0U1wvb3BKOGwzb0VpTGZDSnNyWEZEbW1Yb2RuWHJwWT0iLCJtYWMiOiJmNTZlZjA2MWRiYjhiYWNkZjIyMzYwYzExODU4Y2IyZDg0NWYzNWQ0OWM3ODRkOWI3MzRiZGFlMDU4Yjg1MjVkIn0=
eyJpdiI6IjJKdWM1VG82K093TEpVK0lWUmFIYnc9PSIsInZhbHVlIjoiREp4eGFiQWZ3d09nK29EckxlUVE1Ukp0Q0pGVnA2VlVcL1wvRU9qWkFZSU93eTIwRnhXY2JiQzNFNEpjcTFmU0E0U09OYjUxdTN6Z3dMcU1PR010Q21cL0hldTB3dGgzTnF4eUF1SGcwb0NUV2c9IiwibWFjIjoiNmEyNDYwZDE1YzM2MGQyZjhhZmZiNDhlNDg2ZDAxYjRhNGZlZDJkNjczOTc3YzNkYWFlY2YyYjZlYTk4MTdkYSJ9
“Dược phương bí truyền, ngươi muốn ta mua thứ đó về làm gì?” Họ Diệt hỏi lại, dù sao thì số lượng nguyên thạch lớn lúc trước hắn có, giờ đã tiêu đi gần phân nửa rồi.

“Tất nhiên là giúp tu vi ngươi tăng tiến nhanh hơn rồi, đừng có hỏi nhiều, lúc đó nếu thấy thì ngươi cứ tranh đoạt về một, hai cuốn là được.” Sau đó Ma Quân im lặng, dù hắn có gọi cũng không thấy phản hồi nữa.

Dù sao cũng đã quyết định, nên hắn không chần chừ, sau khi dùng bữa liền tìm thuê hai gian phòng trọ, đợi đến ngày ám đấu giá hội diễn ra liền đi tới đó. Loại đấu giá hội bí mật thế này, trước đây hắn mới chỉ tham gia một lần, chính là để tuồn đi đống chiến lợi phẩm khi gϊếŧ đám người đồng môn hồi mới vào tông môn.

Tại những loại hội như thế này, có bán đủ mọi loại mặt hàng, kể cả vật cấm, hay những món đồ nguồn gốc bất chính, đều có mặt cả. Tại đây các nguyên sĩ được sống thật với bản tâm, không cần tuân thủ quy củ hay tập quán trong giới nguyên sĩ nữa, nơi đây chính là mặt chìm của tảng băng nổi, tập chung mọi thứ bất chính trong giới tu hành.

Vào một buổi đêm đen, hai người đi tới một cửa hàng nhỏ, bước vào bên trong, lập tức có một trung niên nhân đi ra nghênh đón. Ông ta mỉm cười nhìn A Diệt hỏi: “Không biết đêm như vậy rồi, tiền bối tới tệ xá là có chuyện gì ạ?”

Họ Diệt sắc mặt bình thản, không hề nói gì mà chỉ ngón tay xuống phía dưới mặt đất. Trung niên nhân trông thấy ám hiệu này liền hiểu ra, cung kính mời hai người đi vào một cái thông đạo sau gian phòng khách. Nếu là nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh muốn tham gia ám hội này, cần có tín vật hoặc bỏ ra không ít nguyên thạch. Nhưng Hiển Hóa cảnh thì khác, chỉ cần muốn là có thể tham gia.

Đi qua thông đạo rồi bước xuống vô số bậc thang một hồi lâu, liền có một mỹ phụ trẻ tuổi mặc y phục hoa lệ đi đến tiếp đón, trung niên nhân ôm quyền chào A Diệt rồi lập tức trở lên. Mỹ phụ cung kính thi lễ nói: “Vãn bối là người phụ trách tiếp sứ khách nhân tại thông đạo này, tên Huyền Yêu, mời tiền bối cùng vị nguyên hữu này đi theo vãn bối.”

Nói rồi ả ta liền đi đầu dẫn đường, A Diệt và Vân Chi đi theo ngay phía sau, ba người băng qua không ít thông đạo rộng lớn, có ghim những khối quang thạch trên tường nên đường đi không hề thiếu ánh sáng.

Trên đường, vị nữ tử tên Huyền Yêu nhan sắc không tệ kia không biết vô tình hay cố ý, mà cái mông lớn cùng eo nhỏ không ngừng lắc lư, như muốn mời gọi người khác. Đi ở phía sau, vì còn có người khác bên cạnh nên A Diệt chỉ liếc nhìn vài lần, rồi đưa mắt đi chỗ khác. Thiếu nữ Vân Chi thì cúi thấp đầu xuống, vành tai hơi đỏ lên, ngoan ngoãn đi theo ngay bên cạnh mà không hề lên tiếng.

Không lâu sau, họ đã đi tới một đại sảnh rộng lớn, được bày biện theo phong cách cổ xưa, thấp thoáng có thể nghe thấy thanh âm nghị luận của không ít người. Nữ tử này quay người lại mỉm cười nói: “Vì tiền bối là nguyên sĩ Hiển Hóa cảnh, nên được ngồi tại khu phòng riêng, chứ không cần ngồi tại đại sảnh đông người đằng kia.”

Huyền Yêu tiếp tục dẫn hai người lên dãy phòng kín dành cho khách nhân thân phận cao quý, trước khi nhận phòng, ả còn đưa hai người đến một gian phòng lớn, tại đó có không ít nữ tử đang tập chung, ai nấy đều có nhan sắc không tệ. A Diệt vừa trông thấy một tên đại hán ôm theo một nữ tử trong nhóm người, vui vẻ đi vào một gian phòng kín.

Mỹ phụ Huyền Yêu chỉ tay tới đám nữ tử kia, rồi giải thích: “Mỗi vị khách quý tới đây đều được bản hội phái ra một thị thϊếp hầu hạ, tiền bối có thể tùy ý chọn trong những tỷ muội ấy, hoặc chọn vãn bối cũng được.”

Thấy ánh mắt mong chờ của ả ta, A Diệt bấy giờ mới hiểu ra tại sao ban nãy trên đường đi, ả trắng trợn khiêu gợi mình nhiều như vậy, thì ra là còn có loại phục vụ này. Kì thực A Diệt cũng muốn thử chút nữ sắc, nhưng vì còn có tiểu bối bên cạnh nên không tiện làm vậy, dù sao cũng phải giữ chút hình tượng.

Trước đây thân phận hắn còn thấp, tới ám hội thế này cũng không có người tới hầu hạ, mà có hắn cũng không dám nhận, vì lúc đó hắn cần giữ mình để đột phá. Giờ đây dù có muốn thử chút cũng không thể, hắn phất tay từ chối lời đề nghị, rồi theo Huyền Yêu với vẻ mặt u oán đi đến một gian phòng trống, bước vào trong đó.

Có thể đám nữ tử kia cho rằng Vân Chi là thị thϊếp của hắn, nên hắn không cần thêm người khác nữa, hắn chẳng quan tâm họ nghĩ gì mà ung dung bước vào gian phòng. Nhưng thiếu nữ chưa trải sự đời bên cạnh thì khác, cúi đầu mà đi chẳng dám gây nên tiếng động, sắc mặt có vẻ đang xấu hổ.

Kì thực A Diệt dẫn theo nha đầu này tới đây là muốn để nàng thấy mặt tối của thế giới này, giúp nàng sau này có thêm nhiều động lực tu luyện, không phải vì được đưa tới nơi ở tốt hơn mà ham vui hưởng lạc.

Họ Diệt ngồi chễm chệ trên chiếc ghế lớn, tay bốc lấy ít nho khô tại bát trên bàn bên cạnh mà bỏ vào miệng, đưa mắt quét xuống sân khấu lớn phía dưới, cùng với vô số khách nhân trên quảng trường. Thiếu nữ họ Vân thì thành thật đứng ở phía sau, mắt cũng đang nhìn phía dưới, sắc mặt không giấu nổi sự kinh ngạc khi trông thấy nhiều nguyên sĩ tới vậy.

Trước khi tới tiết mục đấu giá các vật phẩm, A Diệt đã đưa ra toàn bộ vật phẩm mà bản thân muốn bán đi rồi, mà cái giá sàn ám hội đưa ra cũng không tệ. Cách đấu giá tại nơi đây cũng giống như những đấu giá hội thông thường khác, chỉ là các vật phẩm được đưa lên đấu giá khác biệt hơn nhiều.

Người chủ trì đứng trên sân khấu rồi bắt đầu giới thiệu vật phẩm đấu giá, vô số khách nhân phía dưới hò reo, sau đó tranh nhau nâng giá. Ngay cả vũ khí thành danh của một đệ tử tinh anh trong thế lực nhất lưu, mới chết cách đây chưa lâu, cũng được bày bán ở đây, đủ hiểu nơi này tập chung nhiều vật phẩm bất chính như thế nào.

Những vật mà không kẻ nào dám bán công khai tại bên ngoài, thì nơi đây đều có thể bán cả, thuận mua vừa bán, miễn là có đủ tiền thì thứ gì cũng có, cho dù là đồ cấm. Qua hai món vật phẩm đầu tiên, món đấu giá thứ ba vừa được đem lên, A Diệt trông thấy thì thở dài lắc lắc đầu nói: “Vân sư điệt, nhìn cho kĩ đi, đây chính là mặt tối của giới tu hành đấy.”

Theo ánh mắt của Vân Chi lúc này, vật đấu giá trên sân khấu chính là hai thiếu nữ xinh đẹp, hơn nữa đều là nguyên sĩ. Phía dưới đại sảnh, rất nhiều khách nhân hô vang, vô số ánh mắt thèm thuồng, ham muốn, bắn tới hai thân ảnh mảnh khảnh đeo nguyên xích trên sân khấu.

“Họ... họ bán người sao? Hai người đó là nguyên sĩ cơ mà, tại sao không bồi dưỡng thành tài, mà lại có thể đem bán họ như các mặt hàng vậy chứ?” Sắc mặt Vân Chi lộ rõ vẻ khó coi cùng kinh sợ.

A Diệt âm trầm đáp: “Vì thế giới này là như thế đấy.”

Ads
';
Advertisement