Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Trong chiến đấu, nguyên lực dùng để làm nguồn năng lượng giúp bảo cụ được thôi động, cũng như gia tăng uy năng. Nhưng muốn chưởng khống món bảo cụ đó đi theo hướng mình muốn, hoặc điều chỉnh thần thông của nó, thì cần có thần thức chỉ huy. Có thể nói, nếu bảo cụ là một binh đoàn đại quân, thì nguyên lực là vô số binh lính, còn thần thức là tướng quân chỉ huy.

Nguyên sĩ có thể cùng lúc trưởng khống nhiều bảo cụ, nhưng làm vậy sẽ khiến uy lực trên mỗi món bị giảm xuống, cũng như thần thức không đủ để tinh chuẩn trên nhiều nơi. Điều động vô số bảo cụ bắn đi trên một đường thẳng thì ai cũng có thể làm, nhưng muốn chúng có thể rẽ hướng, đuổi theo kẻ địch, bạo phát thần thông, thì vô cùng khó.

Luyện Nguyên cảnh nhiều nhất có thể cùng lúc chưởng khống ba món bảo cụ, mà không khiến uy năng trên mỗi món bị giảm đi, cũng như thần thức không đủ để chỉ huy. Hiển Hóa cảnh cũng chỉ chưởng khống được nhiều nhất bốn món mà thôi, nếu nhiều thêm vài món thì uy năng không giảm, nhưng sẽ khó điều động tốt mỗi món được.

 

 

Lúc này khi thấy nữ nhân trắng trẻo xinh đẹp phía xa kia, cùng lúc điều động chín thanh phi đao, bay lượn đầy trời lao về phía hắn, tất nhiên hắn rất bất ngờ rồi. Vung tay bắn ra Lục Hoàng kiếm, hóa thành sáu hư ảnh phi kiếm lục sắc bay loạn trước người, ngăn cản thế công của chín đạo kim mang ập tới.

“Không đúng, chín thanh phi đao của ả ta rất giống nhau, mà khí tức sắc bén trên mỗi thanh cũng chung một kiểu, có thể cả chín thanh là một bộ bảo cụ mà thôi.” A Diệt như hiểu ra, sau đó không nghĩ nhiều mà liên tục vung đao, chém ra những luồng đao quang lục sắc, phóng tới thân ảnh yểu điệu mềm mại kia.

Ngón tay thon dài khẽ động, lập tức có ba thanh phi đao bay trở về rồi liên hợp lại, hóa thành một tấm thuẫn che chắn trước người nữ tử này, chặn lại toàn bộ đao quang. Sau đó thân ảnh xinh đẹp chợt động, bay thẳng tới phía A Diệt, những thanh phi đao kết hợp lại với nhau thành ba thanh trường kiếm, một thanh được nữ tử cầm trong tay, hai thanh còn lại bay trước người.

 

 

eyJpdiI6IkUwaWdKdnplbzBBaDJVcTVRSktTQ2c9PSIsInZhbHVlIjoiWGpPWWFjWVR1b1NaREd3RUNyN3AzSkFabW8wRUdsd0dTWVVOU2lSWVRvd1A1VTJQcUVDSEFwS1Q3TmVOeXA3QkJGa1A1MUp4ZWs3OUVYN1dWYWtra2xFZEpHUlhQV205RENYY1ZPNUJTQjNxT2dsTCswNGVDbEtHUmY2N2k5R0NlcGlEMkN0ajcxdndDQTI0aExOZElrZldOSXVaNXE5R1hcL0IyS0N0K3JFKzdMclNmRDZCbjloVXVtOGU1VXpKV0JUVG8yZTNOUkh2ajNVTGxmVmNjVHhlYVRqRThEMlE4aFVLNXB2ajE1b0t3OUVvNTYwTUVaVnpxbFZPWlp4U1ZNYjgxRXJwamoydWdBc3F0NWdDU3RaUFpORzZna1JpVHAwMzNNRnRTaFRXR3h0R0w2T2dtMFBNMjM4NDVaamQyZW1zMWExT3NsRUZsb1VIUDRcLzZQS28rODdwYmVQeGlVVkU3a1NVRndCbUZ4Q2xcL3MzWWZ3OVZoWnZuM0lCZlozV1lPck1HY1E1OWZlTWhvRkFrNXM1OGdPWWw3enJ2aXJOazRoVHhSUDd0NUozdExUZ3VWbVVqeWpDRGtEUkYzVkpGUXNFVmxWdmwxMUp4SWdWR1RVazZUTE8yNmFzS0hFdjBNRFwvWVE4NGVnXC9VOGpZcjNXcGRmaHFKOG5Wcko2S1I2TWY2ODNxd2dZNUR4VEtQRXhzUStBMHMyUEt0YzB3NlVFcyt3NUdhTytXdmN3N3ZWajU0OStzTFVHM1lTWGpRMlQ4VTdMZjJKbGlCWCtnYm5TWSs2YjlHSDdCRkxmYnBnSkZVMzZJZG9DYTFROUFvOGR2eHpCMEJvcEFVbzF4cWtqTGxOc2Q2XC81XC94Ym9uSXN2VGdxSzZzM2tqamZ4VFQ0bm5UWDZ3TzFRTjhpb2VWZG5EZGZTK0xlcUZrbmo2a3g3OVQ5bGNNVGpsaVZ3UzdYMWY2TDhtTXJvbWxvOEZDR0NkZXpPckNSWHNpTk9hY29acHF5YzhkM2NuelpmMkl0eGZiN1wvcmY5Y1wvY2lvYjJka3NwT3pQRjFUNWQ3VzZaWFc3U3VLOUlaNXAyWUM3bGwrNjNTQ3ZUYXhZQktNeHhmR3V2M1BiRktwMDlHUTh4bGIwU0lIQ0RyTGZRVEl2VGZkbDZXRlVtOUlmdFwvcGU3SzA4Mm5HSDhQZ2hXTEFsRFNFXC9BZlBTYlRMbmpMVjVBUHJHN3JnSUowbkNEcjJGRGRLY0o4UU00TWFpT0ZCSmVUQ0kzcndURGw3UDZmNmhaSjA3VjZ4NU11Q2xIaDVFWmJhYlNvN0FSS2U5bWJmSXk5YTZJXC9SODNxdDZiWHdRREFsRURrOFR0UXhQcDVLNmZWb0wzZzcwWHNFNE9NYVwvaFBzaVBQeTdtUElnZ2FLenpPeHY4aHN4cFRxdmJib3JvZmR3SmhPSFRyQW9sZ2VTbnlYdzY5VmhRZW9MRDFhNUptT2pCbVhScWU4dU9SNzJYMjgzTzFVYXZaS0c0STFUekVRb2xLM1IzK0tyMjRtQ09JczFnV2FZcStIY2xGUUFEdjd1KzVZTFg3WjBpeG84ZngrZVdKTVhQTHlsMzlwZnRTWVNpR0NpaHNJREhpMjV0YUJBblZhTGRhbUM5aUZieGZyWlFhY3RNOWJ4UjJ3eDdncGVMNWtnTXVXSlFOZXRLZUlcL21EU1lMT0RSYVBSTWJndFV2cnJjXC9yNG5ESEtYYWJKU3ZLdTlPakVaZHhuMjBmQ3o2OFJkbVo5MlByaGduaG91cTFTb2cxS2NcL1EwNll6SEhZSVkxU2dpNUJIdVNBc0pnUmNoeVZ0cFQyaEc1SHhQRW9yNVpQVVcyNUdsZzJtenhrYTJQVnhqalZ6QXJmbFJtVG1zbjRMa3c5YVNqb09ZbEEyVU9uVVM4ZzRzQ25OQjJcL3ZUdFBqSmpwVFJVY3E2NE8wdXlra3JhWDd4TnFFdFZ3NXZaa0kyc0Vma2dzVWU1SzE0aXJZdXFrNEN2bmdzVGdZMk4zZlBKSUc3UlhmS2NqMURzS093ZVhkbnRVOTh0TlpSY1didFZOSUo1eUdSQ3dxMTNVS3hycVwvWURwdkxJR0Y3TlJjU05USmkyTDF4dEtGU1NRcG1UdEJMUjBqNlozNCs3QlkzdlV0UXNnQnVnSDFpb2hBdU53dXdqNVZ4b3prR0Z4TDJGZHdWQTZtendobHh3NElnS3RzWDk0b3hHeEx1RXp1d2dreldSdU8xRzdnRmhkMkU0dDVyaFwvcjZZVmtVcnpuRHBJcmtrR1k0MmVSV05qUkl1bm5HY3pmekZCUGplVzBcL0REc0V4TE5UcjlyaEhWYmNUWXV2blFEMzhybzVGd2VjSlhTdjV0bFhRNHowUmJmN0pCamY0c29XaythdWFPajdpbUZLYmJZYXpzMFJsZitrbVZXajZyVGxrcFpoaFNVSkJGa2tMVEhuSm9SM3VkZ1JrbmVQRHdpT0NGZUR5MGF6MXJrZ1JiTkhZc1VBM1BkTTJ3UkpZUG1tRXE0NWh6ZDhZYXVQVlRBVkhUXC9ERnkwTXpaS2Fkczc0QTQ0cmpcL3RUc3VNK01tUVhcL05VT0xNa0hUT2dWM2QxclN4SDhvWEx5N0NZZThhMXg4TGtTM3BTXC9MblpDdnlhbFRldlhiS3JIbnhRMzJaenEzS2cyd2tlbHIrbGd3akh3TEpCenpRT3M9IiwibWFjIjoiNGQ5MWU5ZjQ3MzI3MDczNTkzNTU5ODRhMjA5MDY5MjZmOTA2NjUzZDY1ZWU0NTNkMmRlZDBmMmI3YzFkMTFjNSJ9
eyJpdiI6Im1mNXM3Q3oyR3FYZ1wvXC9MZDdJTkNSUT09IiwidmFsdWUiOiJ2VGVVT3pKMzhzVkMzYlNZcTd2QWNuRml0TkdyVERrbEhpOEVVN01SNW1NczZxRmNNQ3lidHhMNTBNWE5xaVMxK2FKSXdCbldqV0VzS1hxSlwvQk9Pd0xxRXZZb3hSSU1FWlU3QWhZaHlRRk09IiwibWFjIjoiY2FjYzg3YTQxMTg0OTIxYWVmOGI0MjFkMzkwYjAxMmQ1NTY2NzEyODQ2MTEzYjcxYzE3M2E0ZThhNmQwOGRhYSJ9
“Xuyên Tâm Kích!”

“Vυ"t!” Đạo kim quang bắn đi với tốc độ khó tin, cũng may A Diệt kịp phản ứng, khi mũi giáo còn cách thân thể hắn vài thước, Đỉnh Xa Bôi đã tức thì hiện ra trước người. Keeng một tiếng, cái đỉnh bị đánh văng, mà uy lực từ nguyên kỹ cũng đã qua đi. Mày phượng khẽ nhíu, cô ta không ngờ phản xạ của nam nhân này lại nhanh như vậy, hơn nữa bảo cụ cũng không phải ít.

Bứt tốc cực nhanh, khi thân ảnh xinh đẹp kia còn đang nhíu mày, thì một luồng gió đã lướt tới sau lưng cô ta, hung hăng bổ xuống một đao. Tiếng kim loại va chạm mạnh vang lên, chỉ thấy cây giáo phân giải, chín thanh phi đao cấp tốc bay trở về, ghép lại vào nhau thành một trái trứng, bao bọc thân thể mềm mại bên trong, khiến một kích bất ngờ của họ Diệt thất bại.

Lui lại giữ khoảng cách nhất định, A Diệt cố đè nén cảm giác tê dại tại hai lòng bàn tay lại, hắn không thể ngờ bảo cụ của cô ta lại cứng rắn như thế, hơn nữa tốc độ điều động phi thường nhanh.

Trái trứng phân giải, trên dung nhan tú lệ lộ ra chút giận dữ, miệng thơm hé mở: “Đấu với nữ nhân chân yếu tay mềm mà các hạ còn muốn đánh lén, chẳng có chút phong phạm quân tử nào.”

Vừa nói, hai bàn tay ả ta vừa vũ động, mười ngón tay đung đưa không ngừng, chín thanh phi đao tức thì tách nhỏ ra thành 72 thanh, đồng loạt bay loạn tới phía A Diệt. Cố nén sự kinh ngạc trước công năng của bộ bảo cụ trong tay nữ tử kia lại, hắn nhanh chóng thôi động uy năng của chiếc đỉnh, bắn ra vô số hỏa cầu đối chọi với đám phi đao.

Họ Diệt lơ lửng tại chỗ trên không trung, đôi khi có một vài thanh phi đao lọt qua được đám hỏa cầu, bắn về phía hắn, đều bị hắn tùy ý phất đao đánh bay. Ánh mắt nhìn thẳng nữ tử kia, bốn mắt chạm nhau, qua một hồi thì ả ta cười nhạt, vung tay điều động đám phi đao trở về.

Chỉ thấy trên đường bay về, những đạo kim quang liên hợp lại, cuối cùng thành một thanh phi đao khá lớn, bay với tốc độ khá chậm, không ngừng vòng quanh thân thể mềm mại yểu điệu kia.

“Hì hì, các hạ quả nhiên thực lực phi phàm, so với những nguyên hữu đồng giai thì tuyệt đối đứng hàng ưu tú, các hạ đã đủ tư cách để biết được những thông tin mà thϊếp thân sắp tiết lộ.” Dứt lời, thân ảnh xinh đẹp đã ngự khí bay xuống phía dưới, đáp trên một sân thượng tại khu di tích cổ, phất tay để ra một bộ bàn ghế mộc tinh sảo, rồi giương mắt như mời gọi hắn.

A Diệt tuy không biết hồ ly tinh này có tâm tư gì, nhưng cũng phải xuống nghe thử, dù sao chuyện một nguyên sĩ đẳng cấp cao như cô ta xuất hiện tại đây, không phải việc nhỏ. Nữ tử này giống như hắn, mới tiến vào cảnh giới Hiển Hóa chưa lâu, nhưng chiến lực thực sự đã coi như thuộc hàng cao đẳng tại sơ kì rồi.

Đặt chân xuống nền đá, hắn chậm rãi bước tới gần chỗ bộ bàn ghế, thấy vậy nữ tử mỉm cười càng tươi, khiến hoa hờn nguyệt thẹn. Giờ tới gần, hắn mới có thể nhìn rõ dung mạo nữ tử này, trừ Liễu Băng Nghi ra, thì cô ta chính là người xinh đẹp nhất hắn từng trông thấy.

Nàng mặc bộ thanh y ôm chọn thân thể, tôn lên những đường cong hoàn mỹ, da thịt mềm mại trắng trẻo, trên mái tóc và đôi tai lấp lánh những món trang sức pha lê, khí chất quý phái thoát tục. Trên dung nhan xinh đẹp luôn có nét thơ ngây tinh nghịch, nhưng cũng tỏa ra một loại kiều mị quyến rũ của người đẹp tinh tế.

Ngây thơ và kiều mị, hai sắc thái hoàn toàn trái ngược lại ở chung trên một người, cứ ngỡ không hợp nhưng lại hợp đến lạ kì, giúp nữ nhân yểu điệu này càng thêm hấp dẫn, khiến người ta không thể không say mê.

Đối diện tuyệt sắc giai nhân này, là một nam tử thanh niên trông bề ngoài không sai biệt tuổi tác với nữ tử kia, nhưng dung mạo hết sức bình tường, nước da có chút ngăm đen mà lại có sự rắn chắc như ngọc thạch. Hắn mặc bộ bạch y tầm thường trên thân, khí tức nội liễm, khí chất có vẻ phiêu dật.

Tay ngọc giơ ra, ngỏ ý mời nam tử trước mặt ngồi xuống, A Diệt cũng không khách sáo mà ngồi xuống, vừa vặn trên chiếc ghế gỗ thơm mùi thuần mộc. Thân thể mềm mại ngồi xuống đối diện, giới chỉ lóe lên, một bộ ấm chén xuất hiện, hai tay nữ tử này thuần thục pha trà, như thể làm loại việc này đã quen.

Chốc lát sau, nhìn tách trà nóng hổi thơm lừng trước mặt, hắn không hề động tới mà nhàn nhạt lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc là các hạ có mục đích gì? Nếu đã thử nghiệm sức mạnh rồi thì cũng nên nói ra đi, tại hạ không có nhiều thời gian để ở đây bồi tiếp các hạ đâu.”

Môi mọng nhấp nhẹ một hớp trà, nữ tử lắc lắc đầu ra vẻ thở dài đáp: “Nguyên hữu quả là người khô khan, không hiểu phong tình, đã vậy thϊếp thân cũng không dâu dài nữa. Chỉ là, chúng ta còn chưa biết nên xưng hô như thế nào đâu.”

“Tại hạ họ Diệt.” A Diệt lập tức đáp lời, dù sao họ của hắn tuy hiếm nhưng trong thiên hạ cũng có không ít, cho nữ nhân này biết cũng chẳng thể truy ra được thân phận của hắn. Kiều mị nữ tử mỉm cười: “Thì ra là Diệt huynh, thϊếp thân tên Yên Nhiên, từ phương xa tới, không phải người bản địa.”

“Ồ, là vậy sao?” A Diệt âm trầm suy tư, nữ tử này vậy mà không xưng họ, chứng tỏ cô ta thuộc một gia tộc nổi danh nào đó, nếu nói ra họ, chắc chắn sẽ rất dễ đoán ra thân phận của cô ta.

Yên Nhiên đặt một phiến đá lên giữa bàn, A Diệt nhìn vào có chút hiểu ra, vì phiến đá đó chính là thất thải thạch. Nữ tử ra vẻ thành tâm lên tiếng: “Thực ra thϊếp thân tới đây là có hai việc cần thực hiện, một công một tư.”

“Tư là thϊếp thân muốn tìm ra Thất thải quang hồ để tẩy luyện một phen. Còn công là việc mà gia tộc phân phó, tới đây điều tra tung tích của đám tà sĩ, còn đang ẩn trốn tại vùng Hồng huyện này!”

A Diệt trong lòng ngạc nhiên vì việc công của cô ta, nhưng bề ngoài vẫn thản nhiên hỏi: “Tại sao các hạ lại nói những điều này cho tại hạ biết hết?”

“Bởi vì thϊếp thân muốn mời Diệt huynh giúp đỡ, thực lực của huynh không dưới ta, hợp tác là chuyện rất tốt. Hơn nữa khi hai ta mới gặp mặt, thất thải thạch này đã có cảm ứng mãnh liệt với Diệt huynh, thϊếp thân dám chắc rằng Diệt huynh biết vị trí của Thất thải quang hồ ở đâu đúng chứ?”

Cầm lên chén trà, nhàn nhã thổi nhẹ, A Diệt lạnh nhạt đáp: “Các hạ không nghĩ ta sẽ tự nhiên nói ra cho các hạ chứ? Hơn nữa chuyện hợp tác không phải các hạ muốn là được đâu.”

Nữ tử càng cười duyên, A Diệt đã nói vậy tức là có thể thương lượng, cô ta đáp: “Tất nhiên thϊếp thân sẽ trả cho Diệt huynh thù lao phong phú rồi, chắc chắn sẽ không làm cho huynh thất vọng.”

“Ít nhất hiện giờ các hạ cũng nên đưa ra chút thành ý đi chứ, chẳng lẽ muốn tại hạ dẫn tới nơi Thất thải hồ quang tọa lạc thì mới đưa ra thù lao à?” A Diệt liếc mắt nhìn xinh đẹp nữ tử trước mặt, thanh âm lạnh nhạt.

“Phải rồi ha, việc này không nhỏ, nhờ Diệt huynh cũng sẽ khiến huynh mất rất nhiều tâm lực. Vậy... thϊếp thân nguyện lấy thân báo đáp thì sao, huynh thấy như thế nào?”

“Phụt!” Hớp trà đầu tiên vừa vào trong miệng đã lập tức bị A Diệt phun mạnh ra, hắn vội đưa tay lên che miệng rồi ho sặc sụa, tâm oán trách hồ ly tinh giảo hoạt thích trêu ngươi người khác này.

Ads
';
Advertisement