Ma Đế Nghịch Thần - A Diệt

Vô số thanh âm cung kính vang lên, nhiều kẻ cả kinh xen lẫn kính sợ, tất cả đều hướng đến thân ảnh người thanh niên đang cười nhạt kia. Trông thấy vô số ánh mắt trú mục, ai nấy đều lễ phép chào hỏi, Diệt Chúng Sinh bề ngoài tỏ ra phiêu dật xuất trần, nhưng trong lòng vui thích không thôi, nghe những kẻ khác đối với mình cung kính như vậy khiến hắn cảm thấy sang hết cả người.

Xung quanh đây, không ít nữ đệ tử nổi lên ánh mắt kì dị, tương tư khác thường bắt đầu hiện lên trong đầu, ánh mắt nhìn tới A Diệt có vẻ nhu tình hơn. Cho dù hắn mang dung mạo bình thường, da còn có chút ngăm đen, nhưng tu hành giới thực lực vi tôn, một người trông còn trẻ như vậy mà đã có tu vi Hiển Hóa cảnh, tất nhiên khiến không ít nữ tử động lòng.

Đúng lúc này, có thanh âm giận dữ của một nam tử từ bên ngoài truyền vào đại sảnh: “Đám tân đệ tử các người biết giữ chừng mực một chút, vả lại sao không đi chỗ khác chơi đi, tập chung tới nơi đây làm gì? Cứ lúc nào có lứa đệ tử mới là nơi này lại chật kín người, ồn ào cả ngày, hại lão tử không ngủ được... à là không đọc điển tịch được.”

 

 

Nghe vậy không ít tân đệ tử có chút e sợ vội im lặng, mà cùng lúc đó A Diệt đã đi ra tới gần cửa lớn, vừa hay chạm mặt gã mới to tiếng kia, còn ai ngoài thằng cha họ Mặc làm quản quỹ nơi này. Vừa trông thấy họ Diệt đi ra, tên này như nhớ ra chuyện gì đó liền cười rất tươi, hai tay xoa xoa nói:

“Diệt sư đệ cuối cùng cũng đi ra rồi à? Sư đệ bế quan tu luyện cũng lâu thật đấy, những 8 tháng. À mà còn dư nguyên thạch của 2 tháng, theo lời trước kia sư đệ nói thì giờ sư huynh sẽ không khách khí đâu khà khà...”

Cười được hai tiếng, đột nhiên hắn ngậm miệng lại, vì hắn mơ hồ cảm thấy tên sư đệ trước mắt đem lại cho mình cảm giác e sợ. Liếc mắt nhìn đám đồng môn trong đại sảnh, chỉ thấy ai nấy đều dùng ánh mắt hả hê, hoặc vui sướиɠ khi người gặp họa, hướng tới chỗ hắn. Nghi hoặc không thôi, gã đảo mắt lại nhìn kĩ tên trước mặt, rồi hỏi dò: “Sư đệ có vẻ hơi khác lúc trước thì phải.”

 

 

eyJpdiI6ImdqcldYK2FJNEJCQUpJOFNOWVlyWkE9PSIsInZhbHVlIjoiQmZkN3Vmd3FMMjZjOW5Ld21scTl0SW1xek5EZ255d0lZdG15MFROdVhqdW8xOFpLSkVYdEpQTTRHU2FCblgwRVwvYVFZemtDZFBnR0RvUUpBVk1lZ1k2OE9pVHhadWxWOXdUdFhcL3JnVUlRRGpJNGZLVU8wWFZKaVJCSDNDbU1oY1dsaHpQbm9NamF5RlJQQWVMc2QxM3pnSzV5V2wrbElOWklvR2dwbTFWcGRTR2w5N1EzOVluS01MS1wvelZtTVoxb3o1eGUrUkQ5emZmK1MxdTh5NTd6UTh6XC9FNHNjSHY0YWpQaGI4V3BRTzQ2bW5udTg4QUlnWFI2UktkdFNsNlRyUmxmRGJOR2RqNjZoOFQ5NE9sZktkTkxJY1JMZEFtbzJnbFR3S2RJOHJoZ3BcLzBnMGpUVEZ4M012Q2tGTkpZT0hqakNpVzRSXC9ZK21DTHh5NHNMNUsrRWpJNEZCTVk3T3BLQzQybGpjRTMwanh2dDViOExRTXpwQ3lKWit0Rnp1WXNnMkYwTGJPMll6Q2xBNXhkOEVUb1N4SEt4dys2Smt0QmM0c2szNjFXYkJEV3VIWisrUXRjYzFWZk1PUVA1SCt5cWRKRkdSbTRHNjNNV0pLNG94XC9oT0JnZDVROEQrbjk1ckNmRzZNWTR5RitKS1k3N3NLYlZcL3FDdHVpUUFWdktXSEQwRG5YSCtUZDRITEVYK01ERjIzMlRUaFh3VzV1Mmhqd2YxMkRIRmhWZEdUNzJtejVJQWx3b1JPVU95MVJaNW1FaGNTOVVQUitQU0tleFQ4S0g2VG5cL3VUQkwzc05OclhqT01RMzd0cVJPUWxLSzNhY0QwM3RUeXoxQ2E0MmxMS2FDSWEwTUdEXC81NEVnenJNSHo3em5vclRuemwwTUdqM2k2WmZpaXNrQ1dYOUhCUlRWOWtMXC9mKzA2clR5XC84OEs3ckx4SytpZkpwbkdOVGVrNG9YZTZ3TXl3dUVrQU42aFhwNjB6NkRzSElDYnYwazY4Qmt0QzE0VU1idGpNVnJvYmRUS084YVBcL2cwaHhPN0drWGJrVzh6bkFicFR4eE01SnJkOTcxd00rWk1FOFFHYUE4QkIxa0ZFYWV2UlgzbWNXNkVpdzgrUEhaMndzeVVQWG5iY28xT3JcL0lBNHEwZlN4aE9zODRCVVpkanZUbUw3TVwvZEM2XC82ZVNvZFJZem5qV1lRWUdwbmlSWnpUNHI5bks2OFc0TUdLY1JVcnBmZm81cFQ5aGxNZXZ4N2J5eU02MTN1aE1BNFlqNGN0RDU4aFJ5cEJNN0pvd01UeXZlSUorZjB4QmYxWDZYMWpPaWMxUlpPa1ZRNExuQVwvbTZndjlKR0xlclVab29ZRXZOazlCdExiTHZYeEt3U1A0MXJrbG5qSFpGeHpTUGtOeEFBYjNrSVdXNDVRTGhVWUZNajVFZ3BFU042U2FNRjNMdFltMEhrS0ZTYXFtUXB2SnBuYWdyZno2YkYyQmNvMXh4UXdSRWhvSnhoRHJiaDduSmRMMitPeXVsSWw4bWF3ZFZYSHhLRytFR21lZFwvamVWWklpMGxEaUZjRGVPM2Y2d1U3MTMrM2RhMnZxQld2YXoydDcwYmxLYjBEYjBEa0wzRVVTb2NMdUNwNkh3ek1OU3JvdVg2TnVCTm51cmptUGhwbmFUXC8raXlcL0h5dW9aMDA5dGhWaW80OFVFVWp3ZTR5Z1Vhd3liOCtCRkJFdXplNU90dkpqNEpSU3ZrcWw5WnVaeTcyeUIyOTVOZzRlQlJOcUNDOXNOV3BLQXZqRFBoOVZDajVMOVFoZkF6V2NaSVMrYmVjV1FwVjlqUjd5OUZOZTRGM0dpanNsU1JLS1V4ZTRDY1RjcHBLU1BqOVJNOGNJWUxKUVNwSHlpdkVGVWlweVA5aWpCTnRHTDlGdkJybko0UjVrUzBtUlVZVXRuRGhcL21zTWptY0UwcUdTbmVSTENqYXEzaUlQbDNSQzAzZm96Y0dyUUJ6R25FWURtemNYdzBmK2dqQmFLdUdHRzNyc0Z4QlwvNytKY0hGd1RIOWM5VFNWalRic0RxbWpUbnc5QUtzZm0xNUlPWGtrVEx3M29YOElZbGRQRlFrV0ZiQ2FWd1ZCNXFzVFwvN0lUR0lDbVl0SUlZRzVDV25kRUxpR2pqYnJxemdPTXhBT1dzeDN5MHpsaGlGNTNOekhLNzl1bTB6cUs5a0ZNRW9cLzI0OFJDcXhxZDZZQ0dsSlRQQ1wveGJzZGRHcWFuc1RHY1FuSStnZ1wvZHVIc21UcWpoYk1LMXRCYTdXNEN6dEI1N1N5dVVnVVZadzA4ODBpdU1RUzhySlFkc2xiSUNmRnA5cjdyVHl3NGpJR2wxM3J4ZHlzaXg2K0d4WENrV0V1cWJmMEZsbGQ2Mm9pSlhEM2NTZVRRRFl4ZjlwckhZUjhSaDZ6N2o0R01uQlZEeW41WFwvZ0dOM1J2MCtEdG5HMkFvMFNGZHZGdkJ6d2tlRDRrbTJHZThCQ1RFV2hqNUE4bDFaVDVHRVBxbkZ0YVdFNVVXa3FCaU43S1ErQjNvMUxVNzQ1WlJYcDVtOVhaSmk5eVlVU0tiZk9pYTJTbWF0Zz09IiwibWFjIjoiYThhNzY2MGNjZGRjNDcxNWRmZmJiNjJiMTQyMzU5N2YxYjM4M2NiNjNlMGQzNjQ3ZDM2M2Y2OWQ0M2Y0MjkzYyJ9
eyJpdiI6Imh2SGdnMEN5XC9tRGJvR21BcXhmU2dBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9wWG1pMFhoUjNzVzRHSTVxV0hiZGZPQ2NwRlZHXC9aOGU5XC9lTStjZkU4V1lNK3NRQm91MyttREZiTExyQXp3dmRQRjM5UitRZk15dE1MMGJ0c1FcL0JqWU92Qk5RVGZBcnpzcXVCeWhMOVVrPSIsIm1hYyI6IjRhM2Y2ZTNjY2YwMmYyMGZhOWFkMmQ5YTE3YjgxNmRhNzYxZGNlNDBhODAyOTJlMWQxMTk3NDY2NzdmNzViNGYifQ==
“Đây là số nguyên thạch còn dư của sư thúc.” Gã vội vã lấy từ nạp giới ra mười khối nguyên thạch trung phẩm, cung kính hướng tới phía A Diệt. Hắn liếc nhìn, số nguyên thạch dư của 2 tháng là 6 viên, 4 viên khác chắc chắn là gã họ Mặc này dùng để bồi tội với hắn. Hắn phất tay nói:

“Trước đó ta đã nói thì sẽ không nuốt lời, số nguyên thạch dư ngươi cứ cầm lấy, giờ ta còn nhiều việc cần làm, ngươi cũng nên tập trung làm cho tốt công việc của mình đi.” Nói rồi thân ảnh hắn nhàn nhã đi ra khỏi đại sảnh, rời đi Nhạc địa viện sau 8 tháng bế quan tại đây.

Bất ngờ trong chốc lát, gã họ Mặc liền thở phào nhẹ nhõm, rồi vui mừng cất mười khối nguyên thạch trở về nạp giới của mình. Tay xoa xoa ngực, liếc nhìn đám tân đệ tử đang len lén nhìn về phía này, tức giận quát lớn: “Nhìn cái gì? Mau giải tán đi!”

“Chết tiệt, lúc trước là tên khốn nào nói với ta rằng gia hỏa họ Diệt kia có tư chất rất kém, không đáng chú ý, nên ta mới đối xử với hắn như những đệ tử thông thường khác. Biết trước tương lai hắn có thể đột phá, ta đâu có ngu mà đắc tội hắn chứ, nay bị giáo huấn một phen cũng không có gì lạ.” Vừa hậm hực nghĩ thầm, gã vừa tức giận trở lại bàn quản quỹ của mình.

Gã ta là một kẻ trọng bề trên, khinh bề dưới, trước giờ gặp đệ tử hạch tâm thì luôn tỏ ra cung kính, nhún nhường, nhưng gặp đám đệ tử thông thường thì luôn tỏ vẻ cao thượng, không coi ai ra gì. Trước đây khi lần đầu gặp A Diệt, tuy thấy tên kia chỉ là đệ tử thông thường, nhưng trông còn trẻ mà đã có tu vi cao, nên hắn nói chuyện rất hào sảng, không hề cao ngạo.

Nhưng về sau không biết nghe đám người nào nói rằng tư chất A Diệt cực kì kém, tu vi cao tầng được như vậy là vì ăn may, kiếm được cơ duyên lớn mà thôi. Bản thân gã cũng rất ghét và đố kị mấy kẻ như vậy, nên từ đó luôn tỏ ra thái độ không ưa A Diệt. Qua trận giáo huấn hôm nay, chắc cả đời gã sẽ không quên được, từ giờ sẽ biết thu liễm lại chút.

Sự tình Diệt Chúng Sinh đột phá Hiển Hóa cảnh, hoàn toàn không ai ngờ tới, dù sao nguyên sĩ Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong, bế quan lâu dài cũng không phải đều để đột phá. Đa phần là củng cố tu vi, luyện thêm nhiều thần thông để tăng chiến lực. Hoặc tu luyện công pháp, dù sao tại nơi nguyên khí càng nồng đậm, tốc độ cảm ngộ và tu luyện công pháp sẽ cao hơn.

Đứng trên Phi La Sơn phi hành khỏi Nhạc địa viện chưa xa, A Diệt bỗng nhiên dừng lại giữa không trung cách mặt đất không xa, rồi bất chợt hừ lạnh một cái. Một cỗ uy áp từ thân thể hắn bạo phát ra khắp bốn phương tám hướng, nghe bịch vài tiếng, tại rừng cây phía dưới có không ít thân ảnh đang ẩn trốn bị lộ ra, ai nấy đều bị ép gục xuống đất.

Tất cả đều không tránh khỏi sắc mặt cả kinh, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh người thanh niên trên không trung, nhưng thân thể thì bị một luồng uy áp ép cho phải quỳ xuống không thể đứng lên. Lúc này họ Diệt mới chậm rãi hạ xuống, hắn có thể nhận ra sáu người cả nam lẫn nữ này đều là tộc nhân Bạch gia, trong đó có một gã trung niên tên Bạch Huyễn, kẻ này rất có uy danh trong hàng ngũ đệ tử thông thường.

Thanh âm có chút tức giận vang lên bên tai mấy kẻ kia: “Ta không biết đám tiểu bối các ngươi theo lệnh kẻ nào mà có địch ý với ta, nay còn rình rập ở đây nhắm tới ta, nhưng đã để ta bắt được thì sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

..Đây là lần đầu tiên nên ta chỉ trừng phạt chút, coi như cho các ngươi bài học nhỏ. Nếu còn lần sau, dù trong nội môn không được phép gϊếŧ người, thì lấy vài cái tay cái chân cũng không thành vấn đề đâu!”

Lời vừa dứt, theo cú vung tay của A Diệt, sáu nhánh đình bích thình lình phá mặt đất mà trồi lên, công kích mạnh lên sáu kẻ đang bị uy áp ép gục dưới đất kia.

“Phốc!” Cả sáu người ai nấy đều phun ra một ngụm máu tươi, thân thể văng ra một đoạn mới vô lực ngã xuống, trông chật vật vô cùng. Dù biết đối phương đã đột phá, giờ không cùng một đẳng cấp với bản thân, nhưng có thể dễ dàng hạ gục bọn chúng như vậy, khiến cả đám đều tái mép sắc mặt, không muốn tin sự thực trần trụi này.

Bốn gã trẻ tuổi lúc này thành thành thật thật cúi người, sợ hãi không dám ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng gã trung niên Bạch Huyễn vẫn chưa hết tức giận, dù cho đang bị trọng thương, vẫn dùng ánh mắt cay độc hướng lên thân ảnh người thanh niên kia. Thấy vậy nữ tử trung niên bên cạnh vội hừ một tiếng, đồng thời dùng tay đẩy đầu ông ta cúi xuống.

Mụ trung niên tuổi chừng 50 này nén cơn đau, rồi miễn cưỡng nở một nụ cười, cung kính ôm quyền với thân ảnh trẻ tuổi trên không trung: “Đa tạ sư thúc đã giơ cao đánh khẽ, chúng đệ tử xin hứa, chắc chắn sau này sẽ không tái phát chuyện như ngày hôm nay nữa.”

Nghe vậy A Diệt gật nhẹ đầu, xoay người chuẩn bị rời đi, nhàn nhạt thanh âm vọng xuống: “Nha đầu ngươi xem như thức thời, trở về nhớ bảo trưởng bối của các ngươi, trông chừng đám tiểu bối trong nhà cho tốt, kẻo có ngày bị đánh què tay què chân lúc nào không hay!”

Vệt lục quang bắn đi, bỏ lại sáu kẻ họ Bạch vừa đau đớn lại vừa cay cú lăn lộn trên mặt đất. Một kẻ mà bọn chúng luôn coi là thấp hèn, trước đây nếu gặp mặt chắc chắn phải ngoan ngoãn gọi bọn chúng là sư huynh, sư tỷ. Vậy mà đùng một cái, đã đứng ở vị trí trưởng bối của bọn họ, tùy tiện phất tay cũng có thể lấy mạng của họ.

A Diệt không trở về trang viện mà bay tới Quản quỹ các, muốn tìm gặp vị quản sự phụ trách ghi danh sách và phân chia phúc lợi cho đệ tử trong nội môn. Giờ hắn đã là đệ tử tinh anh, thân phận hoàn toàn khác trước đây, phúc lợi nhận được sẽ tăng cao rất nhiều. Hơn nữa hắn còn đột phá trước tuổi 30, chắc chắn có thêm nhiều phần thưởng không tệ.

Tốc độ ngự khí phi hành của hắn đã nhanh hơn trước đây gấp ba lần, nhưng vẫn chưa phải tốc độ nhanh nhất, vì đây đã là giới hạn của bảo cụ phi hành cấp Hoàng giai thượng phẩm rồi. Hắn có phi hành bảo cụ cấp Huyền giai trong nạp giới, nhưng không tiện lấy ra sử dụng tại nội môn, nên bất đắc dĩ vẫn phải dùng bảo cụ phi hành của đệ tử cấp thấp bay giữa trời.

Tiện tay cởi bỏ bộ y phục của đệ tử thông thường ra, thay bằng một bộ bạch y thanh lịch. Đệ tử tinh anh trong tông trừ những lúc quan trọng mới phải mặc đồng phục, ngày thường được tự do mặc y phục mình thích, miễn không quá khó coi là được.

Thân ảnh hắn bay tới phạm vi Quản quỹ các, bỏ qua đại sảnh phía dưới mà phi hành một mạch tới tầng cao nhất, chuẩn bị bái phòng quản sự nơi đây.

Ads
';
Advertisement