Mắt thấy tên thanh niên cao lớn trước mặt thu lấy hai gốc linh dược, sau đó không hề nói gì với nữ tử hấp dẫn bên cạnh, khiến gã họ Triệu nhíu mày. Vừa rồi gã đồng ý để A Diệt có được hai gốc linh dược, một phần vì nghĩ hắn sẽ chia cho Hàn mỹ nữ một gốc, nhưng tràng cảnh trước mắt có vẻ như họ Diệt muốn nuốt trọn.
Dựa vào cách xưng hô giữa hai người thì có thể biết họ không cùng môn phái, mà cả hai đều không mặc y phục của thế lực mình, nên họ Triệu cũng không thể phán đoán ra. Hắn nghi ngờ, không biết có phải mỹ nữ này đang bị bắt ép, đi theo hầu hạ A Diệt hay không. Dù sao tu vi nàng ta quá kém, hơn nữa thấy họ Diệt nói gì cũng đều nghe theo răm rắp.
“Diệt nguyên hữu... không định chia một gốc linh dược cho Hàn nguyên hữu sao? Dù gì thì trận chiến lúc nãy, Hàn nguyên hữu cũng góp công không nhỏ.” Gã không nhịn được liền nói lên sự bất bình trong lòng.
A Diệt liếc nhìn nữ tử đang ngồi bên cạnh rồi đáp: “Sau khi rời khỏi vùng không gian này, hai người tại hạ sẽ chia chác sau, không phiền Triệu các hạ quan tâm.”
“Đúng vậy, các hạ không cần quản chuyện của thϊếp thân đâu!” Nữ tử Thanh Bình liền phụ họa A Diệt, không hiểu sao nàng rất không ưa cái tên háo sắc này.
Gã Bất Chính còn nghi hoặc không ít nhưng không dám hỏi thêm, trong lòng hơi chua chát. Không hiểu sao gã quan tâm mỹ nữ đó như vậy, mà cô ta luôn xa lánh gã. Trong khi tên họ Diệt kia, lạnh lùng vô tình, trông chả tốt đẹp chút nào, mà cô ta lại nhu thuận nghe lời hắn như thế.
Sau khi gã mập thu hoạch xong toàn bộ thảo dược, rồi nghỉ ngơi khôi phục cùng mấy người còn lại, nhóm bọn họ tiếp đó chinh chiến tại nhiều nơi khác trong động quật này. Không những phải chiến đấu với đám ma thú hung dữ, mà còn chạm trán với nhiều nguyên sĩ khác, nham hiểm, xảo quyệt, loại người gì cũng có.
eyJpdiI6Iit0dWVycUxZVUplRUhFSVJnMHRGWXc9PSIsInZhbHVlIjoiYVwvWWh3bUZcL3o5b0QzeG1UajVLNmNlZ2xENjJpRExCZDdPUXVBVnNcL2tYOGNDNDE4aTRxblBHQ2ptR3lDREFNN3RXMjFvVDlNVGNGSm1ubmprQnlMWGFkTVBBZFNwcHRFbmxTcEdNNEZhY0VkZVwvUlRcL210c0JJWldvNm80c2pTUFwvMTlPZnpkVklSb0Y2ZHZWcHZUNlNFTXBkUHd4VDR6dEpzMXdlYXRERzZ2TlFPamtmVHh5WTZLRFV3a0FyMVwvZ1ZUSFNqTHdjayt3YkljVkw2ZjFNSDVtQkw0dXQwcHFmcVB5b2djRnphSDQ2aUcxZ05INVp5ZDljQk9SMlNITmQ4cldUZEJvVWxcL1wvaTRsWmhUVjhjMHFhTWFSOWR3a3BwaDZxMVlkTmU5OXl0MUVscVFYeTBVQ01aMHM4Y3ZLMFhUV2J5bjIyTURBdGVxMDhCSjM2eFVQUVQ5WDVYSmZmd3d4b3ZFT3BpQXl1VXNwRDZzTEtzTzJnYnF5RUlLYnljOHZ3M3A0a3lCTEdEd3VUYm05ZHNXQ2JxQlNBcDc2QVVNNVRcL0p1XC91QWRINDNVd1pjTkZQR2RieGx5blBGSk5HZmFQR1NoTWNFM3IrOE5ZbHNGYk8zbjBGS3U2T01IWHhLRHVRQjZJendEUnNxcVVVcUVcL1dlancxQjM1XC9wSzlxUG9QaCs0cERSOFduYkpqazAzeXFrUFwvRGNSZWhWRzlCWm5UR1FkMHdBTzdoZjNBM1dsQ1lXR2IyRU9YWTdFa2pDeEFXR1wvb0RIVjNyV3h6XC9sXC80dTNJYlVia2dsMng4SkVLN0FJSFFlbnk5R3VxZ1ZoZ2xiTFNUSTF0RGtsVGlCZFJPN0NrOWNZTkY1Ymx3eHRkek91eGJ4VHE0STNFS0tmMmRqUERmS2ZudE5UcFZIN3hXaWZERFZaenRveG84ZGxaczlQOVwvN1RyMEptWHZqN0lpY2lzVUliR3V2c25FODNDUHhyc0FLb0h0VTZMcXpkbDhDODBtakQ1QWpkcW9COGhnKzlUbzV1QVN4SVlvWjVmT1drNDVZMEtHUjB3a3g3aFBHNFZkMWFJVHFmdFp6YU1wc1RaUExiVE9tbXoxWVQ1OGxmRUtPQlptMVJPTHBod01idzh6UjZRMVdsMnR0bUVvb3ZDOFFPandOUHhXV2g4VXZcL1A1Zk8zY1F6UzZ5NDZGQUd4ZmJWUHdDVDZhM1FLaGlRWlM1b0xXbzBEOWhrcXJCQzI1OWgya2hJZ2JzQ2JxbU5xWmdDb1IrVEp6aFBHeWw3UE5DVjFxQXBkYjE0NUlCXC9CYVYyVHlUMGxtTkw3dGZQalc1eHc0bEwzaHp2am5Hc0pDZ1IwXC9QbVBqZE5ERWwyRVppVkQ0MUZQbGRmc1FlamVzbmxldms1cTZ5dkNHMXhzNkZpcFc3TDhjVmprSjZkQ3JUcXluZXdHUnhyWjhOTm0xXC9taitHQmxLanBzMllxN1Awa0NObUVia0FGR041SzhlNENKMGJvbEJ3ajl0a3BKVnZuWWpxaFNVcGVqZmlMYXNzZW5GRG5Ea1B5R20xWFpaOHJNSTJ2akhUOExoNndNenR0QVhwaFVzS08rd1Y3V2JVaUVPV2dLSDdnVU4wSzJ5TlE3RWZLWE8zNnlTcVNkbnEySXVaaytrRWFvTzZJUTRlUHVRb0RzbVwvMXYzMnBQa0N6ZjBjZnZkNXduQ3VKUlZBXC9hK3dQYVVxc1ZvSWVwQ3lJSkdTNGlibWV5SnhyaVJhd0Rpc2lUa3ZwUFBscVltTklNWEUwTFdWM09cLzJKU1hla1wvQXJaVStBallCNlN1c1JlUTI3djh5UFBmMUhFRWd1OVBlSm84dWpoR0VPOXFBNFdUOWpmTE91ZzI1T05wUlF6NGJ3U1g5RFFwbndzcE5LbXVGXC9la3BzUWlaRWM3alQ1d0xWXC9yYWJCTTZuclplM21MZDJSWXI5UjRZZ2o4bGs0MzdYbllzdE8xUVJhaTdxeFY5UVdEWlwvWEZaaDIzU0t4bzlNXC8rRWF6bkhkVUZzWnVqTitid3Bxd1A4amFnSVNmQTlpTHArVjlqbHlNYTVYZkF2RWhiUElnQ0xNVnJmQlZcL3dYRUhweThlZUlSTjU0M04zYkU0b3ZmMjY4UFRGOGhEeko3MFVqNGpYNUE1alI4WXpaTXJFT3VlbEFLbFlCOVVPYWI1V0ZiS3FOSkhiUnlBSFpCWGNXejZodHdWKzJXeFNNNVVoaXNFaCt2Z0NTa2pQVlFKaytGcXMrK0Zxc3ZQaGF2VGgrdVJONlZnQ2M2RWNPdUtUZUFjZmtaTE10aW83UVp5aENtTUxyYmFUSVcxQ29LNFpod2R1cFJJYlgzNjBsbDN3QmU0eGxtK3EwcXlzYm1uSmNheDAwZjN3MzFYSng1RXB0c3pnSEdZUElBVEZwTDNLc0dqZ3NIUElvTlF0dEN5dHBMTVJnRXJcL1F4RXNEMlcrRkE2M3ZQTEV6VmNTdXY0bTZ1YXZTSzBIVG1KYk5YXC9Pcm1pRG96VkRSXC9xanhnQlVSWmhYTHlmWHVBQU9NdDlqTEZnT1ZiK2JLOU9BOXMybEdudFVoVUlwc0Y2XC91SDYzSmI3R1p2a1hHUjBNPSIsIm1hYyI6IjVjOTQ5MzIxYzg1NjkxYWQ0YWUyNTU1YzljYjdkZDMxZTllOTgxZDI1NjExZTliZDlhYTYxYzllYzU4OGM2ZTIifQ==
eyJpdiI6IkU5MmF6b095OFBxK1JxSjQyTnp3NGc9PSIsInZhbHVlIjoiMEkwN2tRNnNBS0QrRmo0eDZwdGVWVVdJdTlDc1Y1NXIyXC85NXpVN0dLemo3RW42a0FkWWEwc3dyN21DelAzXC8yN2wrcWJNcXllRXFKMkZ5a1NqaEhPT0NuTDBYS3o3bTU0MVhSWHZDdnRsOD0iLCJtYWMiOiI0ZDBkMjJkMmMxYjcyZjNiZDBkOWVlYWFkN2YwMjM4ODYyYTM0MjhhODllYzIyODA3YjNlMzdkMDI2MjA5NGZhIn0=
A Diệt liền phản bác: “Không lâu trước ta phát hiện một khu vực rất lớn, chắc chắn bên trong có nhiều dược tài, chỉ là cấm chế bên ngoài có chút khó giải quyết. Nếu ta và Hàn nguyên hữu liên thủ phá cấm chế, ước chừng thời gian nửa nén nhang sẽ thành công!”
Họ Triệu phất phất tay: “Khá lâu, hơn nữa cũng không rõ trong đó thực sự có kỳ chân gì hay không, nhỡ đâu bên trong không có gì là chúng ta mất tong bao nhiêu thời gian. Chi bằng tới khu vực trung tâm chinh chiến một hồi cho đã, thu hoạch chiến lợi phẩm từ nạp giới của kẻ khác sẽ được nhiều chỗ tốt hơn.”
“Nếu đã như vậy thì chúng ta tạm thời tách ra hành động đi, cáo từ!” A Diệt đứng dậy ôm quyền, nữ tử bên cạnh hắn cũng vậy, sau đó hai người không để tâm tới họ Triệu nói gì nữa mà xoay người rời đi.
A Diệt thấy hai tên kia chủ yếu là muốn tham gia náo nhiệt, nên mới khăng khăng đòi tới khu trung tâm như vậy. Nơi đó lượng người không dưới ba mươi, ai nấy đều có thực lực phi phàm, một vài đệ tử Tọa Sơn tông cũng có mặt tại đó, thậm chí có lão già năm xưa từng hai lần sống sót mà đi ra khỏi Vạn Dược Giới!
Hiện tại hắn không muốn chạm mặt với đám người đồng môn, ai biết chúng có ám toán hắn hay không. Vả lại hắn còn phải bảo vệ nữ tử đang đi bên cạnh này, tới nơi rồng rắn lẫn lộn đó, hắn khó có thể bảo toàn cô ta được, tốt nhất nên tách riêng ra hành động. Hai người họ liền đi một mạch tới một nơi vắng vẻ, bắt đầu quá trình giải khai cấm chế trước một cái hang lớn.
“Ầm ầm!” Thời gian bữa cơm sau, cánh cửa đá từ từ mở ra, hai thân ảnh nhanh chóng phi vào bên trong, sau đó liền thi pháp đóng cánh cửa lại, tên nam tử còn khởi động lại cấm chế vừa bị hắn giải khai.
Xong việc, A Diệt cùng Thành Bình xoay người lại, bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh đây.
Đập vào mắt họ là cả một mảnh linh điền rộng thênh thang, thảo dược nhiều vô số kể, còn có một con suối nhỏ chảy qua giữa vườn, cung cấp nước cho dược thảo sinh trưởng tốt hơn. Tại hai góc của nơi này, bắt mắt nhất chính là hai gốc linh dược chân quý, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Cố khép cái miệng đang há hốc lại, A Diệt phân chia công việc với nữ tử bên cạnh, sau đó thân ảnh chợt động, đã thấy hắn xuất hiện ngay bên cạnh một gốc linh dược rồi. Tại khu vực này, không hề có ma thú thủ hộ, có lẽ vì nơi đây bị phong bế với động quật bên ngoài, nên ma thú không thể di vào được như ở các nơi khác.
Nữ tử Thanh Bình vừa phi hành chậm rãi, vừa không ngừng thu lấy các cây thảo dược quý hiếm, A Diệt sau khi lấy hai gốc linh dược, cũng bắt tay vào việc thu hoạch vô số thảo dược tại nơi đây. Động tác của hai người rất nhanh, vì họ biết bản thân không có nhiều thời gian, khi tất cả khu vực bên ngoài bị vơ vét sạch, đám người kia sẽ tìm cách mở vào những vùng có cấm chế này.
Một hồi lâu sau, nơi đây đã trở thành vùng đất trống rỗng, đến cây cỏ cũng chẳng còn, vì A Diệt cho rằng cỏ cũng có chút giá trị nên hắn đã nhổ lấy sạch. Hiện tại nữ tử họ Hàn đang ngồi kiểm kê thảo dược, rồi để chúng vào từng nạp giới riêng. Còn họ Diệt đang không ngừng sới lên mấy tấc đất, thu sạch vào trong đống giới chỉ trống đã được chuẩn bị trước đó.
“Đất này được linh dược sinh trưởng bên trên suốt nhiều năm, chắc chắn nhiễm không ít khí tức linh dược, giá trị sẽ không nhỏ, nếu không lấy chắc chắn sẽ bị trời đánh!”
“Nước trong con suối này có thể chảy vĩnh cửu tại đây, còn nuôi dưỡng cả đống dược tài, chắc chắn không phải vật phàm, nên lấy.”
Hàn Thanh Bình trợn mắt khó tin tràng cảnh trước mặt, chỉ thấy mảnh linh điền bằng phẳng giờ đã biến mất, không một ngọn cỏ hay hạt cát còn tồn tại, nhìn xuống có thể thấy rõ lớp đá nền. A Diệt lúc này đang cầm một chiếc bình lớn, nó có khả năng chứa được rất nhiều nước, hắn đang không ngừng thu lấy nước tại con suối nhỏ, giờ đây chỉ còn là vũng nước bé xíu.
“Diệt huynh làm vậy không khỏi quá mất hình tượng đó...” Sắc mặt cô ta hụt hẫng, tay che mắt không dám nhìn cảnh tượng đáng xấu hổ này.
A Diệt chẳng quan tâm mà húp sạch vũng nước còn sót lại, sau đó nhanh chóng kéo tay cô ta rời khỏi đây. Hiện giờ hắn đã thu thập được 8 gốc linh dược, cùng với vô số thứ bất phàm, sắc mặt lộ rõ sự vui sướиɠ.
..............
“Rầm!” Cấm chế tiếp tục được giải khai, một nhóm người vừa mất sức chín trâu mười hai hổ mới giải được, lúc này tuy ai nấy đều đang rất mệt mỏi, nhưng sắc mặt lại hưng phấn vô cùng. Cả đám nhao nhao lao vào bên trong khu vực này, chen lẫn xô đẩy muốn bản thân có thể thu được linh dược trước.
Nhìn cảnh tượng tồi tàn bên trong, cả đám đều trợn mắt há hốc mồm, sau đó những thanh âm chửi rủa không ngừng vang lên.
“Tên khốn bất nhân nào đã tới nơi này trước vậy?”
“Tên vô đức nào ngay cả linh điền cũng đào đi?”
“Dường như cả nước để ôn dưỡng linh điền cũng đã bị thu lấy, nơi đây mới trống trải tới mức độ khó nhìn như này!”
Cùng lúc đó, tại những khu vực khác vừa mở được cấm chế, cũng có vô số tiếng chửi rủa, cay cú vang vọng lên!
“Trời ơi... ngay cả linh điền cũng mất một mảng!”
“Nơi này từng có một tòa lầu các mà, giờ biến đâu mất rồi?”
“Linh điền bên này thiếu chút nữa bị hủy, bà mọe nó!”
“Là đồ hỗn trướng trời đánh nào làm?”
Tiếng nghiến răng ken két vang lên không ngớt, có tên còn tức muốn hộc máu, bọn chúng liên thủ với nhau, mất bao nhiêu sức lực mới phá vỡ được cấm chế, nào ngờ thành quả lại là cái dạng này.
Cả đám nguyên sĩ thực lực cao cường, vẫn không áp chế nổi cơn tức giận mà phải chửi thề không ngừng. Nhưng ngoài khu vực đầu tiên bị vơ vét sạch sẽ ra, thì những nơi khác vẫn còn thừa lại chút ít thứ có giá trị, có vẻ như thủ phạm biết không có nhiều thời gian, nên mới không vét sạch toàn bộ những nơi khác.
Mấy tên nguyên sĩ phải đào đất thừa, hoặc múc nước dưới con suối không lành lặn, một vài nơi còn có vài cây cỏ nhiễm khí tức thảo dược cho họ thu lấy, ai nấy đều cay cú không chỗ phát tiết. Bọn họ vừa húp cơm thừa canh cặn còn thừa lại, vừa buông lời thăm hỏi mười tám đời tổ tông tên trời đánh đã làm nên sự tình này.
“Hắt xì!” A Diệt đang phi hành, liền đưa tay lên vuốt mũi, không hiểu sao nguyên sĩ có thể bị như vậy. Lúc này hắn cùng với nữ tử Thanh Bình đã rời xa động quật, hai người đang phi hành tiến nhập vùng trong, bắt đầu chuyến hành trình tìm kiếm linh dược mà mỹ nữ họ Hàn cần.