“Ta chết rồi sao?”
“Sao xung quanh tối thui thế này?”
“Lúc bị luồng sắc mang hắc ám công kích lên thân, ta đã dùng chút nguyên lực ít ỏi còn lại để thôi động tấm nguyên phù phòng ngự cuối cùng, nhưng căn bản công kích của cấp bậc đó, có làm được như vậy cũng vô dụng.”
Thở ra một hơi dài, A Diệt không muốn tin rằng bản thân đã chết, hắn còn có mục tiêu chưa thực hiện được. Nhưng hiện tại hắn xuất hiện trong một vùng không gian u tối, xung quanh một mảng đen kịt, không hề nhìn thấy bất kì thứ gì, đầu óc thì mơ màng kèm đau nhói.
Nhớ lại khoảnh khắc cuối cùng ấy, hắn căm phẫn với hành động của lão cẩu họ Bạch đó vô cùng. Đường đường là trưởng bối lâu năm trong tông, vậy mà vì xích mích giữa đám tiểu bối, ám hại chính đệ tử trong tông môn.
Mà lão làm như vậy cũng chẳng bị làm sao cả, hơn nữa khi trở về tông môn còn được thưởng lớn vì cứu được mầm tiên là Liễu Băng nghi. Lão chỉ cần nói hắn đã không may bỏ mạng dưới tay lão già mặt ngựa, thế là phủi sạch mọi trách nghiệm, dù sao có mất đi một tên đệ tử tư chất bình thường, trưởng bối trong tông sẽ chẳng có ai quan tâm.
“Vậy mà trước đó ta còn ôm tâm lý cầu may, ai ngờ lại gặp phải lão cẩu khốn kiếp đó chứ!”
Khi thiếu nữ họ Liễu kêu hắn bỏ lại nàng mà tự mình bỏ chạy, hắn biết dù có ôm theo nàng ta hay không thì bản thân cũng chẳng thoát chết được. Nên hắn đã cầu may, nhỡ đâu phía trước có tiền bối trong tông tới cứu viện, nếu thấy hắn ôm theo họ Liễu bỏ chạy thì khi trở về, hắn sẽ lập được công lớn. Ngờ đâu kẻ đến cứu viện lại mang họ Bạch.
Chán nản thở dài, hắn không biết nơi tối thui này là thiên đường hay địa ngục, hắn như một u hồn tồn tại lẻ loi nơi đây, chỉ có một màu đen vĩnh cửu bầu bạn.
“Ca ca, huynh sẽ không bỏ cuộc dễ dàng vậy đâu đúng chứ?”
“Huynh từng hứa sẽ trở thành cường giả cái thế, rồi đi tới trước mặt muội, đường đường chính chính nhận là ca ca của Ngân nhi cơ mà!”
eyJpdiI6IkRZNGxaVE5MbmhsQ0FXYVhPTE40dUE9PSIsInZhbHVlIjoidXBRbUc2MlM5cDZuRGFrSVk0d3JzV29oUVNXXC9VRmxQU3pwSzhwQ2tROE9WWDJNNVVWRzdoZXZ4WnpCZ3BveXhEMFVZbm9qY213eTFYUktwcVJwVlpYQWxCUmxab0ZMaHc4ZVd1NXBTWFh4TnFwbzBuSGtZTndaWU5QNXNtODF5Vm90RkpNbm5Qc2VoaXFJd2NIdTJENVIzUFNvenRoNFQrbFpUcFJ5b2tcLzN2RXdGQ3RZR0lnajduUU5oWXlxcW96RFBtNmpLXC9VZTFKVzZVY3A0MFlvSjFKRHhKbVwvVjFsVmt0T2tTaVZtMzZlc1NGWERGVXFNNkRTYUZsQzFRUlR6eHBZMFlDdXdOOFdIc1VhY0FlRk15d28yeWJBclhlNEI0TlhSdlBKVnhIWEhkak1STTJrNEpFcWRVQUplQ0lhVm9cL05TeE1XRGJrWkZ2S3ZmWmxNVTNxeGtwNUZ2a3NOTkpyRzY1ZHBBZGc4NjJLbEt4RHh4d3ptWWNwNXROOHVNWElzTUNYaGZKbzZFYnNWZ21QMDZzclc5aVRrTmdiVVZvc1VHYlVwa042XC9PTmRPQjF2enVmVnJpWTNpRlwva0lBdUNiVW9jXC84OCtFaU5pOVB4OHpjSjJ5bm9QRSt0djJDVklHSnltU2hSR0FxQkNXWU5xT21DcU1LaWxwdTc0bU8xVmcrbSt2c0FCcDBSVWhQUUUwMllYR1wvOStyVGRcLzVRVG8rZWVDUHBpTUE3ckQ2a3FGeHBDZ1htY0JBaUl0dmNtbGs0eUpscmtabFBVemZkWlwvYng3enpzM3pUSFJcLzJ0N1Bva1JwNkpETDVVWENRZkFvUWlUYnB6UHVtV1g5NjJ5U2ZORk5BYWpmWmtmWjBoN3JzNWNQWUxCdzVIUUxWQnlYXC96N1pjbTZPQWJXR2VVY3N5T0hid04rU2xxYWRpYVQzMGdJSWhDdDdkS1JvNUMyM0dwQUZ5ZTNhOHc3Nk9MZ01FY3hqU0NrcmZuVXVJeHdHcURURktlbXI4cmN5OVZDQ1hwZHE4NVNmMEFGTVlXK2tDNkNWNTFoR0dDMmpiRDBNaytcL0tVOW0zY1wvY0JuWXIrSXRWNGZUZTdPQjd5eUdBSGQ1MDlrZUdxWHE0TWd2dE9mWnhKdjZuemk0WFBzVGhZZWxsbHN0eSs2MEViMHE4TngxbHlmS0lGZXhnMFlOOVwvVUx0cG1CNDdwRHk0Y3d4UmlSdHpwRnVrQXNxREE3aWdKV3NwXC9VejFES3RRNCtYNVIyVXhHdjROUUw3MzhZUk4zbU9PbFI2K2IwNVJ4WThpNnpHN1F0eTY2YlFNSkhhTHIrb1ZcL2xqRVBaYmd0UVpcL01QcE5ETnJNRWZYMThNRUFZOEZkMjVpZE11QTNLSGhqVkk0ZzFaYVBtVGloa2dMT0RsaVlPUExYUWdnakhIbEZOak9WMENtZkZkNWFoS3cweEdLblI4RXgrK2pSbjFBdlJvR0c3MGZJMDgyNExTMUlIOWJqSmFadjRlSEJZYkxWMHZ6NFNnXC9KZlV0NnZlTzR3bEdRYk9XRyt4U1lNaUdod0VUMmhZM3BlS1FhQzJCaCtIVzVsUldSRWRkd2JzZDZreERPOVwvVjI5YjB3am1GZ3RhcmFhZzhSc0xUY0JIQ3oxQkV4U0JrZ05UblBsdUhBSXFKK1lpd3gxVDBCRGZnXC9qQlhhNFZPc09CajFKSjY0VVZcL25xeWZqbkl3ZUNQT0J4SWtObVV3aWxVUlN6c3Nldys0SWt6XC82bVdxbnJuT203eG92aGpkVEk4K2Y1cWdNamg2eWpROWpNN2tOXC95eWVhZzBDR3hWV1JVMThqYTFVN2R6MmR5MEFoU29oNlV4OTMrVTlOdkNTNytIZ3VLUitLWTlybHBTd0ZBZnJ2NXRFK3BFa2FubHVDNWtZdHBHQzU3SHduYmZCbHZYZ3I0TkE0VHR2UnEzWHRBSFQzRTI3cWdqN1ErQkhYWXdMam0wK1B6MlEwTk5lWGFIN3JubWVuZzJiSG15djN4SVlhNXhYT0xicFpuNlY0WEJNUGpFUlM0OE50WVVnWWhWUEswbVFMSWlaVzZqdFhOQzEyOEtEajV0NFA2T0orekwrMzdNODVnd0I1NWVEenFUeTNiSlBKa1RaMXdobjBFcm94TEFxMlFqQUtOZG51OGFTOVFSRTlTcDZqdEswNVpiSkxBNjJNRjVJdDdzNkxDTWs5RHB4bWlTWEVNcUZnUnV4NDYySEU3WlIzdDdKdFRqdHFmbVBkT0swaU10UEx5RmVvbVJ0NWJVV0VkaGw2YmdmSHVqZldYRzhyRWRNMHNVbitRZStycHI3VXRpUTcwb292NmFxYmswUVljV2pvOFQrbmxQUUsrYVZrbG1PVnV3b0l0Z0JvTWFaXC9ZQVVERVl0ZjA2eGRqMmF6ZldaeWhFd3FNcm55d1pqY0VSND0iLCJtYWMiOiI0MWIzYTBiYzkxNmZmMmE2MjI4N2Y4MGUxZDU0NDdjYmNkODcwNjlhYmYwZTY5MzRmM2QyOTJiNDE5NWU3YWFlIn0=
eyJpdiI6Ims3MW1uRE9Ob0JrdnAzR05tSTNCYVE9PSIsInZhbHVlIjoibUpxYzk3VlVcL1puV01MWkNsVVJXSGFkOENEZGFSNEtwRE9cL0pUNWpZbWZlRUJDdjdMalVsenZ6bWZVK3YwRE4yUFgxY1hCQlNna0JESHhPeTQxT004clFaYUJZTGtzVllkTGY3S3pZZFwva1U9IiwibWFjIjoiYzU3YmM1ZDA5Y2Q1OWVhNDM3NTI5N2RiOTE1NDUyNjhlMzQ4OGZhOGFhOTJkNTdlOGZkODI2MzAyYzQ1ZGIxMiJ9
“Ta đã được ai đó cứu sao? Có thể khi rơi xuống hồ nước rộng mênh mông đó, thân thể ta đã trôi dạt tới bên bờ nào đấy, rồi được người ta cứu vớt.” Hắn cố gắng ngồi dậy, mệt mỏi tựa lưng vào thành giường, thân thể hắn lúc này vẫn đang đau nhức không thôi.
Khi đã quan sát đánh giá khắp nơi trong căn phòng tre này, hắn liền thả ra thần thức, nhìn xem bên ngoài như thế nào, bản thân hắn đang ở nơi đâu.
Một ngôi nhà tao nhã, có rất nhiều gian, trông khá là rộng rãi, phần lớn đều được dựng nên từ tre và trúc. Ngôi nhà này nằm giữa một khu rừng trúc, trước nhà không xa là một con đường đất rộng rãi, dường như nơi đây là chỗ nghỉ chân của khách vãng lai.
Thần thức dò xét vật dụng tại phòng khách một hồi, hắn đã biết nơi đây thực sự để làm gì, dãy nhà này có thể nói là nơi khám bệnh và điều trị thương thế. Chủ nhân nơi này là một dược sư trong phàm thế, và là nữ tử, bởi vì y phục đang phơi phía sau nhà, ngoài của hắn ra thì tất cả còn lại đều là nữ phục.
“Toàn bộ mọi vật dụng trong ngôi nhà này đều là vật phẩm của phàm nhân, không có bất kì thứ gì chứa nguyên khí cả. Ha, không ngờ ta được một nữ phàm nhân cứu giúp, đúng là mạng lớn mà.”
Trong phạm vi hơn trăm trượng quanh đây không có một người nào, không biết chủ nhân nơi này đã đi đâu, nhưng hắn lúc này cũng không quan tâm được những thứ đó, trước mắt hắn phải trị thương cái đã. Nhìn thân thể mình được băng bó chằng chịt, bên dưới lớp vải là thuốc trị thương và lành xương trong giới phàm tục, hắn chỉ biết cười khổ.
Lấy từ nạp giới ra vô số đan dược cùng lọ thuốc, hắn bắt đầu tự bôi lại thuốc, rồi ngồi xếp bằng điều tức. Trong người, nội thương nhiều vô số kể, xương nứt gãy không dưới mười khúc, nếu là nguyên sĩ bình thường thì đã bỏ mạng lâu rồi.
Thấy bản thân chưa hết cứu, hắn chậm rãi thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Cũng may nhục thể ta mạnh mẽ, ngay trước còn được huyết đàm giúp bàn huyết lại toàn bộ máu trong thân thể, nên lúc này mới có thể ngồi đây mà thở.”
Chưa kể hắn được người ta đưa về đây, còn bôi thuốc và băng bó cẩn thận, tuy thuốc không có tác dụng lắm nhưng vẫn giúp được chút ít. Nếu không, để hắn một mình nổi lênh đênh giữa hồ nước, không ai chăm sóc, chưa chắc đã tỉnh dậy được sớm như vậy.
Tuy tò mò không biết người cứu mình là ai, còn chăm sóc cho mình tốt như vậy, nhưng trước mắt hắn vẫn phải ngồi im điều tức. Theo hắn ước tính thì chừng một ngày nữa là hắn có thể đi đứng, vận động được bình thường, còn về nội thường thì có lẽ phải mất cả tháng, mới có thể điều trị khỏi hoàn toàn.
Đầu giờ chiều, một nữ tử mỹ miều đã trở về nơi này từ con đường nhỏ phía sau nhà. A Diệt cũng đã phát giác ra, nhưng lúc này hắn đang trong quá trình điều tức mấu chốt, nên không thể thả thật nhiều thần thức ra xa, nhìn kĩ cô ta là ai được.
Thân ảnh đó đeo một cái giỏ lớn đầy ắp dược thảo bên trong, xem ra là vừa đi lên núi hái thuốc về. Cô ta bước vào phòng bếp, đun nước, rồi mang thảo dược mới hái về đi rửa sạch rồi ngâm nước muối. Sau đó phân loại dược liệu đã được phơi khô, cất hết vào trong mấy cái hộp gỗ, rồi ra sau nhà cất đống y phục đang phơi.
Một cảnh tượng bình thường diễn ra hàng ngày tại trần thế, nhưng không hiểu sao lúc này khi cảm ứng được chuyện đó, trong lòng hắn lại cảm thấy phi thường yên bình, tâm thái thư thản không thôi. Đây chính là cuộc sống mỗi ngày của một phàm nhân, chứ không phải chỉ biết ngồi im một chỗ tu luyện, rồi lại đi chém gϊếŧ với kẻ khác như những nguyên sĩ.
Lúc này, nước sôi được nữ tử đó múc vào trong một cái chậu gỗ lớn, thả xuống một vài cánh hoa và dược liệu, làn khói thơm mùi hương hoa bốc lên huyền ảo. Hai tay cô ta nhẹ nhàng cởi toàn bộ y phục trên thân, lộ ra da thịt trắng nõn, rồi chậm rãi bước vào trong chậu nước tắm thơm ngát đó.
Chút thần niệm của A Diệt tại nơi đó vội vã rút về, hắn đỏ mặt tía tại, không ngờ mình lại đi dòm một nữ phàm nhân tắm.
Với thân phận nguyên sĩ cao cao tại thượng của hắn trong mắt người phàm, thì bản thân hắn muốn có bao nhiêu nữ tử phàm nhân hầu hạ, hay làm thị thϊếp mà chẳng được, nhưng hắn không làm như vậy. Dù trong mắt các nam tử nguyên sĩ, thì nữ tử phàm nhân chỉ đơn giản là đồ chơi, không có quyền riêng tư, thì với họ Diệt, bọn họ cũng là con người, đều có đặc quyền riêng của mình.
Sau khi nữ tử đó tắm rửa sạch sẽ, lau khô ráo nước, liền mặc một bộ y phục giản dị tầm thường, rồi tiếp tục đi làm những việc vặt tại nhà. Đến cuối chiều, cô ta mới cầm theo một hộp chứa nhiều loại thuốc, ân cần đi tới căn phòng mà A Diệt đang ở.
Lúc này họ Diệt đã điều tức xong, chân tay có thể vật động nhẹ nhàng, trong người cũng không còn cảm thấy luôn đau nhức nữa. Khi bắt được cảm ứng có người đi tới, hắn liền nằm lại xuống giường, đợi nữ tử đó mở cửa đi vào thì hắn sẽ làm như bản thân vừa tỉnh dậy.
Cánh cửa kêu lên cót két, được một bàn tay trắng trẻo từ từ đẩy ra, thân ảnh đầy đặn mềm mại bước vào trong phòng. A Diệt vờ đưa tay dụi dụi mắt, rồi ngước đầu nhìn nữ tử phàm nhân đã cứu mình. Bỗng nhiên con ngươi hắn co rút lại, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt, thân thể bất giác đứng hình.
Trước mắt hắn là một khuôn mặt đã từng rất quen, dung nhan xinh đẹp, mái tóc đen mượt, đôi mắt nâu đen có hồn, nước da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng đang treo lên ý cười. Nhẹ nhàng đặt hộp thuốc xuống bàn, nữ tử đó nhìn thẳng đối mắt với hắn, thấy bộ dáng ngạc nhiên vô cùng của hắn thì che miệng cười duyên, sau đó thân thiết lên tiếng:
“A Diệt huynh, đã lâu rồi hai ta mới gặp lại.”
Họ Diệt lúc này mới bừng tỉnh rồi tức thì bật ngồi dậy, nhìn chằm chằm nàng ta như sợ mắt mình nhận sai vậy. Qua lúc lâu sau, hắn mới hoàn toàn bình tĩnh lại rồi mỉm cười rạng rỡ, lên tiếng chào hỏi:
“Huyền Như tiểu thư, lâu rồi không gặp quả là ngày càng xinh đẹp hơn. Tiểu thư khiến tại hạ rất bất ngờ khi xuất hiện tại nơi đây đấy!”