“Rầm!” Hỏa diễm bốc lên quần quận, sấm sét gầm rống, viêm hỏa rực cháy, trận chiến đỉnh cao nhất đang diễn ra, soi sáng toàn bộ quảng trường, một đêm không tối.
Hai thân ảnh duy nhất còn đang giao thủ trên đài tỉ thí, chính là hai kẻ được mệnh danh Luyện Nguyên cảnh vô địch, thực lực cùng tiềm lực đều cao ngút trời. Khán đài sục sôi, trận trận thanh âm cổ vũ, hô hào, hết sức náo nhiệt.
Dưới sân đấu. Một thanh niên anh tuấn tiêu sái, khuôn mặt góc cạnh hoàn mĩ, khí độ bất phàm, đôi mắt hổ chứa đầy sát khí. Mỗi bên tay đều cầm một thanh bán nguyệt đao, phải là đỏ rực như lửa đốt, trái thì xanh sẫm như sấm sét rền vang. Nguyên lực hai màu không hề giữ lại mà hùng dũng bạo phát ra, uy áp mạnh mẽ vô cùng.
Phía còn lại. Mái tóc đen dài không ngừng tung bay, gương mặt trắng nõn treo nụ cười nhàn nhạt, dung mạo anh tuấn điển trai như những bạn nam đang đọc bộ truyện này, khí độ thong dong. Từ thân thể không ngừng phóng thích ra cỗ nguyên lực đỏ rực phi thường áp bách, cự xích trong tay bốc hỏa, khí thế long hành hổ bộ.
Vô số nữ đệ tử trên khán đài không ngừng hô hào tên của hai người kia, rất nhiều nữ tử đỏ mặt tía tai, ánh mắt mê li nhìn tới hai thân ảnh tự tin dưới quảng trường. Nếu không phải xung quanh quảng trường có quản sự tọa chấn, và lí trí của đám nữ tử này còn giữ chút liên sỉ, thì có lẽ tất cả bọn họ đã nhảy xuống sân đấu, mà lao tới ôm hôn hai người kia rồi.
“Oanh!” Hai minh tinh lại tiếp tục lao tới giao thủ với nhau, cự xích nặng chĩu cùng với hai thanh bán nguyệt đao va chạm không ngừng. Lạ thay, có lẽ hai người họ đều chỉ chú tâm trên phương diện cận chiến, từ lúc giao phong đến giờ chưa từng lấy thêm ra một món bảo cụ nào, để chỉ huy công kích đối thủ từ xa.
Hỏa và Lôi là hai nguyên tố có sức công kích cùng uy năng gây sát thương đáng sợ nhất, Bạch Trình sở hữu cả hai thuộc tính trên. Mỗi đòn tấn công của hắn dồn dập như vũ bão, nếu thay bằng một tên Luyện Nguyên cảnh đỉnh phong thông thường trước mặt, chắc chắn đã phi tiên từ lâu.
eyJpdiI6ImQ3bis0MnE0QXN5YWRMR2NLd3FhNUE9PSIsInZhbHVlIjoicDhjZENwQ3h5YWZiWm5CbTNtWlF6b1B1Z3pxUmV5cTVBUTRVbGtmVXErbGRGUlVOcjF6dmMzTUNmNGtjaDdzMFwvdDNVU3hCQW1CSHJkSFcxK21CUU5MM2NQbXZQOXZcL2tnXC9qWlA0ZUl4M2Y1bnpLU0toZ3pVZ0FRY1gxZ09kUGFcL2xTc21ZUVh4bCtHXC9wdzJxTXl4Tlc4MGI0TGpzdWRUMzBzYVE4UjVla3FFUk9iZjUrdXhWamR1RTZcL1A4ejV5MCtCcUIyVjBBeEI4eENMdjFcL2hIZXRIaTdKampxb3V2NW8zUzVBXC9iMWUxTXp1XC9VZEdIbnM5WE94VU1DUWliTkVsUnZ1VDlMbGpQQXlHaFo1YStMSWwrYTEzZGRYZ0t3T3ZGTVd6cmxjb1FudWxlSVcxRytPXC9KRXlOMTVcL3NxVDdQRFwvYVFGTE5VazJaMGRMbXJsZnZCdVRrcTYwTTZ0OXk1YWhGTnRRd0xwa0swbHlRaGFEdk5QTWU1NUpxbSszV2VlY1dNVkNFR3lBbVEycDhYMERwTTZJWlo1eHl2Rkg2UU96QnJCVWd4eXA0T2FyTGpuT3NuclB5SlNmWWQ5eWtzcGJBcWt1XC9mWXBaRHA1cDBmaldLV0FvbnQ2V2Nxdk5IQnI2aHMyOHZPbUM2MWRKeG1oaW1XbEl6ZlNJbVMya1pFXC9lTVArTDd6ZU1NUDlBVURqNU9mNGl6bGpBMlN5Q2t0VDV5XC8xZGhcL2xUYTB3MjNEVTdmV1g2M2JEZlwvelArV0dFZkFIMmNzaDErOGJsWVArRnlHZ05Yb0I1YjQ2NlNrdzBiM1wva3RkNjlPS3FcL3ZZVE1idU1aS1BxNXF5c0NRK1ZqYXc3eTgrZTFyNyt2VjJuTTA4Q3drM0NvU0VjRUNJeG82UGFRNjlBNzkxZlRleFJZMzRhWFExaFpvZ2RsUWJadFJMRDdSZFBTVDdUV0VGaUVPaFZGQXloY0I1clhETzR5aTY2OXphQWdIalZCcTczbzNrZG1ZMTZBRFFkM212WkNMS1BFS25RNG1EdEVhNUw0XC9CNjVlUmloMVFSSUc1UFV3M1pob1lWUVNxbEFBb3A4aWJXTXc4WEdaR25pRGxRR003RW1YbnNnK3NoT05iTklHRHNMNlBCREF2MGttMEJZT3I3Y2drbWpqZTFpSW1PSmk1aEw2d0ZTcWFEcStTTVl4WGpWZUJ6TFB6S3Y2MjdGZDNpbmlLWWhaSXlTenVwMkYxRkJ6M0MrVmhhQlhUQTB0RTdcL2NDbkxMcGt4TGxsZXBHc25YeFVlXC80OG9NTFlTaWNNK0JSQ3dWVFdWNWZiMkloelBVRkZGeCtRSVoxS1ZSZTRmVldnT3pVZUhOZW0yZEpUcEhNa0pMRXUxeCtlXC9uQ2IrZGg3aFRJOWVRSktZUGxsQWE4SGllc3RNaVRtT0JURmtzTE1udlVIZm5reXp1dnRza012YW1GK2RXc3lmeElnRCtFNXlJNzBFeHpkS1IzNHNvQ2ZJblRTNENVb3Jka0pCU2hKZ2R5TTlIeXVcL3pBMmpCWHRkY3lDMFE2MWJ2d2ROT1BweG1nXC9BT1VrYjF3cWxMMmJWY1RDazJxdDJkWVRLUDlNd0xNYTVXZkdWeGMrZVVrR3pGa1ROSWMwczdRSFpQamVYdFNYb0tWWnVmMXlJbWFsQ0VcL2YxMHBLQWdGUnQwYWJSd05vMk1HU1g5VStoejB6eGt1amZpMnBWaVRVY242MG9HZG1ySzk5UGhDbmhxZzBGYnVrTlB3RXd4WEhNVGtNSnhZWHdFeDdyVDZ3N2ZBMFR4bEQ2OUh5cmhGdDdvU21GbzdOWjVaaDhORU4yN3ltdUY1Y2hieFkxdGRjU094cVdcL2VJUnVBd28wWDRubUZoejNuK25vOWxvVlk0eDVUNkJiVVZLaU02amdhT010NjgrVnZcL1wvb0J4TUJyQlRHNEwzN0xMT1NhOFNzYUV6OVRpMUNxR0VMVWI4UGVnZlwvTTZxbGN0NklCNHVnN1wvS01GcG1SRDJNZlByYm5LZnpDVEI5UjVrN092SzRlbmk4SGJFb0pXRlV6em12ZzkySktXanc4SW94Q2UyUmw4TkZ3amFxTDg4ZGJEMXhEWkh3N0FTWlVuc3g5M2tBQ2RSWTRSY29hdGlKNUZqcVNhbWZKRlE1WUlvTVVzOHFJcnU3eTdvenlIcytjdis2ODFuQ3FiXC9XMEpHSmtBME96QmlOTWZNV2MwcTI2azRtcG1rNjJzUUFmZlFlanZSamRuemlHVEhRUzNMM24waloxMk0xSE4wR1Jla015ejZHUUxCZThXUzRSbURIZVZlQWVWOERVV1MrUmU4MVhrK1U4MkZlRG8ra1JHbjBlZW5VOXUrcnJBQTZwc0hcL3V1TkRCSXlqM2RTWFgwQ2lZVVBWVm5qelwveWliZUpPYXZlRWdKV1dXU2V3ZCtXSCtIZStBTGF0S0FIM2NXd3pmIiwibWFjIjoiY2E1NGUxMTVjYzkzYmUwMzQ4ZTVhY2RjZTcxMTEzODQyMDJiOWNlYTc3NmJhNmY5NzJjMGYwMmI4MGY0M2E1OCJ9
eyJpdiI6ImZ1M0toY2dJdmpIWWxjRWx2WFJTd3c9PSIsInZhbHVlIjoiMXVTQVdNT0hYaHFJZG1cL2ZVSG5rSnJNQmdOcHRtWFwvTzVnWjg1azliZldUTG5vXC80SWhSMXlIYnQ3amlQVDVYWjZZNlVmSWR5Tm5HMExXRW5EYkI2U1hRWm82ZEJCT3R5U2ZTbnZFenJrSFU9IiwibWFjIjoiNjgzMWE2N2I4ODc5NmFlMjgwOGYzMmY3NzViMzlmMjIwZjJhNWNiYjBmMDhhNTQ5NGI0YzI3ODcyMWRmNTc4YyJ9
“Sư Hổ Toái Viêm Công!”
Đầu sư tử to lớn kì dị, toàn thân rực cháy hỏa sắc, gầm lên một tiếng, sau đó lao thẳng tới phía đầu giao long như thiểm điện kia. Uy chấn phát tán ra tứ phía, luồng khí nóng thổi nhanh qua trên khán đài, khiến không ít kẻ không kịp trở tay mà bị bỏng nhẹ, ai nấy đều tái mép sắc mặt!
Trận chiến khốc liệt diễn ra chừng thời gian nửa nén nhang, cuối cùng Tiêu Huyền thắng hiểm nửa chiêu mà chiếm thế thượng phong, quản sự không mong họ đánh đến lưỡng bại câu thương, nên đã tuyên bố trận tỉ thí kết thúc.
Những tiếng hò reo vui mừng xen lẫn tiếc hận vang lên không ngớt, những kẻ hâm mộ Tiêu Huyền vui vẻ không thôi, trên khán đài là cả một mảng sôi động. A Diệt cũng vui mừng không kém, hắn vốn chẳng ưa gì tên Bạch Trình luôn tỏ ra thái độ cao thượng đó, nay được trông thấy bộ dáng chật vật của gã ta khiến hắn rất cao hứng.
Sát hạch qua đi, tiếp đó có một canh giờ để các đệ tử tiến hành tự thách đấu lẫn nhau. Mục đích để cho các đệ tử trước mắt đồng môn mà phô diễn sức mạnh của bản thân, hoặc để cho những đệ tử có xích mích giải quyết mâu thuẫn triệt để, vì vậy những âm thanh mời gọi tỉ thí vang lên không ngớt.
Cứ như vậy, tại các sân đấu dưới quảng trường lại có vô số trận tỉ thí được diễn ra, từ Luyện Nguyên cảnh tầng 6 đối chiến, cho tới những kẻ đã đạt tới cực hạn trong cảnh giới này đối đầu với nhau, tất cả đều phi thường sôi nổi.
Qua nửa canh giờ, đã có không dưới trăm trận tỉ thí diễn ra, những thanh âm thách đấu vẫn tiếp tục vang lên mỗi khi có sân đấu trống, trên khán đài, mọi người vẫn chăm chú quan sát các trận chiến, chưa một ai bỏ về cả.
A Diệt nãy giờ mở mang tầm mắt thêm không ít, hắn đã được chứng kiến nhiều thủ đoạn cao minh khi giao chiến với kẻ mạnh hơn mình, giúp hắn rút ra được rất nhiều kinh nghiệm. Bỗng dưng hắn có cảm giác bị ai đó chú ý tới, khi âm thầm đảo mắt nhìn quanh lại không phát hiện ra kẻ nào cả.
Đột nhiên lúc này có một thanh âm hướng đến chỗ hắn: “Đệ tử Phong Chiến, xin được thách đấu A Diệt sư đệ!”
Khu vực khán đài nơi Diệt Chúng Sinh đang đứng bỗng dưng im bặt, A Diệt nghe vậy liền giật mình, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại, hiểu ra vấn đề.
“Họ Phong? Hừ hừ... nếu không phải do mấy lão đầu trưởng bối Phong gia phái tới, thì chắc chắn tên này được đám Bạch Trình phái ra, chỉ có một trong hai trường hợp đó mà thôi. Chứ vốn dĩ ta và tên này chưa từng quen biết, làm sao hắn lại tự dưng nhắm đến ta cơ chứ.” A Diệt phi tiếu cười lạnh trong lòng.
Phong Chiến, nhập tông cùng đợt với A Diệt, chỉ là hắn khảo hạch tại lứa dưới 30 tuổi nên mới chưa từng quen biết nhau. Hiện nay tên này đã gần 30 rồi, tu vi lúc trước khi nhập tông là tân tấn tầng 7, nay đã đạt tới Luyện Nguyên cảnh tầng 7 viên mãn, chừng vài tháng nữa có lẽ sẽ tấn cấp tầng 8.
Họ Diệt trước giờ luôn phải đối đầu sinh tử với những kẻ thù tu vi cao hơn, hiện nay bị một tên đồng giai khiêu chiến, chẳng lẽ hắn lại phải sợ? Vốn dĩ hắn cũng chẳng muốn bị người khác chú ý tới, trước nay trong nội môn luôn hạ mình, nhưng đối phương kéo tới trước cửa thì hắn cũng không ngại chiến một trận.
“Chỉ cần không dùng tới pháp trận trong trận chiến sắp tới, ta xem đám các người nhìn ra được thứ gì?” Nghĩ vậy, A Diệt gật đầu chấp nhận lời thách đấu của gã Phong Chiến kia, hai người xin phép quản sự, sau đó cùng lúc nhảy lên trên một sân đấu dưới quảng trường rộng lớn.
Đứng trên đài tỉ thí, bị bao ánh mắt chú mục, giờ đây hắn mới cảm nhận được cái cảm giác bị vô số người chú ý là áp lực bậc nào. Hít sâu một hơi, hắn bình tĩnh thủ thế với đối thủ trước mặt, lần đầu tiên thể hiện trước đám đông, tuy phải dành chiến thắng, những cũng không thể để lộ ra hết những thủ đoạn của bản thân, hãy là một đệ tử bình thường.
Một trăm chương trôi qua rồi, hãy cho độc giả thấy hắn có thể chính diện chiến thắng đối thủ mạnh mẽ, chứ không phải chỉ biết dùng thủ đoạn thôi đâu.
Ngay khi tiếng hô trận tỉ thí bắt đầu, vang lên, hai thân ảnh đồng thời chợt động, phóng tới giao chiến gay gắt không chút nương tay. Vừa hay gã Phong Chiến cũng dùng chiến đao, cả hai như thể gặp được đối thủ chân chính, trong tay vũ khí thôi động không ngừng, lưỡi đao bao bọc một lớp nguyên lực mãnh mẽ, va chạm vào nhau.
Trên đầu gã họ Phong hiện lên hai thanh phi đao kim sắc, tức thì hóa thành đạo kim quang đối chiến với hai thanh phi kiếm của A Diệt. Với lượng nguyên thạch hùng hậu, việc mua thêm một thanh phi kiếm Hoàng giai thượng phẩm là điều đơn giản đối với họ Diệt. Vậy nên lúc này, ngoài Trường Băng kiếm ra hắn còn có thêm Lục Đằng kiếm!
Xung quanh hai người có bốn đạo hào quang công kích nhau không ngừng, tia lửa tóe ra không ngớt, còn bọn họ cũng chẳng kém, giao đấu cận chiến gây nên từng trận tao động.
Phong Chiến với nguyên lực kim thuộc tính, chí dương chí cường, sức công kích mạnh mẽ vô cùng. A Diệt chẳng hề kém cạnh, U Mộc Đằng quyết hắn đã luyện tới đại thành, ba nội tại phát huy hết uy năng, nguyên lực dẻo dai, khó có thể xuyên phá, thêm nữa còn có khả năng khôi phục rất nhanh.
“Loạn Kiếm Thuật!”
Họ Phong thi triển nguyên thuật, nguyên lực kim sắc bạo phát, thôi động rất nhiều thanh kim loại, hóa chúng thành vô số lưỡi kiếm, bắn tứ tung khắp sân đấu!
A Diệt không ngừng vận dụng vân di bộ né tránh, sau đó kết ấn rồi nhanh chóng đặt một tay xuống mặt sàn, thao túng thổ nhưỡng quanh đây. Tuy nơi này không phải rừng cây, nhưng xung quanh quảng trường cũng được trồng rất nhiều cây cảnh cổ thụ, nên lượng rễ cây hắn gọi tới cũng không hề ít.
Vô số rễ cây quỷ dị phá lớp đá nền trên sàn đấu mà trồi lên, một phần che chắn thân thể A Diệt lại, phần khác công kích các phi kiếm rồi nhắm tới phía đối phương. Gã ta không phải đèn cạn dầu, chiến đao trong tay vung ra vài đường, chả mấy chốc đã chém đứt toàn bộ rễ cây!
Hai thân ảnh lại tiếp tục giao chiến ngày càng điên cuồng hơn, đây là một trận chiến dựa vào thực lực tự thân thực sự, không phù lục, không nguyên phù, không bảo vật đặc thù, không thủ đoạn.
Chả mấy chốc, hai bên đã giao đấu hơn trăm chiêu, nguyên thuật thi triển ra đều bị đối phương cường ngạnh chống đỡ, không bên nào kém hơn bên nào. Lưỡi đao của A Diệt mờ ảo, hư ảnh hoa lá cành bay nhảy xung quanh gây nhiễu loạn tầm nhìn của đối phương. Nguyên thuật của gã ta không kém, mỗi đòn đánh tung ra đều có thêm những nhát chém chí cường kèm theo.
Rất nhiều người trên khán đài kinh ngạc trước màn thể hiện của hai người họ, không ai ngờ trận chiến giữa hai tân đệ tử nội môn thông thường, có tu vi ở mức khá, lại hấp dẫn bậc này. Không tiểu xảo, không chiêu trò, không thủ đoạn, không ngoại vật hỗ trợ, chỉ đơn giản là dùng chính sức của mình mà chiến, chiến tới điên cuồng.
Lúc này cả hai đã có dấu hiệu thấm mệt, gã Phong Chiến lên tiếng: “Hôm nay ta rất vui vì được chiến một trận sảng khoái tới vậy, giờ cũng đã muộn rồi, ra đòn kết thúc, ấn định thắng thua đi nào!”
“Như sư huynh muốn.” A Diệt mỉm cười đáp lời.
Cả hai đồng thời bật lùi lại một khoảng, toàn sức dồn nguyên lực, ngưng tụ sức mạnh, tung ra sát chiêu cuối cùng.
“Sát Đao – Kim Cương Trảm!”
“Phi Kiếm Quyết – Đại Kiếm Kích!”
Từ phía Phong Chiến bắn ra một đạo đao phong, đường đao tỏa ra khí thế bức người, hướng thẳng thân ảnh đối thủ. Diệt Chúng Sinh chỉ ngón tay, chín thanh phi kiếm lục sắc tức thì hợp nhất, tạo thành một thanh cự kiếm to lớn, kéo theo lục mang lao lên nghênh chiến với đường đao phong.
Hai nguyên kỹ cấp Luyện Nguyên cực hạn đạt tới đại thành, oanh kích thẳng lên đối phương. Vụ nổ khiến cho sân đấu nứt toác, dư chấn phát tán ra khắp bốn phương tám hướng, khiến cho không ít đệ tử phải nhớ mãi về trận chiến đó.