Chương 1686 Âm Mưu
Lục Ly lấy không gian giới chỉ của năm người ra xem, nhìn thoáng qua, con ngươi co rút, vẻ mặt mừng như điên! Thần binh thần giáp trong không gian giới chỉ của năm người không quá nhiều, chỉ còn hai món, thần thuật bí tịch cũng ít, dường như chỉ có một cuộn da dê, khiến Lục Ly vui sướng bất ngờ là Thanh Dương Kim. Trong không gian giới chỉ của năm người có rất nhiều Thanh Dương Kim, cộng lại trên nghìn viên. Lục Ly một tháng chỉ cần nộp lên mười viên, một năm chỉ hơn một trăm viên. Hiện tại hắn lại được đến hơ nnghìn Thanh Dương Kim, về sau hắn không cần đào Thanh Dương Kim, mỗi tháng trực tiếp giao số lượng nhiệm vụ là được. - Trở lại! Lục Ly cơ hồ không có chần chừ, quyết định lập tức về Thương Viêm Cốc, bởi vì trong Thương Viêm Cốc là an toàn tuyệt đối. Ai dám ra tay trong Thương Viêm Cốc? Cho dù phủ quân cũng không thể vô cớ sinh sự với hắn, hắn chỉ cần lặng lẽ tu luyện trong thành bảo, chờ hết thời hạn một năm là lấy được tư cách phủ dân, có thể rời khỏi Thương Viêm Cốc. Lục Ly nói cho Lung đạo nhân nghe tình huống, Lung đạo nhân cũng đồng ý. Trong Thương Viêm Cốc, có trên vạn Thần Linh khổ dịch, ngọa hổ tàng long. Thần Thi tuy rằng lợi hại, nhưng lỡ như lần sau phủ quân mắt tam giác phái Thần Linh càng cường đại, phái mấy chục Thần Linh thì Lục Ly rất có thể sẽ bị giết. - Cho ngươi một trăm viên Thanh Dương Kim, luyện hóa hết đi. Lục Ly đưa cho Lung đạo nhân một trăm Thanh Dương Kim, Lung đạo nhân mừng rỡ. Luyện hóa một trăm viên Thanh Dương Kim thì sức chiến đấu của hắn phỏng chừng tăng mảng lớn. - Chú ý chăm sóc tốt Tiểu Bạch! Lục Ly giao hết Thần Nguyên cho Lung đạo nhân, thu vào Thiên Tà Châu, sau đó lao nhanh ra quặng mỏ. Trên đường đi Lục Ly gặp rất nhiều Thần Linh khổ dịch, Lục Ly luôn luôn cẩn thận đề phòng bị người ám sát. May mà không có người nhằm vào hắn, Lục Ly an toàn trở về thành bảo Thương Viêm Cốc, trực tiếp mở ra cấm chế bế quan. - Trở về? Lục Ly trở về sau không bao lâu, mắt tam giác Lý Cường nhận được tin, sắc mặt cực kỳ khó xem. Nếu Thần mãi không xuống quặng mỏ thì hắn sẽ đau đầu. Lục Ly quả thực khiến Lý Cường vô cùng đau đầu, hắn luôn bế quan trong thành bảo, không bước ra ngoài nửa bước, cứ một tháng chỉ ra ngoài nộp Thanh Dương Kim một lần. Nộp Thanh Dương Kim xong, Lục Ly lại trở về thành bảo, không bước ra ngoài nửa bước. Ở Thương Viêm Cốc Lý Cường có thể âm thầm điều đến nhiều Thần Linh khổ dịch, nhưng Lục Ly không xuống hầm mỏ, hắn đương nhiên không thể tìm người đánh giết vào tận trong thành bảo? Đến lúc đó người hắn điều đến chết, có lẽ hắn cũng xong đời. - Hà hà, ngươi giết được bao nhiêu người? Kiếm được bao nhiêu Thanh Dương Kim rồi? Vào tháng thứ ba lúc Lục Ly đi nộp Thanh Dương Kim, Tô Tử Hề theo vào phòng Lục Ly, tò mò hỏi. Hai tháng nay Lục Ly không bước ra cửa nửa bước, nhưng vẫn có Thanh Dương Kim để nộp, chứng tỏ hắn có không ít Thanh Dương Kim. Vừa nhàn nhã lại có nhiều Thanh Dương Kim thì chỉ có con đường ngắn nhất là giết người đoạt bảo. Lục Ly không đáp lại Tô Tử Hề mà hỏi: - Sao nào, ngươi thiếu Thanh Dương Kim? Thiếu thì ta cho ngươi một ít. - Không cần, hà hà! Tô Tử Hề cười khoan khoái, trên mặt đều là vẻ tà mị, trong tay hắn lóe lên ánh sáng, vô số Thanh Dương Kim xuất hiện trên tay hắn, hắn nhếch miệng nói: - Có mấy kẻ đần độn cứ nhằm vào ta, bị ta giết chết lấy được mấy trăm Thanh Dương Kim, nhiệm vụ đủ rồi. - Hử? Lục Ly hơi ngạc nhiên, không ngờ Tô Tử Hề nhìn suy nhược gầy yếu nhưng sức chiến đầu lại mạnh như vậy? Có điều nghĩ tới tổ gia gia Tổ Tử Hề là trưởng lão trấn phủ ở phủ vực, có lẽ đã truyền cho hắn không ít đồ tốt, những thứ Thần thuật cũng truyền không ít, đương nhiên sức chiến đấu sẽ mạnh. Lục Ly gật đầu nói: - Ta cũng giết được mấy tên không có mắt, lấy được Thanh Dương Kim đủ dùng trong một năm, bình thường chỉ ở thành bảo bế quan tu luyện. - Lợi hại! Tô Tử Hề giơ ngón tay cái lên, trầm ngâm chốc lát mới nói: - Người tổ gia gia ta phái đến đã bắt đầu hành động, phỏng chừng một hai tháng sau ta sẽ rời đi, lần này từ biệt không biết bao giờ gặp lại Lê huynh. - Sẽ có cơ hội! Lục Ly mở miệng cười: - Nói không chừng sau này chúng ta còn có cơ hội kề vai chiến đấu, cùng nhau giết địch. Lần sau nếu có gặp lại sẽ cùng nhau nâng cốc trò chuyện vui vẻ. - Được, một lời đã định! Tô Tử Hề duỗi tay nắm chặt tay Lục Ly, sau đó đứng dậy từ biệt. Lục Ly tiếp tục bế quan, khoảng thời gian này đều tham ngộ Thạch Nhân Thần Lỗi Thuật tầng ba, mới đầu đã có hiệu quả, phỏng chừng chưa đến một hai tháng nữa sẽ hoàn toàn tham ngộ thành công. Thạch Nhân Thần Lỗi Thuật tầng ba có thể ngưng tụ rất nhiều con rối Thạch Nhân có sức chiến đấu ngang với Thần Linh. Có điều những con rối này không hẳn quá mạnh, được cái có thể ngưng tụ rất nhiều nên coi như có chút tác dụng. Thời gian trôi mau, hai tháng lặng lẽ qua đi, Lục Ly vốn tưởng mấy tháng sau cũng sẽ trôi qua nhàn nhã như vậy, nhưng không ngờ đột nhiên xảy ra chuyện lớn. Ánh sáng cấm chế trong phòng lóe lên không ngớt, Lục Ly mở cửa ra thấy Tô Tử Hề, hắn hơi nhướng mày hỏi: - Ngươi phải đi rồi? - Không! Tô Tử Hề cười khổ: - Thương Viêm Phủ đại loạn rồi, bị Ác Ma xâm phạm, rất nhiều võ giả bị ma hóa. Người được gia gia ta phái tới bị giết giữa đường, phỏng chừng trong thời gian ngắn chưa đến được. - Ác Ma? Trong đầu Lục Ly hiện lên cảnh tượng Sát Đế đánh giết Ác Ma, kinh nghi hỏi: - Ác Ma có thể vào Thần Giới? Hay vốn dĩ Thần Giới đã có Ác Ma ẩn nấp? - Thần Giới không có Ác Ma ẩn nấp, một khi xuất hiện sẽ bị cường giả ra tay đánh giết. Tổ Tử Hề giải thích: - Lần này không gian xuất hiện dị động, có mấy Ác Ma lẻn vào Thần Giới, nhưng bị giết ngay, cường giả Thần Giới chắc chắn sẽ không để yên cho Ác Ma càn quấy. - À, vậy thì tốt! Nghe thấy Ác Ma đã bị giết, Lục Ly liền không quan tâm, chuyện này cũng không liên quan đến hắn.
Chương 1687 Âm Mưu
Ai biết Tô Tử Hề khoát tay áo nói: - Đi thôi, Diệp thống lĩnh triệu tập toàn bộ chúng ta đến quảng trường tập hợp. Một tông phái gần đây đã bị Ác Ma ma hóa, Diệp thống lĩnh muốn triệu tập mọi người đi càn quét ma sứ. - Chúng ta? Lục Ly ngạc nhiên, hoài nghi hỏi: - Thương Viêm Phủ nhiều cường giả như vậy, sao để chúng ta hành động? Chúng ta đâu phải người Thương Viêm Phủ. - Đáng lẽ không cần chúng ta ra tay! Trên mặt Tô Tử Hề cũng có chút nghi hoặc, hắn nói: - Phủ quân của Thương Viêm Phủ đúng thật rất nhiều, hơn nữa cường giả thế lực đại tông phái ở xung quanh cũng rất nhiều. Ta cũng không biết nguyên nhân, dù sao Diệp thống lĩnh hạ lệnh, chúng ta không thể không đi, đi thôi. - Có âm mưu! Lục Ly cảnh giác theo bản năng, bọn hắn chỉ đến đây phục dịch, làm việc giúp Thương Viêm Phủ, thân phận hoàn toàn tự do, Thương Viêm Phủ vốn không có tư cách ra lệnh cho bọn hắn làm việc. Hơn nữa, rất nhiều Thần Linh trong số bọn hắn có sức chiến đấu không mạnh, mặc dù bọn hắn có hơn vạn người, nhưng sức chiến đấu không bằng mấy trăm phủ quân. Thương Viêm Phủ sao có thể phái bọn hắn đi càn quét ma sứ? Chuyện bất thường tất có uẩn khúc. - Chẳng lẽ là âm mưu của phủ quân Tam Giác Nhãn. Con ngươi Lục Ly lóe lên, cùng Tô Tử Hề đi ra ngoài, trên quảng trường bên ngoài đã tụ tập mấy nghìn người, còn có vô số Thần Linh đang đi đến quảng trường tập hợp. Mấy trăm phủ quân Thương Viêm Phủ đã tập trung trên quảng trường, Diệp thống lĩnh ở bên trong, lạnh lùng nhìn đội ngũ từ bốn phía ra tập hợp. Lục Ly và Tô Tử Hề hòa vào trong đám người, ánh mắt hắn đảo qua những phủ quân đang đứng nghiêm trang trên quảng trường, lúc hắn nhìn đến phủ quân Tam Giác Nhãn kia, nội tâm lập tức chìm xuống. Ánh mắt phủ quân Tam Giác Nhãn vừa vặn quét tới, mặc dù có vẻ chỉ lơ đãng liếc qua, nhưng Lục Ly vẫn có thể cảm nhận được sự rét lạnh trong tròng mắt hắn! Lục Ly bắt đầu suy đoán, việc ác ma tiến vào Thần Giới chắc chắn không liên quan đến phủ quân Tam Giác Nhãn, hắn cũng không có năng lực lớn như vậy. Nhưng Diệp thống lĩnh triệu tập khổ dịch Thương Viêm Phủ xuất chiến, chuyện này chắc chắn không tránh khỏi có chút liên quan đến Tam Giác Nhãn kia. Tam Giác Nhãn đang muốn mượn cơ hội này ép hắn ra khỏi Thương Viêm Cốc, sau đó tìm cơ hội bắt sống hoặc giết chết hắn! - Sao vậy? Lê Lộc? Tô Tử Hề thấy sắc mặt Lục Ly rất khó coi thì quan tâm hỏi. - Không sao. Lục Ly giả bộ ung dung khoát tay áo, thầm nghĩ Nhan Thiên Cương có chờ ở bên ngoài không? Sau đó - trùng hợp- đi ngang qua, tiện tay giết hắn? Thời gian dần trôi, càng lúc càng nhiều người ra tụ tập, Diệp thống lĩnh khoát tay với mấy phủ quân, trong tay phủ quân sáng lên từng ánh hào quang, sau đó từng con hư không thú nghênh gió bay đến, lửng lơ giữa không trung. - Tất cả lắng nghe! Giọng nói lạnh như băng của Diệp thống lĩnh vang lên: - Mấy ngày trước có vài Ác Ma giáng xuống, tuy rằng Thương Viêm Phủ đã phái mấy vị cường giả giết chết Ác Ma, mười mấy tiểu tông phái phụ cận đã bị ma hóa. Bản thống lĩnh thân là thành viên của Thương Viêm Phủ, đương nhiên phải lo lắng cho Thương Viêm Phủ, bởi vậy tập hợp mọi người cùng nhau đi càn quét ma sứ. Đương nhiên bản thống lĩnh không để các ngươi làm không công, người đi sẽ được miễn một năm khổ dịch, quân chủ lực là chúng ta, các ngươi chỉ cần trấn thủ mặt ngoài, không để ma sứ chạy thoát, không đi cũng được, hừ hừ. Diệp thống lĩnh rõ ràng đang uy hiếp, là thống lĩnh Thương Viêm Phủ, đắc tội Diệp thống lĩnh đương nhiên sẽ không được yên, không người nào dám phản đối. - Tách ra tiến vào hư không thú! Phủ quân tản ra đến chỉ huy mọi người, Tam Giác Nhãn vừa vặn đến chỗ Lục Ly, cầm trường thương màu xanh lam chỉ vào mọi người, quát lên: - Nhanh chân lên, bằng không ma thú chạy trốn, sau này càn quét càng thêm phiền phức. Lục Ly vốn định không đi, nhìn thấy Tam Giác Nhãn cầm trường thường xanh lam chỉ về phía này, lòng hắn chìm xuống. Nếu bây giờ không chịu đi, Tam Giác Nhãn mượn cơ hội giết mình, dù Diệp thống lĩnh không vui cũng có nói gì không? Lục Ly chần chừ trong chốc lát, ánh mắt lạnh nhạt của Diệp thống lĩnh liếc đến bên này, nội tâm hắn lại chìm xuống, không phải Diệp thống lĩnh bị mua chuộc chứ? - Đi thôi! Tô Tử Hề vỗ vai Lục Ly, Lục Ly bất đắc dĩ đi tới bên dưới hư không thú. Sau đó bị ánh sáng tản ra của hư không thú bao phủ, hai người bị hút vào bên trong hư không thú. - Có người tìm ngươi gây phiền phức? Tô Tử Hề rất thông minh, sau khi cùng Lục Ly tiến vào hư không thú, hai người ngồi khoanh chân, hắn nhỏ giọng hỏi. Lục Ly hơi gật đầu, Tô Tử Hề nghĩ ngợi rồi chỉ xuống dưới hỏi: - Là người phủ vực bên kia? Lục Ly thấy xung quanh không có ai để mắt tới bọn hắn, tất cả đều đang sôi nổi bàn tán đánh giết ma sứ. Lần này không cần mọi người dốc hết sức mình, chỉ cần thủ thủ gác ở bên ngoài là được miễn một năm khổ dịch, đối với nhiều người thì đây là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống. Lục Ly lại gật đầu, sắc mặt Tô Tử Hề trầm xuống, hắn đảo mắt vài vòng, sau đó cắn răng nói: - Thực sự không được, ngươi chạy trốn đi, coi như đã chết trận. Có lẽ phủ vực sẽ không truy nã ngươi, có điều ngươi không có tư cách của phủ dân, không thể vào thành, sau này chỉ có thể tự mình nghĩ cách. Khó khăn của ngươi, trước mắt ta vô năng vô lực... - Không cần lo lắng cho ta, ta sẽ tùy cơ ứng biến, ngươi chăm sóc bản thân cho tốt. Lục Ly vỗ vai Tô Tử Hề, xem ra đã hoàn toàn coi Tô Tử Hề là bạn bè. Tô Tử Hề khẽ cười: - Ta không sao, ta còn một vài thủ đoạn tự vệ, nếu như có thể... Ta sẽ giúp ngươi giết địch. Lục Ly lại vỗ vai Tô Tử Hề, không nói thêm gì, đặt phần ân tình này ở trong lòng. Trong đại điện người ra vào không ngớt, bên trong ồn ào như cái chợ, đa số mọi người đều rất phấn khởi. Dù sao ở Thương Viêm Cốc rất tẻ nhạt, có cơ hội cùng mọi người hành động, còn là hành động lớn như vậy, đương nhiên có cảm giác mới mẻ. Bên trong hư không thú có thể chứa mấy nghìn người, nhưng trong đại điện chỉ chứa được hơn hai nghìn người đã chật ních không ai ra vào được.
Chương 1688 Sống Chết Mong Manh
Két! Một cánh cửa mở ra, mười mấy phủ quân nối đuôi nhau tiến vào, Tam Giác Nhãn Lý Cường bất ngờ cũng ở trong đó, nhưng mà hắn không nhìn Lục Ly, chỉ lạnh lùng đứng đó. Đại điện trở nên im lặng, một phủ quân mở miệng nói: - Lần này phải phi hành trong ba ngày, mục tiêu của chúng ta là Quỷ Thần Tông, toàn tông có mấy vạn Thần Linh và Thần Bộc. Tông chủ chính là một đại năng Thần Giới, có điều đã bị cường giả phủ vực bí mật giết chết. Chúng ta phụ trách đánh giết Thần Linh, các ngươi ở bên ngoài vây quét Thần Bộc là được. Ừm... Sức chiến đấu của Thần Bộc rất kém, các ngươi có thể giết dễ dàng. - Hành động lần này, tất cả chiến lợi phẩm các ngươi đoạt được đều là của các ngươi, có điều các ngươi không được tự tiện rời đi. Sau khi đại chiến kết thúc phải trở về dãy núi Thương Viêm, nếu không sẽ bị truy nã! Phủ quân kia nói xong thì mang theo đám người rời đi, từ đầu đến cuối Tam Giác Nhãn đều không liếc nhìn Lục Ly. Phủ quân rời đi rồi, đại điện náo nhiệt hẳn lên, thần sắc mọi người đều rất thoải mái, không thấy có một chút áp lực. Lục Ly cau mày dò hỏi: - Tô huynh, Thần Bộc là cấp bậc gì? Đây là lần đầu tiên Lục Ly nghe thấy Thần Bộc, Tô Tử Hề giải thích: - Đa số là những thổ dân bản địa ở Thần Giới, có rất nhiều thổ dân không thể đột phá Thần cảnh, ngoài ra còn có một ít đời sau của Thần Linh. Nói chung chính là những võ giả không đạt được Thần cảnh, ở Thần Giới thống nhất gọi là Thần Bộc, là cấp bậc thấp kém nhất ở Thần Giới. - Ạch... Lục Ly trợn trừng mắt, hắn vốn tưởng rằng ở Thần Giới thì Thần Linh là tầng lớp có cấp bậc thấp nhất, không ngờ rằng vẫn có người không thành Thần? Không phải thổ dân Thần Giới sau khi trưởng thành thì càng dễ trở thành Thần ư? Lục Ly nói ra thắc mắc này, Tô Tử Hề nghĩ ngợi một lát nói: - Cụ thể ta cũng không rõ, nhưng mà có thể khẳng định một điều, một trăm thổ dân ở Thần Giới thì có chín mươi kẻ không thành Thần. Nghe nói... Trăm vạn năm trước, trong số thổ dân Thần Giới có một cường giả từng đắc tội với Chủ Thần chí cao, bởi vậy bộ tộc bọn hắn đã chịu nguyền rủa, chính là rất khó thành Thần, chỉ có thể trở thành Thần Bộc! - Chủ Thần chí cao? Lục Ly nhếch môi, không hỏi thêm nữa, chuyện trong những truyền thuyết này hầu như toàn nghe sai đồn bậy. Phỏng chừng cơ thể thổ dân Thần Giới có vấn đề, Thần Chủ gì đó sao có năng lượng lớn như vậy? Kiềm chế bằng ấy Thần Bộc không thể thành Thần? Lục Ly không có thời gian nghĩ về chuyện Thần Bộc, hắn đến một góc ngồi khoanh chân, tự hỏi đường sau này nên đi thế nào? Nếu như Nhan Thiên Cương, Diệp thống lĩnh và Tam Giác Nhãn đều liên thủ với nhau, lần này hắn nguy to, mức độ nguy hiểm sẽ cao hơn tất cả những nguy cơ trước đó. Đừng nói đến Nhan Thiên Cương, cũng đừng nói đến Diệp thống lĩnh, chỉ riêng phủ quân Tam Giác Nhãn hắn đã chưa chắc ứng phó được. Hơn nữa phủ quân Tam Giác Nhãn đại diện cho lực lượng cầm quyền, hắn dám giết phủ quân Tam Giác Nhãn sẽ bị Thương Viêm Phủ truy nã, sau đó hắn sẽ đối mặt với truy bình đông như kiến, như chó mất chủ lang bạt khắp nơi, cuối cùng tan xương nát thịt. Trốn? Nơi hoang dã này đâu đâu cũng có hoang thú, dựa vào sức chiến đấu của hắn có thể chạy không? Hắn không thể vào thành, cho dù may mắn thoát khỏi miệng hoang thú, chẳng lẽ cả đời này không vào thành? Không vào thành thì sao đến được Thần Kiếm Sơn? Bây giờ hắn còn không biết phương hướng của Thần Kiếm Sơn, đừng nói đến tìm kiếm Lục Linh. Nếu không trốn, có lẽ khi đến nơi Tam Giác Nhãn sẽ âm thầm hạ thủ, đối mặt với sự truy kích của phủ quân, hắn nên phản kháng hay ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói? Tiến lùi đều khó, sống chết mỏng manh. Biết rõ phía trước là núi đao biển lửa, Lục Ly cũng đành bó tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân tiến vào hố lửa. Lúc trước khi chưa phi thăng, hắn cũng biết Thần Giới chắc chắn đâu đâu cũng có sát cơ, nhưng không ngờ rằng sát cơ lại đến nhanh và trực tiếp như vậy. Lục Ly bề ngoài ngồi xếp bằng bất động, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt, thời gian giây phút trôi qua, hắn càng thêm nôn nóng. Hắn không sợ chết, nhưng không muốn chết, nếu hắn chết, ngọc phù bản mệnh sẽ nổ tung, phỏng chừng Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương sẽ tìm đến hắn. Đám người Lục Nhân Hoàng, Lục Chính Dương, Chấp Pháp Trưởng Lão sẽ cực kỳ đau lòng, Lục gia có khả năng sẽ gặp tấn công, cuối cùng diệt vong. Thời gian trôi nhanh, trên đường không biết không gặp phải hoang thú, hay là hoang thú đã bị phủ quân phía trước càn quét mà cả đoạn đường này rất yên ổn. Sau ba ngày hư không thú dừng lại ở bên ngoài sơn mạch hùng vĩ, trên đỉnh cao nhất của sơn mạch nhìn thấy vô số thành bảo cực lớn, còn nhìn thấy vô số bóng người lập lòe thấp thoáng. - Toàn bộ đi xuống! Một giọng nói vang lên, trong đại điện xuất hiện một cửa lớn, mệnh lệnh của phủ quân được truyền đến: - Sau khi rời khỏi đây, các ngươi tản ra bao vây toàn bộ sơn mạch này, tuyệt đối không được để một Thần Bộc nào chạy thoát, nếu gặp phải Thần Linh cường đại phá vòng vây, các ngươi phải kéo dài thời gian trước, chúng ta sẽ mau chóng đến đó! Lục Ly và Tô Tử Hề tiến vào cánh cửa lớn, cơ thể xuất hiện ở bên dưới hư không thú, hai người nhìn ra dãy núi phía xa, nhìn thấy lờ mờ trên đỉnh núi có vô số thành bảo, rất có khí thế đại tông môn. Xì xì! Có điều chẳng bao lâu, trên đỉnh núi tỏa ra khói đen cuồn cuộn, bao phủ kín thành bảo. Khói đen mau chóng lan ra xung quanh, giống như một con cự thú hư không cắn nuốt toàn bộ cả sơn mạch. - Phủ quân xuất kích, diệt hết ma sứ! Diệp thống lĩnh ngạo nghễ đứng giữa không trung, trong tay cầm một cây trường thương màu xanh lam, trên người lấp lánh lam quang như nhật nguyệt, sau lưng hắn mơ hồ thấy hư ảnh một con voi cực lớn, nhìn nhìn dọa người, hắn quát lớn: - Quỷ Thần Tông đã bị ma hóa, giết sạch toàn bộ, không để kẻ nào sống! Tám con hư không thú tản ra các vị trí của dãy núi, từng đội Thần Linh từ trong hư không thú bay xuống, bắt đầu lập vòng phòng ngự bên ngoài dãy núi.
Chương 1689 Nguy Hiểm Vẫn Lao Vào
Dãy núi tuy rằng rất lớn, nhưng lần này có rất nhiều Thần Linh, chỉ phân tán ra đã có thể dễ dàng vây chặt dãy núi. Lục Ly và Tô Tử Hề đứng cạnh nhau nên bị phân đến một tổ trấn đóng, hai người phụ trách tuần phòng một đoạn khu vực. Cách hai người ngoài một dặm trước sau đều có hai người khác, có thể nói vòng phòng ngự vô cùng nghiêm mật. Toàn bộ phủ quân đều lao vào trong dãy núi đánh giết, phụ cận chỉ dư lại một phủ quân áp trận, đề phòng Thần Linh khổ dịch bọn hắn chạy trốn. Tam Giác Nhãn Lý Cường kia tiến vào sâu trong dãy núi, tất cả đều có vẻ rất bình thường. Nhưng Lục Ly cảm thấy rất không bình thường! Tuy không phải Tam Giác Nhãn sắp xếp bọn hắn đứng ở đây, nhưng hắn và Tô Tử Hề lại vừa vặn phụ trách một đoạn đại đạo ra vào. Nói cách khác... Khi Thần Bộc Quỷ Thần Tông lao ra, bọn hắn rất có thể đứng mũi chịu sào. Hai người ngăn chặn một đại đạo dài hơn ba trăm mét? Hơn nữa xem tình hình, đại đạo này còn là lối ra vào chủ yếu? Đây rõ ràng có thâm ý. - Tô huynh, liên lụy ngươi! Lục Ly cười áy náy với Tô Tử Hề, sau đó thấp giọng nói: - Nếu lát nữa tình hình không ổn, ngươi cứ tránh sang bên cạnh, nơi này để ta ngăn chặn! - Ha ha! Tô Tử Hề cười nhẹ, nhìn Lục Ly với vẻ bất mãn: - Lê huynh, ngươi nghĩ Tô Tử Hề ta là ai? Ngươi làm vậy đang sỉ nhục nhân cách ta. - Không phải vậy! Lục Ly chân thành nói: - Thần Bộc xung kích chỉ là đợt thứ nhất, ta nghĩ sau đó còn có rất nhiều đợt công kích nữa, bọn hắn đang nhằm vào ta, ngươi ở đây không có ý nghĩa. Hơn nữa... Ta còn có những thủ đoạn khác, ngươi ở đây không tiện triển khai, Tô huynh, ngươi nên biết, nếu bọn hắn lao ra, ngươi ở đây sẽ mất mạng. Tô Tử Hề sắc mặt vô cùng nghiêm trọng, Lục Ly nói không sai, nếu như chỉ là Thần Bộc, hắn và Lục Ly không cần sợ. Chỉ sợ có phủ quân âm thầm thừa dịp loạn ra tay, sức chiến đấu của mỗi phủ quân đều rất dũng mãnh, dù hắn tự phụ, bây giờ so với phủ quân chỉ là châu chấu đá xe. Được phi thăng thành Thần đã là điều không dễ, không ai muốn chết một cách lãng xẹt, hắn rất tán thưởng Lục Ly này, nhưng chưa đến mức sẽ chết cùng Lục Ly. Hắn gật đầu nói: - Yên tâm đi, Lê huynh, tình hình không ổn ta sẽ dời đi, ngươi phải dốc sức một phen rồi. Lục Ly đưa tay vỗ vai Tô Tử Hề, sáp gần nói: - Tô huynh, xin lỗi, ta không phải Lê Lộc, tên thật của ta là Lục Ly, đến từ Đấu Thiên Giới. Lúc trước lừa gạt ngươi là chuyện bất đắc dĩ, hi vọng thứ lỗi. - Hà hà! Tô Tử Hề không hề có ý trách móc, trái lại nhếch miệng cười, Lục Ly có thể nói nói cho hắn biết tên thật, điều này chứng tỏ Lục Ly đã hoàn toàn tin tưởng hắn. Grào grào! Rầm rập rầm rập! Sương mù đen bên trong dãy núi vang lên từng tiếng quỷ tru sói hú, còn có những tiếng nổ nặng nề vang lên, đương nhiên hai bên đã bắt đầu giao thủ. Đáng tiếc bên trong khói đen cuồn cuộn, thần niệm bị hạn chế, hoàn toàn không thể thăm dò tình hình bên trong thế nào. Lục Ly không nói chuyện với Tô Tử Hề nữa, nặng nề đứng trước lối vào đại đạo, con ngươi hắn lóe lên, nghĩ đủ loại tình huống phát sinh, tìm các kế sách đối phó. Điều khiến hắn vui mừng là Nhan Thiên Cương không đến, nếu không lúc này Nhan Thiên Cương xuất hiện, ung dung bóp chết hắn, hoặc mang hắn đi. Diệp thống lĩnh sẽ vì một khổ dịch mà đắc tội với đại năng Thần Giới sao? Nhan Thiên Cương không tới, vậy hắn chỉ đành âm thầm phái người đến bắt hoặc là giết hắn, Tam Giác Nhãn là một, ngoài ra còn có thể có phủ quân khác. Nhiều nhất là có ba người, bằng không Nhan Thiên Cương phải bỏ ra cái giá quá lớn, không đáng. Xem tình hình hiện tại chắc hẳn Diệp thống lĩnh không tham gia, nếu không lúc này hắn chẳng còn an toàn đứng đây. Có Diệp thống lĩnh ngầm cho phép, Lý Cường có trực tiếp tóm hắn, cũng không ai dám nói gì. - Lát nữa chắc chắn có rất nhiều Thần Bộc xung kích, Tam Giác Nhãn hoặc phủ quân khác có lẽ sẽ ẩn nấp ở gần đây, lặng lẽ ra tay bắt ta mang đi, hoặc là trực tiếp đánh chết! Lục Ly phân tích xong xuôi, thần niệm hắn đảo quanh bốn phía, đăm chiêu tìm đường phá vỡ thế cục. Ngoài mặt đương nhiên không được phản kháng phủ quân, một khi hắn ra tay với phủ quân, hậu quả khôn lường. Hơn nữa phủ quân chắc chắn sẽ ra tay giết hắn. Còn nếu không phản kháng, chẳng lẽ đứng đây chờ Tam Giác Nhãn giết giết? Nghĩ tới nghĩ lui! Lục Ly phát hiện có ba con đường, một là nghĩ cách bỏ trốn, hai là đợi lát nữa Thần Bộc vừa tấn công, hắn thừa dịp loạn lạc bỏ chạy, sau đó nghĩ cách né tránh đám người Tam Giác Nhãn truy sát. Cách thứ ba thì khá nguy hiểm... Lại trầm tư trong thời gian nửa nén nhang, bên trong dãy núi càng lúc càng loạn, đâu đâu cũng có tiếng chém giết. Lục Ly còn nghe được mơ hồ có rất nhiều người xông về hướng này, mắt hắn ánh lên sự kiên định, hắn quyết định lựa chọn cách ba! Hắn liếc mắt nhìn phủ quân đang đang dò xét ở phía xa, nhỏ giọng nói với Tô Tử Hề: - Tô huynh, nếu lát nữa có ai hỏi ta đi đâu, ngươi cứ nói ta sợ hãi nấp đi rồi, hoặc ngươi có thể nói ta bị Thần Bộc bắt đi, lát nữa sẽ có rất nhiều Thần Bộc vọt đến, ngươi không chống trả được thì rút lui. Nói xong, Lục Ly không chần chừ, dọc theo đại đạo phóng vào trong dãy núi, thoáng chốc biến mất trong màn sương mù đen. - Ồ, rõ ràng biết trên núi có hổ, thấy nguy hiểm nhưng vẫn lao vào? Thông minh! Trầm ngâm một lát, Tổ Tử Hề sáng ngời hai mắt, trong dãy núi có rất nhiều ma sứ cường đại bị ma hóa, trong đó hơi thở ác ma nồng nặc, Lục Ly còn có thể bị ma hóa, xem ra nguy cơ trùng trùng, nhưng cũng là một lối thoát. Nếu Lục Ly bỏ trốn sẽ bị truy nã, sau đó không nơi nương tựa chạy trốn khắp nơi, hoặc là chôn thây trong miệng hoang thú, hoặc là bị phủ quân đánh chết. Nhưng nếu hắn vọt vào trong dãy núi, chỉ cần thoát được sự truy đuổi của phủ quân Tam Giác Nhãn, chờ đến khi đại chiến kết thúc, hắn có thể quang minh chính đại trở về đội ngũ. Khi ấy không ai có thể làm khó dễ hắn, có Diệp thống lĩnh thì không ai dám đùa giỡn mờ ám.
Chương 1690 Không Ra Oai Sẽ Chết?
Dãy núi rất lớn, phủ quân Tam Giác Nhãn phải mất nhiều thời gian truy đuổi Lục Ly, có thể lúc tìm được Lục Ly, hành động đã kết thúc. Tất cả ma sứ bị giết, khói đen tản đi, dưới con mắt đang nhìn chằm chằm của mọi người, Tam Giác Nhãn dám tiếp tục truy sát Lục Ly? Bởi vậy Lục Ly chỉ cần ở trong dãy núi chống chọi đến khi hành động kết thúc, hắn sẽ sống sót, có thể trở về Thương Viêm Cốc an toàn. Vì nhiệm vụ lần này miễn giảm một năm phục dịch, chỉ cần có thể trở về Thương Viêm Cốc, Lục Ly lập tức khôi phục thân phận tự do, có được tư cách của phủ dân, tự do ra vào thành trì. - Lục huynh, chúc ngươi may mắn! Số mệnh ngươi tốt đẹp như vậy, chắc chắn gặp dữ hóa lành, thoát khỏi kiếp nạn lần này. Tô Tử Hề không thể giúp đỡ Lục Ly, chỉ có thể ở đây âm thầm cầu nguyện. May mà phủ quân phía xa đang dò xét hướng khác, không để ý bên này đã thiếu mất một người. Huỵch huỵch huỵch! Trong dãy núi vang lên từng tiếng bước chân gấp gáp lộn xộn, trong sương đen có từng nhóm võ giả người tỏa ra khí đen, mắt đỏ rực như máu điên cuồng xông ra ngoài. - Được rồi! Tô Tử Hề thở phào một hơi, Thần Bộc bắt đầu xung kích, cho dù lúc này phủ quân có đến đây thăm dò tăm tích của Lục Ly, hắn cũng có thể dễ dàng giúp Lục Ly thoái thác. - Giết! Trong tay hắn xuất hiện một trường kiếm màu xanh đẹp đẽ, cơ thể phóng khoáng như gió, chủ động xông vào đám Thần Bộc đen nghịt trước mặt. Sức chiến đấu của Tô Tử Hề rất tốt, Tam Thốn Thanh Phong của hắn sắc bén không gì đỡ được, tùy tiện quét ngang qua đã có vài Thần Bộc bị đánh chết. Máu đen bắn đầy trời, chân cụt tay đứt trải đầy trên mặt đất, một vài Thần Bộc bị chém đứt hai chân, lăn lộn gào thét trên mặt đất, cảnh tượng trở nên cực kỳ hỗn loạn và kinh khủng. Hộc hộc! Phủ quân tuần tra gần đó mau chóng tới, còn điều thêm rất nhiều Thần Linh đến hỗ trợ. Không thể để một ma sứ chạy thoát, bằng không hơi thở ác ma trên người bọn chúng sẽ ma hóa những võ giả khác. - Hử? Một phủ quân xông đến, vừa đánh giết Thần Bộc vừa liếc nhìn toàn cảnh, không thấy Lục Ly đâu, sầm mặt tra hỏi Tô Tử Hề: - Lê Lộc kia đâu rồi? Hắn dám bỏ trốn? Tô Tử Hề trong lòng đã sớm nghĩ ra đối sách, hắn nghiêm túc chỉ vào đại sơn nói: - Lê Lộc đang ở đó chống cự ma sứ, vừa nãy ma sứ xông ra rất nhiều, hắn dụ một nhóm đi. Bằng không dựa vào sức một mình ta tuyệt đối không chống được, bây giờ đại quân ma sứ đã xông ra hết. Phủ quân nhìn theo hướng Tô Tử Hề chỉ, tuy rằng không nhìn rõ, nhưng nghe thấy bên đó có tiếng đánh nhau. Thần Linh khổ dịch phụ cận đến cứu viện liếc nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ khâm phục, Lục Ly dám liều mạng dẫn theo bằng ấy ma sứ đi vào trong dãy núi? Hắn không sợ sẽ bị hơi thở Ác Ma ma hóa? Trên người tất cả ma sứ đều có hơi thở Ác Ma, không ai dám tới gần, ngộ nhỡ bị hơi thở Ác Ma ma hóa, sẽ biến thành thứ giống như Thần Bộc trước mặt này, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Linh hồn sẽ dần dần bị sa đọa, cuối cùng biến thành xác chết di động, bị ngươi chém giết như hoang thú. - Hồ đồ! Phủ quân kia quát một tiếng, nhưng không nói gì thêm, dù sao Lục Ly cũng không bỏ trốn, không tính là vi phạm quy tắc. Xẹt xẹt! Càng lúc càng nhiều Thần Bộc xông đến chỗ này, đại quân Thần Bộc ma sứ đông nghịt không ngừng lao ra, từng lớp bị đánh giết. Thần Bộc đều không thể thành Thần, hơn nữa bị ma hóa, sức chiến đấu giảm đi rất nhiều, một đám Thần Linh nếu như không trấn áp được cả Thần Bộc, vậy thì những năm tháng tu luyện của bọn hắn đều uổng phí. Tru diệt được hai nén nhang, trong dãy núi phía bên trái đột nhiên có hai phủ quân mặc chiến giáp xanh lam xông ra, Tô Tử Hề liếc nhìn, phát hiện Tam Giác Nhãn Lý Cường cũng ở trong đó. - Ha ha... Khóe miệng hắn lộ vẻ cười cợt, đường đường là một phủ quân lại ám hại một Thần Linh mới phi thăng như Lục Ly? Nếu Lục Ly vẫn cố thủ ở đây, nói không chừng sẽ bị Lý Cường đánh lén, chết như nào không biết. Hoặc có thể hắn sẽ xua một đám Thần Bộc xông vào, khiến thế cuộc trở nên rối loạn, khi ấy có thể dễ dàng ám sát Lục Ly. Hai con mắt tam giác của Lý Cường đảo qua đám người Tô Tử Hề, sau khi phát hiện Lục Ly không ở đây, mắt hắn lộ ra vẻ tức giận, nhìn tới phủ quân bên này. Phủ quân trấn thủ bên này liếc nhìn ra dãy núi phía xa, hơi liếc mắt ra hiệu, Lý Cường hiểu được liền phất tay với phủ quân bên cạnh: - Ngươi ở đây hỗ trợ, ta đến chỗ khác kiểm tra, bên kia hình như không cầm cự được. Lý Cường nói xong thì quay đầu đi vào trong sương đen. Tô Tử Hề mím miệng nhìn lên dãy núi phía xa, lẩm nhẩm bằng âm thanh chỉ hắn nghe thấy: - Lục huynh, truy binh đến rồi! Có thể vượt qua kiếp nạn này hay không, còn dựa vào may mắn của ngươi. ... Lục Ly không đi sâu vào trong dãy núi mà ẩn nấp trong một sơn cốc. Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, ẩn nấp ở trong đây, chờ khi đại chiến kết thúc hắn sẽ quang minh chính đại đi ra ngoài, Tam Giác Nhãn đương nhiên không thể công khai giết hắn được. Hắn xông vào trong đây không phải không có nguy hiểm, mà là cực kỳ nguy hiểm. Thứ nhất trong dãy núi đâu đâu cũng có khói đen, loại khói này không phải là khói đen bình thường, mà là hơi thở Ác Ma. Một khi bị hơi thở Ác Ma tập kích, Lục Ly sẽ có thể biến thành ma sứ, trở thành xác chết di động giống như người Quỷ Thần Tông, cuối cùng sẽ bị giết chết tàn nhẫn. Điều này thì Lục Ly đã sớm nghĩ đến, khi ma hóa một người, thân thể bị ma hóa thực ra không nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể ép ra ngoài. Quan trọng nhất là linh hồn, nếu như linh hồn một người bị ma hóa, người này sẽ triệt để biến thành nô lệ của Ác Ma, biến thành ma sứ. Về linh hồn thì Lục Ly rất tự tin! Bởi vì bên trong linh hồn hắn có một con Ngân Long, Ngân Long này chưa từng để hắn thất vọng, bởi vậy hắn mới dám xông vào dãy núi. Hơi thở Ác Ma là nguy hiểm thứ nhất, nguy hiểm thứ hai chính là Thần Linh bị ma hóa, nếu như gặp phải đương nhiên sẽ xảy ra một trận ác chiến, rất có khả năng bị giết chết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất