Chương 1671 Hoang thú
Vào thời khắc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gầm kinh thiên, tiếng gầm dọa sợ rất nhiều Thần Linh trong đại điện, có người song chân mềm nhũn ngồi bệch xuống đất, còn có người trên mặt lộ ra vẻ thống khổ. Lục Ly giật bắn người, cùng lúc đó, trong linh hồn của hắn cảm giác có năng lượng kỳ lạ tràn vào, nhưng bị ấn ký ngân long cắn nuốt, hắn bị ảnh hưởng quá lớn. Hắn bản năng thả ra thần niệm muốn dò xét, vốn trong đại điện có cấm chế, thần niệm của hắn không thể thăm dò ra ngoài, giây phút này rồi lại có thể tra xét. Giọng nói không chất chứa cảm xúc của Bộ Thiên Diệp vang lên trong đại điện: - Tất cả đừng sợ, chỉ là một con hoang thú Địa cấp. Ta đã đóng cấm chế hư không thú, các ngươi có thể cẩn thận quan sát chiến đấu với hoang thú, để tránh về sau gặp phải hoang thú thì chết như thế nào cũng không biết. Được rồi, Bộ Thiên Cơ, Bộ Hồng Vũ, các ngươi xuất chiến, làm thịt con hoang thú này. Vèo! Thần niệm của mọi người tra xét thấy hư không thú há miệng rộng, hai bóng người như kiếm bén bay đi xa. Thần niệm của mọi người dọc theo vị trí hai người tra xét phương xa, đều nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ khủng bố, Lục Ly nhìn lướt qua, thể xác và tinh thần chấn động mạnh. Trong núi lớn phương xa, một con cự thú chiếm cứ nơi đó, nếu cự thú không nhúc nhích thì chẳng khác gì núi lớn. Ở Cửu Giới, chiều dài cự thú có thể đến một, hai trăm trượng đã là cực hạn, ngay cả Âm Quỳ Thú cũng chỉ dài hơn hai trăm trượng. Con cự thú phía trước dài năm trăm trượng, thân cao mấy chục trượng, không khác gì một ngọn núi lớn. Thể tích thật ra không thể chứng minh cái gì, quan trọng nhất là ngoại hình cùng hơi thở, cự thú có hai con mắt như mặt trăng máu, khiến thần niệm của nhiều người quét qua đôi mắt này thì cảm giác linh hồn đau nhói, còn có người đau đến giật mình kêu lên. Linh hồn của Thần Linh đã thay đổi về chất, ngưng tụ thần hồn, giờ phút này lại chỉ bởi vì tra xét mắt của cự thú mà linh hồn bị thương tổn, có thể tưởng tượng sự cường đại của con hoang thú này. Trên đầu cự thú này có hai cái sừng giống răng cưa, nhìn từ xa như hai thanh thần binh, trên lưng cũng mọc đầy sừng giống như vậy. Răng cưa tỏa ra hơi thở lạnh giá, đám người trong lòng có cảm giác nếu bị răng cưa này đâm trúng, e rằng mặc thần giáp đều phải bị xuyên qua. Vừa rồi ở dưới Phi Thăng Nhai, con hoang thú kia chỉ lộ ra nửa cái đầu, mọi người cảm thụ còn chưa mãnh liệt như vậy. Con hoang thú ở đây lộ ra trọn vẹn trước mặt mọi người, hơn nữa khí thế đỉnh cao, dọa sợ tất cả mọi người. Tâm trạng kích động, vui sướng khi phi thăng Thần Giới bị đập tan. Vào giây phút này, Lục Ly cảm giác giống lúc ở Bắc Mạc, khi lần đầu tiên gặp phải Thú Hoàng. Hắn cảm giác chính mình thật nhỏ yếu. Nghe Bộ Thiên Diệp nói đây là hoang thú bình thường? Hoang thú cường đại thật sự sẽ mạnh đến mức nào? Không cách nào tưởng tượng. Vèo! Hai quân sĩ giáp xanh bay đi, hai người so với con hoang thú to lớn thì giống như hai con ruồi, thể tích mang đến xung đột thị giác mãnh liệt. Hơn nữa hai người này hiên ngang không sợ lao về phía cự thú, muốn giết chết cự thú này. Hai người mặc giáp xanh rõ ràng là thần giáp, trong tay cầm hai cây trường thương màu xanh, giống y như đúc. Xem ra những thần giáp, thần binh này đều là Thương Viêm Phủ thống nhất luyện chế phát cho, hẳn là một trong những phúc lợi của phủ binh. Hai người một trái một phải lao về phía cự thú, thần niệm của đám người Lục Ly theo sát, sao có thể bỏ qua cơ hội học tập tốt như vậy? Xoẹt! Một người thân thể hóa thành tàn ảnh, tiếp đó biến mất, cả người đều biến thành bóng thương màu xanh đâm vào bên trái cự thú. Một người khác lựa chọn kiềm chế trực diện, vung trường thương lên, sau đó những con giao long màu xanh rít gào xông về phía cự thú. - A? Lục Ly nhìn mà giật mình, bởi vì công kích của quân sĩ giáp xanh không dẫn tới không gian chấn động, thoạt trông không phải đặc biệt rộng lớn bá khí, càng không rung động lòng người, cảm giác như đòn công kích bình thường không có gì lạ. Vù vù vù! Ngược lại công kích của hoang thú có chút rộng lớn bao la hùng vĩ, răng cưa trên người nó có bảy, tám cây bay ra khỏi người, bắn nhanh tới, nơi răng cưa bay qua, không gian gợn sóng, tựa như vằn nước lan đi bốn phương tám hướng. Cự thú vẫy đuôi, chuyển động giữa không trung, cũng có thể dẫn tới không gian dao động từng đợt. Mọt người đứng gần Lục Ly cảm khái nói: - Ưm, không gian Thần Giới ổn định như vậy mà hoang thú này có thể khiến không gian phát sinh dao động? Thật lợi hại! Nghe nói không đạt đến thực lực đại năng Thần Giới thì không thể khiến không gian phát sinh dao động? Thật lợi hại! Nghe nói không đạt đến đại năng Thần Giới thì không thể khiến không gian nứt ra. Lục Ly thầm nhẹ lòng, xem ra không phải hai phủ quân quá yếu, mà là không gian của Thần Giới quá vững chắc. Ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, trong Phàm Nhân Giới, giới diện càng lớn không gian càng ổn định. Nghe đồn Thần Giới mênh mông không giới hạn, nơi lớn như vậy, khó thể tưởng tượng không gian ổn định đến mức nào. - Tốc độ thật nhanh! Người kia lại giật mình kêu lên, thần niệm của Lục Ly quét qua, phát hiện quân sĩ giáp xanh kiềm chế trực diện đã vụt qua không trung với tốc độ khủng bố, nhanh chóng né công kích từ mấy cây răng cưa. Những răng cưa này không phải bắn ra là mất luôn, sau khi bay ra ngoài chúng nó nhanh chóng bay ngược về, tốc độ vẫn rất nhanh, đuổi theo phủ quân. Nhưng quân sĩ giáp xanh trong nháy mắt bộc phát ra tốc độ khiến mọi người kinh thán, vào phút then chốt luôn có thể né thoát trong đường tơ kẽ tóc. Bùm! Quân sĩ giáp xanh khác đã thành công, bay nhanh ra từ đầu bên kia thân thể của cự thú, xuyên thủng người nó. - Grào grào! Cự thú điên tiết, lại có mấy cây răng cưa bắn ra khỏi thân thể, cái đuôi điên cuồng quất, nhưng vẫn chọn công kích người kiềm chế trực diện. Người còn lại quay đầu, lần nữa hóa thành tàn ảnh đâm vào người hoang thú. - Hoang thú này linh trí rất thấp, giống như Âm Quỳ Thú, thậm chí càng yếu. Lục Ly thầm gật gù, đã mò rõ chiến thuật của hai phủ quân, một người kiềm chế trực diện, một người từ mé bên đánh bất ngờ.
Chương 1672 Hoang thú
Linh trí hoang thú thấp, hơn nữa hình thể to lớn, di động tránh né khó khăn, có thể dễ dàng tiêu hao chết nó. Phủ quân kiềm chế trực diện có tốc độ làm cho người ta sợ hãi, phủ quân đánh bất ngờ từ bên cạnh thì có sức tấn công sắc bén. Hai người phối hợp kín không kẽ hở, hẳn là thường xuyên đấu với hoang thú, ứng đối ung dung. Đám người Lục Ly một bên quan sát, một bên suy nghĩ nếu bọn họ gặp hoang thú thì sẽ chiến đấu như thế nào? Mọi người suy nghĩ một hồi thì phát hiện không có cách nào, mức độ công kích của bọn họ không thể phá vỡ phòng ngự của hoang thú, tốc độ cũng rất khó né công kích từ răng cưa. Thậm chí... Khi tới gần hoang thú sẽ bị khí huyết, khí thế cường đại của hoang thú trấn áp, sức chiến đấu sẽ bị áp chế, cuối cùng bị đánh chết dễ dàng. Cùng với nhiều lần đâm xuyên, lỗ máu trên người cự thú càng lúc càng nhiều, máu chảy ra đã tụ thành sông ở khe núi. Cự thú nổi giận quất đuôi quét qua sang bằng nhiều ngọn núi, khiến chiến trường trở nên một mảnh hỗn độn. Bùm! Nửa canh giờ sau, hoang thú to lớn nặng nề ngã xuống đất, đã bị tươi sống hao mòn chết. Hai quân sĩ giáp xanh lấy ra một thanh chiến đao màu lam, bắt đầu xẻ thân thể của hoang thú, cắt nhiều linh tài, cất vào rồi trở về bên trong hư không thú. Oong! Hư không thú lóe tia sáng xanh, tiếp tục bay đi xa. Giọng nói của Bộ Thiên Diệp bỗng vang lên trong đại điện: - Hoang thú chia làm Địa cấp, Thiên cấp, Thánh cấp, đây là hoang thú cấp thấp nhất. Hoang thú Thiên cấp thì người không đến cấp bậc đại năng Thần Giới thì không cách nào đánh chết. Với hoang thú Thánh giai, không đến sức chiến đấu siêu cấp đại năng thì không thể giết. Ưm, còn một loại hoang thú Vương cấp, sức chiến đấu có thể so sánh với Chí Tôn Thần Giới, nhưng hoang thú Vương cấp ở Thần Giới đã bị giết hết. Loại hoang thú này hiện tại chỉ có trong các cổ tích, bí cảnh, tuyệt địa, bí giới. - Bộ Thiên Diệp giải thích một câu rồi không nói nhiều. Lục Ly nhớ lại nghe nói Sát Đế dường như chết trong tuyệt địa, trong lòng âm thầm kích động. Trên mảnh đất hằng cổ này có bao nhiêu cổ tích, bí cảnh, tuyệt địa? Bên trong cất giấu bao nhiêu bí mật và kho báu? Có khủng bố và nguy hiểm cỡ nào? - Không biết Thương Viêm Sơn Mạch có an toàn không? Lục Ly suy nghĩ Thương Viêm Sơn Mạch xa xôi, phục dịch cũng không sao, quan trọng nhất là có bảo chứng an toàn không. Lục Ly không lo lắng trong sơn mạch ẩn chứa nguy hiểm, mà là lo lắng Nhan Thiên Cương. Chắc chắn Nhan Thiên Cương luôn chú ý việc Lục Ly phi thăng, thậm chí rất có thể dư nghiệt Nhan gia thông qua thủ đoạn đặc biệt thông báo cho Nhan Thiên Cương biết hắn đã phi thăng. Chắc hẳn Nhan Thiên Cương đã bắt đầu phái người tra xét chỗ hắn phi thăng, có lẽ Nhan Thiên Cương phái ra mật thám đã đi Thương Viêm Sơn Mạch. Một năm sắp tới, chắc chắn Nhan Thiên Cương sẽ tìm mọi cách đánh chết hắn, báo thù rửa hận cho tộc nhân Nhan gia đã chết. Mười ngày tiếp theo, trên đường lại lần nữa gặp mấy con hoang thú Địa cấp, mỗi lần Bộ Thiên Diệp đều sẽ khiến hư không thú dừng lại, rồi kêu hai phủ quân xuất chiến. Chiến đấu đoạn sau không có gì hay để xem, bởi vì hai quân sĩ đánh chết hoang thú đều dùng cùng một phương thức, một người kiềm chế trực diện, một người đánh bất ngờ từ bên cạnh. Linh trí của hoang thú thấp, phủ quân kiềm chế trực diện có tốc độ biến thái, người đánh bất ngờ từ bên cạnh thì sức tấn công cường đại, hai người phối hợp mọi việc đều thuận lợi, có thể thoải mái đánh chết hoang thú. Nửa tháng qua trong chớp mắt, hư không thú đến một sơn mạch to lớn thì ngừng lại ở bên ngoài. Giọng nói của Bộ Thiên Diệp vang lên trong đại điện: - Toàn bộ ra ngoài, cuối cùng cho các ngươi một cơ hội lựa chọn, muốn tự đi lang bạt Thần Giới thì lát nữa có thể rời đi. Sau khi vào Thương Viêm Sơn Mạch nhất định phải phục dịch một năm. Trong đại điện, cánh cửa chậm rãi mở ra, mọi người nối đuôi nhau mà ra, Lục Ly đi ra cửa lớn thì phát hiện xuất hiện ở giữa không trung, lực lượng kỳ dị bao phủ hắn, khiến hắn rớt nhanh xuống dưới. Hắn vội vàng ổn định thân hình, cố gắng kháng cự lực lượng kỳ dị kia, nhưng thân thể vẫn rơi nhanh, hắn ổn định thân hình nên không tới mức ngã chổng vó. - Ôi! Bốn phía vang lên một mảnh kinh hô, Lục Ly chợt liếc nhìn ra sau, nhìn thấy hình ảnh khiến trong lòng hắn chấn động mạnh. Phương xa là một mảnh sơn mạch to lớn, sơn mạch cao không thấy đỉnh, cao vút đâm mây. Điều này chẳng có gì lạ, khiến người rung động là bên ngoài sơn mạch có lôi điện màu tím rũ xuống, theo trên bầu trời rũ xuống mặt đất. Lôi điện này không phải chợt lóe biến mất mà là luôn hiện ra, giống như những sợi xích sắt lôi điện to lớn nối với thiên địa, bao vây sơn mạch. - Đây là Lôi Liên Trận! Một Thần Linh hơi biết về Thần Giới giải thích rằng: - Chắc là siêu cấp cường giả Thần Giới bố trí, dùng để bảo hộ Thương Viêm Sơn Mạch, không cho người ngoài đi vào. - Chậc chậc, xem ra trong Thương Viêm Sơn Mạch có kho báu hàng đầu, nếu không thì tại sao dựng lên pháp trận bảo hộ lợi hại như vậy? - Lôi điện này thật khủng khiếp, khủng bố hơn lôi điện lợi hại nhất của giới chúng ta gấp trăm nghìn lần. Chúng ta bị đánh trúng, e rằng lập tức tan xương nát thịt. - Ha ha, đừng nói ngươi, cho dù đại năng Thần Giới đều không dám cứng rắn xông, đây là cường giả siêu cấp của Thương Viêm Phủ tạo ra. Bốn phía rộ lên tiếng bàn tán xôn xao, nhiều người đều rất là hưng phấn cùng tò mò, dù sao đây là nơi bọn họ sẽ ở lại một năm, cũng là nơi ở lại đầu tiên khi đến Thần Giới. Lục Ly luôn luôn trầm mặc ít lời, không nói chuyện với ai, giờ phút này không gây chú ý đứng ở phía dưới. Lục Ly mặc áo choàng màu đen, che đậy mái tóc trắng và hơn một nửa khuôn mặt, dù sao tóc trắng quá bắt mắt. Vèo! Hư không thú ở trên trời há miệng rộng, Bộ Thiên Diệp mang theo chín phủ quân giáp xanh bay xuống. Bộ Thiên Diệp đến phía trước mọi người, ánh mắt lạnh lùng quét qua: - Nếu không có người rời đi, vậy theo ta đi vào. Bộ Thiên Diệp trầm mặc mang đội lao về phía sơn mạch phương xa, mọi người nhanh chóng đuổi theo, tới gần sơn mạch mọi người càng cảm giác được áp lực, rất nhiều người hô hấp đều trở nên dồn dập.
Chương 1673 Lôi Liên Trận
Xoẹt! Cách những lôi điện màu tím thô to càng lúc càng gần, toàn thân Lục Ly căng cứng, cảm giác lông tơ đều dựng đứng. Trong linh hồn hiện ra nguy trí mạng, giục hắn rời xa những lôi điện này. Đến gần lôi điện trăm thước, có người chân mềm nhũn, cách mười thước sẽ có một lôi điện, theo lý thuyết mọi người có thể len qua khoảng cách giữa các hàng lôi điện. Nhưng không có một người dám có ý tưởng đó, bọn họ biết làm như vậy tuyệt đối chết chắc. - Diệt Thiên Luân! Lúc này Bộ Thiên Diệp ngừng lại, trong tay xuất hiện một bánh xe ném lên trời cao, cấp tốc biến lớn, biến thành một cái dĩa quay to nghìn trượng. - Đi đi! Dĩa quay bay hướng lôi điện, chắn mấy chục lôi điện ở phía trước, mấy chục lôi điện màu tím đánh vào dĩa quay, bị dĩa quay lặng lẽ thu hết. - Đi vào đi! Bộ Thiên Diệp phất tay, dẫn đầu lao đi, mọi người nín thở theo sau, thấy Bộ Thiên Diệp ở phía trước xông qua Lôi Liên Trận, người phía sau mới vội đuổi theo. Lục Ly đi ở giữa đội ngũ, sau khi lao vào Lôi Liên Trận, hắn phát hiện ánh sáng chợt lóe, hình ảnh trước mắt hoàn toàn thay đổi, hắn vào một sơn cốc to lớn. - Xem ra trong Lôi Liên Trận có pháp trận truyền tống, nếu không thì không thể nào thoáng chốc đến bên này được. Lục Ly âm thầm nghĩ, ánh mắt quét bốn phía, phát hiện sơn cốc này hẳn là nằm trong lòng sơn mạch. Lôi Liên Trận rũ xuống phía chân trời xa, ít nhất cách vạn dặm, nếu không phải truyền tống đến làm sao có thể một bước đã qua bên này? Sơn cốc cực kỳ lớn, bốn phía đều là núi cao trập trùng, cao vút đâm mây, bốn phía sơn cốc rậm rạp hang núi lớn, hẳn là con người đào móc ra. Trong sơn cốc còn có một ít thành bảo, có từng đội quân sĩ giáp xanh đi tới đi lui, còn có đủ loại Thần Linh đi lại, ra vào thành bảo. Đám người Lục Ly đến cũng không có dẫn tới quá nhiều người chú ý, thường thường chỉ là nhìn một cái rồi thôi. Vèo! Phương xa, một đội quân sĩ giáp xanh chạy nhanh đến, người đi đằng trước nhất dáng người khôi ngô, khuôn mặt uy nghi, tuy rằng mặc chiến giáp màu xanh nhưng trên ngực có thêm dấu hiệu lưỡi dao bén. Đám người Bộ Thiên Diệp biểu cảm trở nên nghiêm nghị. Khi đội người này đến, Bộ Thiên Diệp mang theo chín người khom người vái chào nói: - Chào Diệp thống lĩnh, chúng ta phụng mệnh tiếp ứng người mới lại đây phục dịch. - Ừm, vất vả Bộ tiếp dẫn sử. Diệp thống lĩnh nhẹ gật đầu, phất tay nói: - Các ngươi đi nghỉ ngơi đi. Một quân sĩ giáp xanh mang theo đám người Bộ Thiên Diệp đi hướng một tòa thành bảo. Diệp thống lĩnh ánh mắt lạnh lẽo nhìn quét nhóm người Lục Ly, nói: - Ta tên Diệp Quang Nghiêu, là thống lĩnh ở đây, mỗi câu ta sắp nói các ngươi đều nhất định phải ghi nhớ trong lòng, nếu không thì đã chết đừng trách ta. Mọi người vội vàng dùng tâm linh nghe, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đắc tội đám phủ quân này thì chết cũng uổng công. Diệp thống lĩnh tạm dừng rồi chỉ hướng hang núi phương xa, nói: - Trước khi lấy được tư cách rời khỏi Thương Viêm Sơn Mạch, các ngươi chỉ có thể đi trong Thương Viêm Cốc và quặng mỏ, nếu dám xông vào khu vực khác, giết! Thứ hai, trong Thương Viêm Cốc tuyệt đối không cho phép động võ, có bất cứ chuyện gì nhất định phải đăng báo, ai tự ý đánh nhau, giết! Thứ ba, các ngươi đào ra Thanh Dương Kim nhất định phải nộp lên hết, ai dám can đảm lén giấu, giết! Thứ bốn, các ngươi mỗi tháng nhất định phải nộp lên mười viên Thanh Dương Kim, nếu không cách nào hoàn thành nhiệm vụ, phục dịch kéo dài thêm mười năm, ai không phục, giết! Diệp thống lĩnh liên tiếp nói bốn chữ giết khiến đám người giật thót tim, điều lệ cuối cùng càng là khiến rất nhiều người biểu cảm trở nên cực kỳ khó xem. Mỗi tháng nhất định phải giao mười viên Thanh Dương Kim, nếu không nộp đủ thì kéo dài thời gian phục dịch thêm một năm? Nếu mãi không thể giao đủ thì chẳng phải là suốt đời phục dịch trong này? - Xem ra Thanh Dương Kim không dễ đào. Lục Ly nhìn phương xa đám võ giả đi lại vội vàng, vẻ mặt ủ rũ, thậm chí chết lặng. Nhóm người này trong mắt không có tia sáng, trên người không có một chút nhuệ khí, chắc chắn phục dịch ở đây nhiều năm, rất có thể vẫn luôn không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ. - Thời gian phục dịch một năm không lẽ là cái hố? Trong lòng Lục Ly đột nhiên có dự cảm không may, nói là một năm, nhưng nếu không có thủ đoạn, có lẽ sẽ phục dịch mấy chục, mấy trăm năm, thậm chí mấy vạn năm. Một nghìn người ở trong thành bảo to lớn, mỗi người chỉ được chia cho một phòng nhỏ chưa đến mười thước vuông, cảm giác giống như súc sinh bị chăn nuôi. Có phủ quân phát một cái sạn sắt màu đen cho từng người, chỉ cho mọi người cách đào Thanh Dương Kim, bí quyết tìm ra Thanh Dương Kim. - Nhiệm vụ mỗi tháng là mười viên, nếu dư một viên có thể được đến một trăm Thần Nguyên, đương nhiên các ngươi có thể tích trữ lại, tháng sau nộp lên như nhiệm vụ. Nhưng khi hết thời gian phục dịch, tất cả Thanh Dương Kim đều phải nộp lên, phát hiện ai lén giấu thì giết không tha, không được cướp đoạt Thanh Dương Kim của người khác, một khi phát hiện giết không tha! Phủ quân dặn dò xong thì rời khỏi, mọi người tụ tập tại trong đại sảnh thành bảo, líu ríu nói không ngừng, còn có người đã đi ra thành bảo đi tìm hiểu tình báo. Lục Ly không có lập tức hành động, hắn yên lặng chờ đợi, có vài người đi tìm hiểu tình báo, phỏng chừng rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến, mài dao không trễ giờ đốn củi, tìm hiểu rõ tình huống rồi tính tiếp. - Chư vị, chư vị! Qua khoảng nửa canh giờ, một ông già da ngăm đen thỏ thó đi vào, mặt nghiêm túc nói: - Thương Viêm Sơn Mạch này quả nhiên là cái hố, rất nhiều người đã ở đây phục dịch mấy trăm năm, Thanh Dương Kim cực kỳ khó đào, nếu may mắn thì mấy ngày đủ hoàn thành nhiệm vụ một tháng, còn nếu xui thì vài tháng cũng không đào được một viên. Đám người Lục Ly lùng chùng xuống. Vài tháng không đào được một viên, vậy chẳng phải là phục dịch ở đây không có ngày về? Thương Viêm Phủ tính toán thật tốt, muốn cho Thần Linh mới phi thăng làm khổ sai lâu dài cho bọn họ. - Ngoài ra, mọi người cẩn thận chút!
Chương 1674 Ngươi rất mạnh
Lão già lại nhắc nhở: - Thương Viêm Cốc đúng là không được đánh nhau, nhưng quặng mỏ cực kỳ sâu, sâu mấy nghìn vạn trượng dưới lòng đất, ở bên dưới đánh nhau thì bên trên không biết, phủ quân cũng sẽ không quản. Bên dưới hay có người liên hợp lại cướp đoạt Thanh Dương Kim, ta kiến nghị chúng ta liên hợp lại, chia làm từng đội nhỏ, cùng nhau xuống dưới đào. Nếu có người cướp đoạt thì chúng ta cũng có sức tự bảo vệ mình, nếu không thì dễ bị giết. Nhiều người lập tức hùa theo lời của lão già. Tuy mọi người không quen nhau, cùng phi thăng cùng đợt, cùng nhau đi vào Thương Viêm Sơn Mạch, coi như có chút tình nghĩa. Nếu như có thể liên hợp lại thì không đến mức bị người khác khi dễ, có thể có tự bảo vệ mình. - Được, chúng ta năm mươi người một tổ đi, nếu người khác khi dễ chúng ta, một khi gặp phải, cả nhóm cứu viện giúp đỡ nhau, mọi người đoàn kết lại là lực lượng, ai cũng không thể khi dễ chúng ta! Một đám người líu ríu nói không ngừng, thảo luận khí thế ngất trời, rất nhiều người bắt đầu tổ chức. Có một Thần Linh thú tộc đi tới chỗ Lục Ly, yêu cầu Lục Ly gia nhập đội ngũ của hắn, Lục Ly trầm ngâm giây lát lại lựa chọn từ chối. - Không gia nhập đội ngũ? Hừm hừm, chờ bị người truy sát, chúng ta sẽ không quản ngươi. Thần Linh Thú tộc đùa cợt nhìn Lục Ly một cái, rất nhiều người nhìn lướt qua lại đây, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, vẻ mặt hằn học nhìn hắn. Hơi thở sinh mệnh của Lục Ly rất trẻ tuổi, dọc đường đến Thương Viêm Phủ luôn ngồi xếp bằng, không trò chuyện với người khác. Rất nhiều người đã sớm chú ý tới hắn, giờ phút này Lục Ly lựa chọn không tổ đội với mọi người, ở trong lòng bọn họ, Lục Ly là loại người tự cao tự đại cuồng vọng, tự nhiên không có thiện cảm với hắn. Lục Ly không nói một lời, trầm mặc đứng, hắn không tổ đội với mọi người là vì không tiện. Có một điều nữa, tổ đội thì chắc chắn an toàn? Đồng đội đáng tin sao? Không hẳn, mọi người đến từ giới diện khác nhau, không hiểu gì về nhau, ai biết có khi nào đâm dao sau lưng ngươi? Đến thế giới xa lạ này, Lục Ly tạm thời không muốn tin tưởng ai, chỉ muốn dựa vào chính mình. Hắn cũng không phải không có con bài chưa lật, Lung đạo nhân, Thần Thi là con bài chưa lật của hắn, đối diện Thần Linh bình thường, hắn không phải không có sức chiến một trận. Trong thành bảo rất nhanh chia làm vô số tiểu tổ, đều ầm ầm kéo nhau ra ngoài, chuẩn bị đi quặng mỏ thăm dò. Đều là Thần Linh, tinh lực vượng thịnh, hoàn toàn không cần nghỉ ngơi cùng thích ứng. Trong đại sảnh rộng rãi rất nhanh trống hơn một nửa người, Lục Ly phát hiện cũng có người không tổ đội giống như hắn, mắt lạnh nhìn từng nhóm người rời đi. Gri gri gri! Khi Lục Ly định đi ra ngoài thì một thanh niên tóc tím khí chất hơi âm u lạnh lẽo từ trong góc đi tới, hắn chắp tay nhỏ giọng nói: - Tại hạ Tô Tử Hề, đến từ Hồng Vũ Giới, ta không tin nhóm người kia, ngươi rất mạnh, ta muốn cùng ngươi tổ đội. - A? Lục Ly nhướng mày, có chút sửng sốt, hắn cũng là Thần Linh mới phi thăng, Tô Tử Hề này nói hắn rất mạnh? Hắn chớp chớp mắt hỏi: - Ta vừa mới phi thăng, cảm ngộ loại chân ý bình thường, tại sao ngươi nói ta rất mạnh? - Không biết! Tô Tử Hề lắc đầu, theo sau ánh mắt sáng rực nhìn Lục Ly nói: - Chỉ là một loại trực giác, ta cảm giác ngươi là người mạnh nhất trong nhóm người phi thăng chúng ta, đi theo ngươi sẽ không sai, trực giác của ta luôn rất chuẩn. - Ha ha! Lục Ly buồn cười, bản thân hắn đều không có sự tự tin đó, Tô Tử Hề ngược lại rất có lòng tin vào hắn. Lục Ly lắc đầu từ chối: - Xin lỗi, ta không tổ đội, một người hành động. - Vậy được rồi. Tô Tử Hề có chút đáng tiếc nói: - Vậy có thể nói cho ta tên của ngươi không? Hy vọng về sau chúng ta có thể trở thành bằng hữu. - Lê Lộc! Lục Ly đọc ngược tên của mình, dùng hai chữ đồng âm, sau khi nói xong hắn lặng lẽ ra thành bảo, tùy tiện lựa chọn một quặng mỏ đi vào. Quặng mỏ rất lớn, rộng cỡ nghìn trượng, bốn phía đều là cục đá màu đen, không ngừng có người ra vào, dáng vẻ vội vàng. Lục Ly theo quặng mỏ một đường tiến lên, quặng mỏ kéo dài xuống dưới, đi mấy chục dặm thì phát hiện ngả rẽ. Lục Ly chọn đại một ngả rẽ đi tiếp, thần niệm nhìn quét bốn phía, tìm Thanh Dương Kim. Đương nhiên, hắn biết ở đây nhất định không tìm được Thanh Dương Kim, nếu có đã sớm bị người khai quật. Một đường đi tới, có thể thấy nhiều chỗ lồi lõm trên vách đã, rõ ràng đã bị người đào ra. Thần niệm của Lục Ly rất cường đại, tuy rằng không gian Thần Giới ổn định, nhưng cũng có thể tra xét phạm vi mấy vạn dặm. Có điều cục đá màu đen trong quặng mỏ có thể ảnh hưởng thần niệm tra xét, Lục Ly chỉ có thể tra xét đi vào mấy trăm trượng, không thể tra xét xa hơn nữa. Đi một đường, gặp nhiều ngả rẽ, quặng mỏ bên dưới không ngừng thay đổi, hẳn là bị người đào ra. Không biết Thương Viêm Sơn Mạch này tồn tại bao nhiêu năm rồi, bị bao nhiêu người khai quật, khắp nơi đều là quặng mỏ, đầy rẫy dấu vết đào móc. Đi nửa canh giờ, Lục Ly cảm giác ít nhất đã đi mấy nghìn dặm đường, nhưng vẫn không phát hiện bất kỳ Thanh Dương Kim. Trên đường, Lục Ly gặp khá gặp nhiều người, còn nhìn thấy từng đội ngũ, nhưng đều là mấy người một tổ, bọn họ quét mắt Lục Ly một cái, không có để ý hắn, vội vàng rời đi. - Bên dưới quặng mỏ này giống như một ổ kiến. Lục Ly đi lòng vòng muốn chóng mặt, hắn đơn giản cũng mặc kệ, một đường xuống dưới. Quặng mỏ bên trên chắc chắn không có Thanh Dương Kim, nhiều người tìm kiếm thì làm gì còn sót lại Thanh Dương Kim? - A? Có người, Thanh Dương Kim! Lại đi nửa canh giờ, Lục Ly phát hiện một người trong một quặng mỏ nhỏ, thần niệm tra xét đến người này vừa lúc đào ra một viên Thanh Dương Kim. - Biến ngay! Bên trong vọng ra âm thanh tràn ngập sát khí, người này lập tức nhét Thanh Dương Kim vào ngực, sau đó lấy ra một thanh chiến đao chỉ hướng Lục Ly, hỏi: - Muốn cướp Thanh Dương Kim của lão tử? Có tin là lão tử giết ngươi không? Lục Ly không có ý tưởng cướp đoạt Thanh Dương Kim của người khác, nhưng giọng điệu của người này khiến hắn rất là phản cảm. Hắn trầm ngâm một giây, lựa chọn phớt lờ, đi ra xa hơn.
Chương 1675 Thanh Dương Kim
Thần Giới đều là Thần Linh ngọa hổ tàng long, có thể không gây sự thì tốt nhất ráng nhịn, không phải thù sâu không thể xóa bỏ. Lục Ly đi tới trước hơn mười dặm, phát hiện rất nhiều quặng mỏ dưới Thương Viêm Sơn Mạch, chỗ này như dãy cung điện dưới lòng đất. Nhưng càng xuống sâu càng ít người, Lục Ly đi khoảng một nén nhang mà không gặp bất kỳ ai. Thần niệm của hắn tra xét khắp nơi, xác định không có người thì hắn lấy ra Thiên Tà Châu, Lung đạo nhân xuất hiện ở trước mắt. - Tiểu Bạch thế nào? Lục Ly cấp tốc thu hồi Thiên Tà Châu, hỏi thăm. Lung đạo nhân gật đầu nói: - Cơ bản không vấn đề, nhưng mỗi cách năm ngày cần ăn một viên Thần Nguyên, muốn hoàn toàn khỏe lại còn cần thần dược thượng hảo. Lung đạo nhân xem xét bốn phía, mắt hơi sáng ngời lại nói: - Đại nhân đang ở Thần Giới à? Chỗ này là đâu? - Thương Viêm Phủ, Thương Viêm Sơn Mạch, ta sẽ phải phục dịch ở đây một năm, cần đào Thanh Dương Kim. Lục Ly giải thích một câu, Lung đạo nhân rùng mình, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, giọng hơi run hỏi: - Đại nhân, ngươi xác định là Thanh Dương Kim? Lục Ly nghi hoặc nhíu mày hỏi: - Đúng rồi, sao thế? - Đồ tốt! Lung đạo nhân miệng chảy nước miếng nói: - Ta từng nghe về Thanh Dương Kim, là thần tài đứng đầu chỉ có cường giả cấp bậc Ma Vương mới có tư cách hưởng dụng. Một viên Thanh Dương Kim trong Ma Vực có thể đổi lấy vô số thần tài, thứ này cực kỳ hữu dụng với ma thú chúng ta. Nếu cho ta một ít Thanh Dương Kim, không chừng ta có thể chữa lành khiến thực lực khôi phục đỉnh phong, có lẽ còn tăng mảng lớn. - A? Lục Ly sửng sốt, sau đó mừng rỡ, không ngờ may mắn như vậy. Hắn vội vàng hỏi: - Lung đạo nhân, nếu sức chiến đấu của ngươi khôi phục đến thời kỳ đỉnh cao thì mạnh cỡ nào? Có thể sánh bằng cường giả bảng Thần không? - Không thể nào! Lung đạo nhân trợn trắng mắt nói: - Đại nhân, ngươi cho rằng bảng Thần dễ lên vậy sao? Thần Giới có ức vạn vạn Thần Linh, bảng Thần chỉ có trăm vạn người, Thần Linh lên bảng Thần đều cực mạnh, cho dù gia nhập bất cứ phủ quân nào đều có thể là cường giả cấp bậc thống lĩnh. Sức chiến đấu của ta ở trạng thái cao nhất không tính quá mạnh, nhưng đủ sức đối phó Thần Linh bình thường. - Thống lĩnh? Chẳng lẽ Diệp thống lĩnh là cường giả bảng Thần? Lục Ly âm thầm suy xét, hơi thở của Diệp thống lĩnh rất khủng bố, cường giả bảng Thần mạnh như vậy, Nhan Thiên Cương còn mạnh tới đâu nữa? Không thể tưởng tượng. Nếu hắn bị Nhan Thiên Cương khóa chặt, phỏng chừng nháy mắt sẽ bị giây giết, tuyệt đối không có cơ hội sống. - Đi, đi tìm Thanh Dương Kim! Lục Ly phất tay, mang theo Lung đạo nhân đi tới trước, tìm một viên Thanh Dương Kim thử coi Lung đạo nhân có thể luyện hóa không. Nếu Lung đạo nhân có thể khôi phục sức chiến đấu đỉnh phong, ít nhất Lục Ly sẽ an toàn trong quặng mỏ, không sợ Thần Linh khác đánh chết mình. Diệp thống lĩnh nói không cho phép lén giấu Thanh Dương Kim, nhưng không cấm không được luyện hóa đúng không? Phỏng chừng Thần Linh bình thường không cách nào luyện hóa, nếu không thì Diệp thống lĩnh sẽ cấm không được luyện hóa. Hai người nhanh chóng tiến lên, không lâu sau gặp một đội người. Lục Ly cùng Lung đạo nhân không gây chú ý đứng ở một bên, đội người kia đi lướt qua, không quan tâm bọn họ, tiếp tục đi tới trước. Hai người một đường tra xét, thần niệm của Lung đạo nhân mạnh hơn Lục Ly một chút, có thể tra xét nghìn trượng bên trong vách đá. Khiến hai người cực kỳ buồn bực là đi một canh giờ, hai người đều không biết chạy bao xa, nhưng không tìm được một viên Thanh Dương Kim. - Hay là chúng ta tìm một quặng mỏ nhỏ, một đường đào vào? Lục Ly phát hiện nhiều chỗ có người một đường đào sâu vào, đào ra đường hầm mới. Dù sao những đường hầm này đều là người cũ đào, cho dù có Thanh Dương Kim cũng sớm bị đào ra. - Ừm! Lung đạo nhân công nhận điểm này, hai người tìm xung quanh, tìm được một đường hầm nhỏ hẻo lánh, hai người chui vào, còn dùng đá bỏ hoang bít lại. Bùm! Đến tận cùng quặng mỏ, Lục Ly cầm xẻng sắt được phủ quân phát cho ném về phía tảng đá đen, vang lên âm thanh trầm đục, một tảng đá đen bị đào ra. - Cũng được. Tảng đá đen không quá cứng, nếu không thì Lục Ly đều không biết làm thế nào, hắn ném xẻng sắt cho Lung đạo nhân nói: - Ngươi đào đi, ta bế quan tu luyện. - Được! Lung đạo nhân gật đầu không dám nói thêm cái gì, hắn là linh thú của Lục Ly, cũng là nô lệ, nào dám cãi lệnh của Lục Ly? Bùm bùm bùm! Lung đạo nhân huơ xẻng sắt đào nhanh, từng tảng đá bị đào ra, Lung đạo nhân đấm vài đấm vỡ thành phấn. Lục Ly ngồi trong góc lấy ra Thiên Tà Châu tra xét Tiểu Bạch, xác định nó không có việc gì thì bắt đầu tu luyện. Tuy Lục Ly tham ngộ chân ý phong hệ nhưng chưa nắm giữ hoàn toàn. Mấy tháng cuối cùng trước khi phi thăng hắn luôn ở bên mọi người, đều không có thời gian ổn cố cảnh giới, giờ phút này có thời gian, vừa lúc ổn cố. Lung đạo nhân đào rất nhanh, hắn không đào ra đường hầm quá lớn, chỉ đào diện tích rộng hai, ba trượng. Thân thể của Lung đạo nhân cường đại, xẻng sắt nhỏ bị hắn huơ như bánh xe, mới qua ba nén nhang đã đào sâu trăm trượng. Tiếc rằng không có một viên Thanh Dương Kim. Nhưng nếu đào đường hầm trăm trượng liền phát hiện ra Thanh Dương Kim thì nhiệm vụ dễ dàng hoàn thành. Lục Ly quan sát giây lát, mặc kệ Lung đạo nhân, chính mình bế quan tu luyện, khiến Lung đạo nhân một người khai quật. Hắn không tổ đội là điều này, hắn có khổ sai miễn phí tại sao không dùng? Tiếc rằng chỉ có một cái xẻng sắt, bề ngoài của Thần Thi quá dọa người, rất dễ dàng bị người phát hiện, nếu không hắn thả Thần Thi ra cùng nhau đào. Nửa ngày vẫn không đào được một viên Thanh Dương Kim, đã đào đường hầm mấy chục dặm. Lung đạo nhân cũng không có nản lòng, tiếp tục khai quật. - Đại nhân, có rồi! Hơn một ngày sau, giọng reo vui của Lung đạo nhân vang vọng trong đường hầm. Lục Ly mở mắt ra, bay đến chỗ Lung đạo nhân, lập tức nhìn một viên kim loại to cỡ bàn tay bị Lung đạo nhân cầm lấy. - Đúng là Thanh Dương Kim! Cục đá nhỏ cỡ bàn tay này giống hệt Thanh Dương Kim mà phủ quân cho bọn họ xem.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất