Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 1301 tổ khí Vũ Tộc
- Hừ! Lục Ly liên tục cười lạnh trong lòng, đối phương càng kích hắn, hắn càng không mắc mưu. Không phải Dạ Nghê Thường nói bây giờ hắn vẫn chưa có tư cách thấy sát chiêu sau cùng của nàng sao? Hắn sẽ trực tiếp giết lên Dực Thần Sơn, bắt giặc bắt vua trước, xem Dạ Nghê Thường có lộ ra con bài chưa lật sau cùng hay không? Nội tâm Lục Ly tràn ngập sát khí, trong đầu hơi chuyển động muốn hạ lệnh cho Âm Quỳ Thú đi theo hắn, cùng nhau tấn công lên Dực Thần Sơn, kích sát Dạ Nghê Thường. - Không đúng... Đột nhiên lúc này nội tâm Lục Ly hơi động, hắn có chút không khống chế được tâm tình của mình, muốn liều lĩnh xuất thủ, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, bị chọc giận? - Lợi hại... Hai mắt Lục Ly loé lên, rõ ràng những lời vừa rồi của Dạ Nghê Thường ẩn hàm hai tầng ý khích tướng. Mục đích thật của nàng đúng là muốn chọc giận Lục Ly, khiến hắn lập tức liền tấn công lên Dực Thần Sơn. Dạ Nghê Thường mang theo ba vị trưởng lão ngạo nghễ đứng ở trên Dực Thần Sơn, bản thân điều này chính là một loại khiêu khích. Tiếp theo lời nói vừa rồi, trong bẫy có bẫy. Nếu là người bình thường nhất định sẽ trực tiếp giết lên Dực Thần Sơn, kiến thức một chút sát chiêu sau cùng của Dạ Nghê Thường. Kế hoạch ban đầu của Lục Ly là cẩn thận đánh, phá vỡ từng điểm bố trí của Dạ Nghê Thường, kích sát từng đám Vũ Tộc, chỉ cần không còn ai, không còn bố trí, cho dù Dạ Nghê Thường sắp đặt nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Cho nên hắn không thể tùy tiện làm việc, hơn nữa không thể tùy tiện tiến vào trong quân địch, tấn công từ xa, hao mòn từng chút thực lực Vũ Tộc. Vừa rồi hắn thiếu chút nữa xung động, tuy rằng sau khi đi tới không nhất định phải chết, nhưng hắn không thể để cho Dạ Nghê Thường nắm mũi dẫn đi, hắn nên tự mình nắm tất cả trong tay. Lục Ly trầm ngâm trong chốc lát liền có chủ ý, hắn đứng tại chỗ không động đậy, Âm Quỳ Thú cũng không có xuất động tấn công. Bản mạng châu hắn xuất hiện, bắt đầu ngưng tụ Linh Phong. Hắn có một loại thần thông công kích từ xa rất bá đạo, Linh Phong thần binh. Loại thần binh này có công kích linh hồn, có lực tấn công cường đại, đừng nói quân sĩ bình thường cho dù là Địa Tiên cũng không chống đỡ được! Mấu chốt nhất chính là, Linh Phong thần binh có thể tấn công cự ly xa. Mặc dù khoảng cách quá xa lực khống chế nhất định sẽ yếu bớt, nhưng phía trước đều là quân đội chi chít, căn bản không cần khống chế như thế nào. Mười thanh, một trăm thanh, một ngàn thanh! Sau khi ngưng tụ một ngàn thanh Linh Phong thần binh, Lục Ly vung hai tay lên, một nghìn đạo lưu quang nhất thời bay đi, tốc độ nhanh như hồng quang, trong nháy mắt đã vọt tới bên ngoài đại quân. - Tránh ra! - Chết rồi, chết rồi! - Đây là đồ vật quỷ gì? Tại sao tốc độ nhanh như vậy? Đám quân sĩ bên ngoài trăm trượng kinh hô lên, quân sĩ phía trước đang muốn né tránh, nhưng rõ ràng đã muộn. Hơn ngàn thanh thần binh gào thét bay đi, trực tiếp xuyên thủng đại quân, vô số cỗ thi thể vỡ vụn thành huyết vụ, Linh Phong thần binh quá mức bá đạo, gần như không quân sĩ Vũ Tộc nào có thể chống đỡ. - Đi! Đợi năng lượng một ngàn thanh thần binh hao hết, Lục Ly lại ngưng tụ ra một ngàn thanh. Bàn tay hắn vung ra một ngàn đạo lưu quang, đâm thẳng vào trong trận doanh đại quân. Linh Phong thần binh loé lên một cái, đại quân lại bị đánh ra một mảnh chân không dài hẹp, những quân sĩ kia ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, thân thể đã vỡ vụn thành huyết vụ. - Tê tê! Vô số thần niệm quét sang bên này, phát hiện hai đợt tấn công của Lục Ly lại giết hại hơn vạn quân sĩ, nếu như tiếp tục để cho hắn tấn công, không bao lâu nữa hơn tám trăm vạn quân đội sẽ bị tàn sát sạch sẽ. - Hưu! Đám Linh Phong thần binh thứ ba của Lục Ly gào thét bay đi, đại quân Vũ Tộc bên kia không thể tránh khỏi xuất hiện rối loạn, dù sao đứng đấy chờ chết, ai cũng sẽ khủng hoảng, sợ hãi. - Ô ô! Đột nhiên trên Dực Thần Sơn truyền đến một tiếng kèn trầm thấp, đây là một vị trưởng lão tự mình thổi. Lục Ly ngưng phóng thích Linh Phong thần binh, ánh mắt nhìn lên Dực Thần Sơn cười nhạt, nói: - Rốt cục không nhịn được sao? - Hưu hưu hưu! Sau khi tiếng kèn vang lên, tất cả quân sĩ Vũ Tộc lập tức hội tụ vào màn hào quang hình tròn trong sân rộng. Thoạt nhìn bọn họ dồn thành một đống, nhưng thực ra lại chia thành từng đám trận nhỏ, từ xa nhìn lại giống như hợp thành một loại đại trận kỳ lạ. - Hưu! Một vị Địa Tiên Vũ Tộc trên Dực Thần Sơn bay vụt lên, đứng vững vàng ở trong không trung, phía trước đại quân, đối diện với Lục Ly. - Tình huống gì? Lục Ly có chút không rõ tình huống, cũng không dám mạo muội hành động, hắn suy nghĩ một chút thả Kha Mang ra ngoài, để hắn giúp đỡ tham mưu một phen. - Thánh chủ, hình như bọn họ đang bố trí kỳ trận nào đó? Kha Mang không xác định nói, những lời này là lời thừa, Lục Ly cũng đã nhìn ra. Hắn trầm ngâm chốc lát quyết định không đợi, hắn bắt đầu ngưng tụ Linh Phong thần binh, lần này ngưng tụ trọn hai nghìn thanh, bay về phía Địa Tiên Vũ Tộc đứng trước đại quân. - Lục Ly, ngươi nghĩ dễ dàng kích sát bổn trưởng lão như vậy sao? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi! Trong tay trưởng lão Vũ Tộc xuất hiện một tấm chắn hình vuông to lớn, trên tấm chắn kia có đường vân xinh đẹp. Trong tay trưởng lão loé lên tia sáng lấp lánh, rất nhanh tấm chắn sáng lên, xuất hiện một luồng hơi thở khiến Lục Ly vô cùng quen thuộc! - Tổ khí Vũ Tộc? Lục Ly quá quen thuộc với loại hơi thở này, hắn liếc mắt một cái đã phán định ra, đây là binh khí cùng cấp bậc với Đấu Thiên tổ khí Thiên Ma tổ khí, hẳn là tổ khí Vũ Tộc. - Oanh! Tấm chắn tản ra quang mang vạn trượng, đột nhiên hình thành một màn sáng màu vàng, chắn ở phía trước trưởng lão Vũ Tộc và đám quân sĩ. - Ầm ầm ầm phanh! Hơn hai nghìn thanh thần binh bay đi, tất cả đều đụng vào phía trên màn sáng, tiếp theo sự tình khiến Lục Ly kinh ngạc đã xảy ra, tất cả thần binh đụng phải đều ầm ầm vỡ nát, nhưng màn sáng kia chỉ hơi rung động một chút, hơn hai ngàn thanh Linh Phong thần binh đều không thể đột phá. - Ta chán ghét tổ khí!
Chương 1302 Ngu xuẩn 1

Lục Ly bĩu môi, có một ít bất đắc dĩ, tổ khí Ma Tộc đã khiến Lục Ly thiếu chút nữa chịu nhiều thiệt thòi, tổ khí Vũ Tộc lại có thể ngăn trụ Linh Phong thần binh? - Âm Quỳ Thú, xé hắn! Lục Ly vung tay lên Âm Quỳ Thú mở hai cánh ra, nhanh chóng phi về phía trước, phòng ngự của tổ khí Vũ Tộc rất cường đại, vậy mà có thể chống đỡ được mấy lần lần tấn công của Âm Quỳ Thú? - Oanh! Đột nhiên Âm Quỳ Thú bay đi như một thanh lợi kiếm, thoáng cái đụng vào phía trên màn sáng màu vàng, màn sáng kịch liệt rung động, nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nát vụn. - Grào grào! Âm Quỳ Thú nổi giận ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, cái đuôi khổng lồ cứng như sắt thép nặng nề đảo qua, không gian nứt ra tầng tầng lớp lớp, nhưng lực công kích cường đại như thế, cũng không phá vỡ được màn sáng. - Oanh! Vào thời khắc này, một mặt khác của tấm chắn mới tản ra một đạo hồng quang nhàn nhạt, sau khi những hồng quang kia bao phủ quân sĩ phía sau, phát sinh dị biến... Trưởng lão Vũ Tộc, quân sĩ phía sau bị hồng quang bao phủ, đột nhiên trở nên hơi uể oải. Tựa như bị hồng quang hút sạch nguyên khí toàn thân, thân thể lập tức xụi lơ trên mặt đất, ngay cả động cũng không thể động được. - Phù phù! Quân sĩ phía sau tạo thành từng mảnh vọt tới, một bộ phận khiêng những quân sĩ Vũ Tộc bị tê liệt ngã xuống đi, một bộ phận người thì tiếp tục bị hồng quang bao phủ, sau đó nguyên khí toàn thân lại bị rút cạn như những quân sĩ vừa rồi. Nhiều lần như thế! Tia sáng trên tấm chắn càng ngày càng sáng, sau đó khí tức trên thân trưởng lão Vũ Tộc và tấm chắn càng lúc càng mạnh. - Không tốt! Sắc mặt Lục Ly khẽ biến, đừng nói hắn ngay cả Kha Mang cũng có thể nhìn ra vấn đề. Tổ khí Vũ Tộc rất bá đạo và quỷ dị, nếu như tiếp tục nữa phỏng chừng thực lực của vị trưởng lão Vũ Tộc này sẽ cường đại đến mức khủng bố. Đây rõ ràng là một loại tà thuật, mạnh mẽ cướp đoạt năng lượng trong cơ thể người khác tăng phúc chính mình. Hơn nữa không phải cướp đoạt một hai cái, mà là cướp đoạt từng mảnh từng mảnh, trong thời gian ngắn ngủi như thế đã có mấy vạn quân sĩ bị khiêng đi rồi. Hồng quang bao phủ phạm vi rất rộng, ít nhất đã bao phủ mấy ngàn người, tốc độ hút lấy nguyên lực rất nhanh, chỉ mấy hơi thời gian đã có mấy ngàn người biến thành uể oải, ngay cả đứng lên cũng không nổi. Lục Ly vốn cho là tổ khí Vũ Tộc chỉ là một tấm chắn phòng ngự rất lợi hại, chứ không nghĩ rằng nó còn có thần thông như thế, có thể phóng thích tà thuật như vậy. Có lẽ những quân sĩ kia không hề mạnh, lực lượng trong cơ thể bọn họ cũng không bị cướp đoạt hoàn toàn, cho dù cướp đoạt cũng không thể hấp thu quá nhiều năng lượng. Nhưng số lượng quân sĩ nhiều lắm, mỗi người chỉ lấy một chút năng lượng, thì số lượng kia cũng vô cùng khủng bố. Lục Ly không có lập tức động thủ, trong đầu điên cuồng chuyển động, trong nháy mắt trong đầu hắn hiện lên mười mấy cái ý niệm. Hai cái biện pháp tốt nhất chính là lập tức rút lui và thứ hai là phá vỡ màn hào quang, ngăn cản tên trưởng lão Vũ Tộc này tiếp tục hấp thu năng lượng. Loại tà thuật này quá mức nghịch thiên, cho nên khẳng định tác dụng phụ vô cùng lớn, có lẽ trong thời gian ngắn trưởng lão Vũ Tộc sẽ có được lực lượng cường đại, nhưng thân thể tuyệt đối không chịu được thời gian quá lâu. Giống như hắn sử dụng Sát Đế chi huyết, lúc ấy hắn thiếu chút nữa không trụ được bạo thể mà chết, nếu như không phải có ngân long huyết mạch mà nói... Hắn không cách nào sử dụng năng lượng bên trong Sát Đế chi huyết. Mặc dù như thế nhưng cuối cùng hắn vẫn hôn mê, toàn bộ sinh mệnh nguyên lực bị tiêu hao quá nhiều, điều trị mấy tháng mới khôi phục, có điều lúc này tóc vẫn là màu trắng... Chỉ cần hắn rút lui chốc lát, nhiều nhất là nửa canh giờ trưởng lão Vũ Tộc sẽ không trụ được, nói không chừng khả năng hôn mê, chết đi sẽ vô cùng lớn. Bởi vì phương thức trực tiếp hút lấy năng lượng của người khác này không khác với ma đầu, quá nhiều năng lượng hỗn tạp không đồng nhất ở trong thân thể của hắn, sẽ sản sinh ra lực cắn trả cường đại. Vấn đề là! Nếu hắn rút đi, tên trưởng lão Vũ Tộc này có ở dưới tình huống không cách nào giết hắn, nổi giận giết đám người Lục Chính Dương đi hay không? Lúc này đám người Lục Chính Dương đã suy yếu tới cực điểm, một khi đại trận bị phá mở, dựa vào chiến lực của trưởng lão Vũ Tộc có thể ung dung chém giết tất cả mọi người. - Không thể lui! Lục Ly quyết định chủ ý rất nhanh, cùng lắm thì hắn lại dùng một giọt Sát Đế chi huyết. Hắn tin tưởng chỉ cần hắn sử dụng Sát Đế chi huyết, bất kể vị trưởng lão Vũ Tộc này cường đại đến đâu, hắn cũng có thể ung dung bóp chết. Không thể dễ dàng sử dụng Sát Đế chi huyết, Lục Ly không muốn bị thương nặng như lần trước nữa, lần trước thân thể suy yếu đến trình độ như vậy, bây giờ còn chưa xác định có di chứng hay không. Nhưng làm thế nào ngăn cản trưởng lão Vũ Tộc tiếp tục hút lấy năng lượng? Hoặc là phá vỡ hào màn quang tổ khí Vũ Tộc, tấn công vị trưởng lão này, hoặc là chỉ có thể khiến hắn bỏ qua. Ánh mắt Lục Ly nhìn về phía Dạ Nghê Thường trên Dực Thần Sơn, trong nháy mắt đưa ra quyết định, cho dù lần này phía trên Dực Thần Sơn là núi đao biển lửa hắn cũng phải xông vào một lần rồi. - Âm Quỳ Thú! Đi theo ta! Lục Ly nổi giận gầm lên một tiếng, ra lệnh cho Âm Quỳ Thú, thân thể hắn bay lên trời, trực tiếp bắn thẳng đến Dực Thần Sơn. Bản mạng châu dưới chân hắn phát ra tia sáng lấp lánh, vô số Linh Phong gào thét tuôn ra, ngưng tụ từng thanh Linh Phong thần binh. - Grào grào! Âm Quỳ Thú nổi giận gầm lên một tiếng, vỗ đôi cánh khổng lồ, thân thể cao lớn kia của nó phi lên, nhanh chóng bôn tẩu một trận, sau đó đột nhiên dậm mạnh xuống mặt đất bay lên trời. - Hạ xuống! Vẻ mặt Vũ Tộc trưởng lão đang hút lấy nguyên khí quân sĩ hơi biến đổi, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao, đột nhiên từ trên trời cao bổ xuống. Một đạo ngân quang từ bên trong chiến đao của hắn bắn ra, tựa như ngân hà đổi chiều, trong nháy mắt đã lan tràn về phía Lục Ly. Nơi ngân hà đi qua toàn bộ không gian bị xé rách, một luồng nguy hiểm trí mạng hiện lên ở sâu trong linh hồn Lục Ly.
Chương 1303 Ngu xuẩn 2
- Hừ! Lục Ly cười lạnh một tiếng không để ý, Thiên Tà Châu trong tay chợt lóe lên, thân thể biến mất ở giữa không trung, đạo ngân hà kia lan tràn đến, đột nhiên bổ vào phía trên Thiên Tà Châu. - Phanh! Một đạo thanh âm nặng nề nổ vang, Thiên Tà Châu không có một chút di động, chẳng qua là hơi loé lên tia sáng, tiếp theo Thiên Tà Châu vạch phá trường không tiếp tục bay lên bầu trời. - Hả... Quân sĩ và cường giả Vũ Tộc phía dưới xôn xao, rất nhiều người chưa từng nhìn thấy Thiên Tà Châu, họ vốn tưởng rằng lúc trưởng lão Vũ Tộc thả ra một đao kinh thiên kia, Lục Ly có thể bị tươi sống đánh chết. Nhưng không nghĩ rằng một kích cường đại như vậy, lại không phá vỡ được Thiên Tà Châu, càng không cách nào làm cho Thiên Tà Châu di động một chút. Sở dĩ Lục Ly lựa chọn lưu lại, một nguyên nhân là vì Sát Đế chi huyết, một nguyên nhân khác là vì hắn có chỗ dựa cực lớn, Thiên Tà Châu! Hạt châu này là thần khí, lực phòng ngự kinh người, cho dù chiến lực vị trưởng lão đạt đến tình trạng vô cùng khủng bố, thì khả năng phá vỡ Thiên Tà Châu cũng vô cùng nhỏ. Bởi vì thời gian vị trưởng lão này có thể phóng thích đòn tấn công cường đại tuyệt đối không quá dài, năng lượng bên trong Thiên Tà Châu lại rất nhiều, năm đó một đám lão quái Hóa Thần Ma Hoàng Giới đuổi theo đánh cũng đánh không ra. - Đại trưởng lão! Địa Tiên Vũ Tộc kinh hãi, Dạ Nghê Thường là hy vọng của bọn họ, nếu như Dạ Nghê Thường bị chém chết, nhất định Vũ Tộc sẽ thật sự diệt vong. Mặc dù hắn biết Dạ Nghê Thường còn một lá bài tẩy, nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng lo lắng, dù sao Lục Ly cũng không phải người thường, đây chính là chí tôn nhân tộc có thể đánh bại Đại Ma Thần. Lo lắng sẽ bị loạn! Trong nháy mắt hắn đưa ra chủ ý, chủ động triệt tiêu màn sáng trên tấm chắn, dừng việc hút lấy nguyên khí quân sĩ lại, tính toán đi giúp Dạ Nghê Thường ngăn trở chốc lát. - Đừng dừng lại, ngu xuẩn! Hắn vừa mới triệt tiêu màn sáng, trên trời đã vang lên âm thanh tràn đầy tức giận của Dạ Nghê Thường, vào thời khắc này Thiên Tà Châu đang nhằm về phía Dực Thần Sơn bay đi lại bắn ngược xuống, đầu Âm Quỳ Thú kia cũng nhắm thẳng đến vị trí của hắn lao đi như lợi kiếm. Lục Ly đã trải qua bao nhiêu trận chiến? Sở dĩ hắn có thể quật khởi không phải là dựa vào người khác hỗ trợ, mà là dựa vào chính mình một đường giết lên, kinh nghiệm chiến đấu của hắn không bằng các lão gia hỏa, lúc hắn bay vụt lên thần niệm luôn luôn chú ý Địa Tiên Vũ Tộc. - Oanh! Địa Tiên Vũ Tộc đang muốn mở ra tổ khí Vũ Tộc lần nữa, nhưng tốc độ Thiên Tà Châu quá nhanh, nó như lưu tinh đột nhiên đụng vào trên người hắn. Thân thể hắn bị đánh bay trên mặt đất, mặc dù không bị thương thế quá lớn, nhưng cũng bị đụng cho choáng váng đầu óc. - Grào grào! Hắn vừa mới kịp phản ứng, bầu trời trên đỉnh đầu đã trở nên tối sầm xuống, một tiếng rống to làm màng nhĩ hắn chấn động đến đau nhói, một cái móng vuốt cự đại gào thét mà đến, biến lớn vô hạn ở trong mắt hắn. - Xong rồi! Thời khắc sống còn Địa Tiên Vũ Tộc điên cuồng quán chú huyền lực tính toán khởi động tổ khí Vũ Tộc, ngăn trở Âm Quỳ Thú công kích. Chỉ có điều tổ khí vừa mới sáng lên, cái sừng trên đầu Âm Quỳ Thú đã phát sáng, khí lãng màu đỏ trên người nó cuồn cuộn tràn ra, thân thể trưởng lão Vũ Tộc lập tức không thể động. Móng vuốt Âm Quỳ Thú nặng nề đánh tới, chiến lực của nó có thể sánh bằng Hóa Thần, tốc độ không chậm hơn Thiên Tà Châu, gần như theo sát Lục Ly mà tới. - Oanh! Địa Tiên Vũ Tộc và tổ khí Vũ Tộc đồng thời bị Âm Quỳ Thú đánh vào lòng đất, lực lượng khủng bố thông qua tấm chắn truyền đến, chấn cho xương cốt toàn thân trưởng lão Vũ Tộc bị vỡ, cuối cùng thân thể bị nghiền ép thành thịt nát... Địa Tiên Vũ Tộc chưa hấp thu được quá nhiều năng lượng, nếu như cho hắn hấp thu thêm nguyên khí của trăm vạn quân sĩ, đoán chừng sẽ có thể miễn cưỡng chống đỡ Âm Quỳ Thú công kích rồi. Lúc ở Đông Doanh đại địa, chiến lực của Âm Quỳ Thú đã có thể sánh bằng Hóa Thần rồi, đoạn thời gian trước nuốt chửng nhiều trứng Phì Di Thú như vậy, đã cường đại thêm vài phần. Vị trưởng lão Vũ Tộc này lại chưa mở ra tổ khí Vũ Tộc, làm sao có thể chống đỡ được? - Ai... Thần niệm Dạ Nghê Thường trên Dực Thần Sơn dò xét thấy trưởng lão chết thảm, vẻ khổ sở trên mặt càng dày đặc, hơn nữa chỗ sâu trong đôi mắt còn có một chút quyết tuyệt và một vòng tử chí! - Oanh! Thân thể Lục Ly từ bên trong Thiên Tà Châu vọt ra, sau khi cầm lấy tổ khí Vũ Tộc, thân thể chợt lóe lên ẩn vào bên trong Thiên Tà Châu lần nữa. Cái tổ khí này chưa bị phá hư, lực phòng ngự không tệ, có thể đoạt lấy tự nhiên Lục Ly sẽ không khách khí. Sau đó Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu bắt đầu bay qua bầu trời, xuyên qua đại quân Vũ Tộc, Âm Quỳ Thú cũng bắt đầu tàn sát. Lục Ly tin tưởng tầng bố trí thứ hai của Dạ Nghê Thường đã bị hắn phá vỡ rồi, những quân sĩ này không còn uy hiếp nữa, sau khi đánh tan đám quân sĩ này, đám người Lục Chính Dương sẽ không còn uy hiếp. - Grào grào! Âm Quỳ Thú ngửa mặt lên trời không ngừng gầm lên giận dữ, chỉ bằng tiếng gầm đã chấn cho không ít quân sĩ ở gần đó hôn mê, thân thể khổng lồ của nó phi nhanh mà đi, phàm là người bị đụng vào sẽ lập tức biến thành thịt nát. Nó không cần công kích, cứ phi nhanh như vậy đã đủ diệt sát không ít quân sĩ Vũ Tộc. Bởi vì quân sĩ Vũ Tộc nơi này quá dày đặc... - Ô ô! Trên Dực Thần Sơn, vang lên một tiếng kèn trầm thấp, đám quân sĩ phía dưới nhất thời lộ ra vẻ mừng như điên, điên cuồng bỏ chạy ra bốn phương tám hướng. Ý nghĩa của quân lệnh vừa rồi là rút lui, hơn nữa còn là tự do rút lui, đại biểu những quân sĩ này có thể bỏ chạy ra bất kỳ địa phương nào của Tây Vũ đại địa. Thấy quân sĩ Vũ Tộc chung quanh bỏ chạy, Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu ngừng lại. Tiếp tục đuổi giết những quân sĩ cấp thấp cũng không có quá nhiều ý nghĩa, mục đích hắn tới đây là cứu đám người Lục Chính Dương, chỉ cần tru sát nhóm cường giả Vũ Tộc, Tây Vũ đại địa sẽ dễ như trở bàn tay.
Chương 1304 Thỉnh cầu
Âm Quỳ Thú còn muốn truy sát, nhưng bị Lục Ly gọi lại, mấy trăm vạn quân sĩ rút lui rất nhanh, dù sao thấp nhất cũng có thể sánh bằng võ giả Mệnh Luân Bất Diệt cảnh nhân tộc, chỉ cần có thể đi gần như trong nửa nén hương tất cả đã rời đi hết. Có một số Địa Tiên Nhân Hoàng cũng rời đi, với tình huống hiện tại những cường giả cấp Địa Tiên Nhân Hoàng lưu lại cũng không có ý nghĩa quá lớn, chỉ có thể tự tìm đường chết một cách vô ích. - Grào grào! Âm Quỳ Thú đi lại chung quanh, giết chết toàn bộ những võ giả Vũ Tộc bị hơi thở của nó bao phủ, Lục Ly thì khống chế Thiên Tà Châu lơ lửng giữa không trung, dùng thần niệm quét ra bốn phía. - Trên căn bản đều đã đi rồi, chỉ còn lại Dạ Nghê Thường và hai vị trưởng lão Địa Tiên. Lục Ly dò xét chốc lát hơi gật đầu, quả nhiên Dạ Nghê Thường là một vị thống soái đúng quy cách, nàng biết những người đó lưu lại sẽ chỉ có thể là chết, không bằng để tất cả bỏ chạy bảo tồn một ít tinh anh và mồi lửa của Vũ Tộc. Chờ Âm Quỳ Thú kích sát các võ giả còn lại xong, thần niệm Lục Ly nhìn về phía đám người Lục Chính Dương, thân thể hắn chợt lóe lên xuất hiện ở bên ngoài, nhưng không có hạ lệnh cho Âm Quỳ Thú tấn công màn hào quang kia. Bởi vì, Dạ Nghê Thường còn đứng ở trên Dực Thần Sơn. Cứu đám người Lục Chính Dương ra, vậy thì đại biểu trận chiến này kết thúc. Dạ Nghê Thường chưa đi, vậy nhất định sẽ ngăn cản hắn cứu người. Lục Ly muốn ung dung cứu người ra, thì phải đánh bại hoặc là giết chết Dạ Nghê Thường. - Âm Quỳ Thú, đi! Lục Ly vung tay lên, lại bay lên trời một lần nữa, Âm Quỳ Thú phi nhanh, đột nhiên vỗ đôi cánh khổng lồ, thân thể như núi của nó phải nhờ vào xung lượng phi nhanh, mới có thể lướt đi lên. Tứ chi điểm mấy cái lên tảng đá, theo sát Lục Ly nhảy lên đỉnh Dực Thần Sơn. Thân thể Lục Ly bay vọt lên trên đầu Âm Quỳ Thú, cách ngàn trượng nhìn Dạ Nghê Thường phía dưới pho tượng Dực Thần, nhìn thân thể mảnh mai, gương mặt tuyệt mỹ bình tĩnh như nước kia, nội tâm Lục Ly có một ít phức tạp không tên. Hắn và Dạ Lạc là huynh đệ, còn là thân thích, cô gái này lại là biểu muội Dạ Lạc. Nếu như đổi lại thành tình huống khác, đừng nói đối địch, Lục Ly còn có thể đối đãi với nàng như đám người Dạ Vũ, trở thành muội muội mình. Đáng tiếc, bây giờ bọn họ đã xác nhận quan hệ, thân phận Dạ Nghê Thường không phải là biểu muội Dạ Lạc, mà là thống soái hiện tại của Vũ Tộc, hai tộc tranh đấu không nói tới đúng sai, cũng không có phân chia chính nghĩa tà ác. Cho nên nội tâm Lục Ly không hề chán ghét thù hận Dạ Nghê Thường, ngược lại có một chút thưởng thức và tán thành. Hiện tại Đấu Thiên Giới không có người nhiều có thể ép hắn chật vật như vậy, người có thể làm đối thủ với hắn không nhiều, chứ đừng nói là một cô gái còn trẻ tuổi như vậy. Vũ Tộc lớn như thế, quân đội cường giả hơn ngàn vạn, lúc này đứng ở trước mặt hắn không phải là một lão gia hỏa, không phải một vị vương tử, mà là một công chúa mảnh mai. Mặc dù khí chất vị công chúa này rất giống Cơ Mộng Điềm, thế nhưng nàng rất chú ý thủ đoạn, đường đường chính chính bố cục, để Lục Ly xông tới. Hai quân đối chọi, chuyện này không có gì đáng trách, nếu như Lục Ly chết ở dưới Huyết Thần Sát Trận hoặc là tổ khí Vũ Tộc, hắn cũng sẽ không oán trách trời đất. Đương nhiên... Nói một ngàn lời một vạn lời, sở dĩ Lục Ly không có địch ý quá lớn đối với Dạ Nghê Thường, là bởi vì hắn phát hiện Dạ Nghê Thường và bản thân có một chút tương tự. Tình cảnh lúc này và năm đó hắn một người chống đối Đại Ma Thần có biết bao tương tự? Hắn trầm mặc chốc lát, mở miệng: - Dạ Nghê Thường, buông tha chống cự đi, mang theo Vũ Tộc thần phục ta, ta bảo đảm không tàn sát tộc nhân Vũ Tộc. Ta còn có thể để ngươi tiếp tục làm đại đế Vũ Tộc, thống soái Vũ Tộc, ngươi thấy như thế nào? Có thể nói điều kiện của Lục Ly vô cùng hậu đãi rồi, nếu như đổi lại là đám trưởng lão Ma Tộc, phỏng chừng đã sớm đầu hàng. Dạ Nghê Thường buồn bã cười một tiếng, ánh mắt nhìn xuống Vũ Thần Cốc, lắc đầu thở dài nói: - Lục điện chủ, hứa hẹn của ngươi không có bất cứ ý nghĩa gì, ngươi không tàn sát tộc nhân Vũ Tộc, những người còn lại của nhân tộc sẽ tàn sát. Cho dù ngươi cưỡng chế hạ lệnh trong thời gian ngắn sẽ không ai động thủ, nhưng mười năm trăm năm sau thì sao? Vạn năm sau chờ ngươi quy tiên rồi thì sao? Người người là đao thớt, ta là cá thịt, sớm muộn Vũ Tộc cũng sẽ bị diệt tộc. Đại đế Vũ Tộc sao? Một cái đại đế bị nô dịch thì có cái gì hay mà làm? Lục Ly trầm ngâm chốc lát, cảm thấy Dạ Nghê Thường nói rất đúng, đừng nói sau khi hắn chết đi, đoán chừng nhiều nhất mấy năm hắn không để ý bên này. Đám lão gia hỏa Thí Ma Điện sẽ không len lén giơ đồ đao lên sao? Ít nhất võ giả Vũ Tộc có thể bị tàn sát sạch sẽ, như vậy mới có thể tuyệt đối nắm Vũ Tộc trong tay. Lục Ly nhíu mày nói: - Thực ra ngươi không cần như thế, ngươi vì Vũ Tộc đã làm đủ nhiều rồi, nếu như không phải ngươi Vũ Tộc đã sớm diệt vong? Ngươi không được quên, bên trong thân thể ngươi còn có một nửa huyết dịch là nhân tộc, chỉ cần ngươi nguyện ý ta có thể dẫn ngươi trở về Dạ gia. Ta bảo đảm Dạ gia sẽ đối đãi với ngươi như tiểu thư trực hệ, chẳng lẽ ngươi không muốn mang tro cốt mẫu thân ngươi về nhà sao? Không muốn nhìn ông ngoại bà ngoại ngươi một chút? - Hả? Sắc mặt hai vị trưởng lão Vũ Tộc hơi biến ảo, kế ly gián này của Lục Ly dùng quá kỳ diệu. Người nội tâm Dạ Nghê Thường tôn kính nhất chính là mẹ ruột của nàng, nếu như Dạ Nghê Thường bị dụ dỗ, Vũ Tộc sẽ triệt để kết thúc. Lời nói của Lục Ly khiến mắt Dạ Nghê Thường trở nên mù sương, phía trên nhiều thêm một tầng sương trắng nhàn nhạt, mơ hồ trực khóc. Quả thực Lục Ly đã nói đến đáy lòng của nàng, tâm nguyện lớn nhất đời này của mẹ nàng chính là trở về Dạ gia, trở về cố hương, cho dù là mang di thể nàng về mai táng ở Thiên Địa Thành, đoán chừng nàng ở trên trời có linh cũng sẽ rất vui mừng thanh thản. - Bịch!
Chương 1305 Thần chi uy
Đột nhiên Dạ Nghê Thường nặng nề quỳ ở trên mặt đất, nàng nhìn về phía Lục Ly bái ba bái, khiến sắc mặt hai vị trưởng lão Vũ Tộc đại biến, cho rằng Dạ Nghê Thường muốn đầu hàng. Lục Ly lại khe khẽ thở dài, hắn thấy bên trong ánh mắt Dạ Nghê Thường toàn là vẻ khẩn cầu, điều này nói rõ ba bái này không phải thần phục, mà là thỉnh cầu. Quả nhiên... Dạ Nghê Thường tỏ vẻ trịnh trọng nói: - Lục điện chủ, phần mộ mẫu thân ta ở ngay ngay phía đông Lạc Vũ Sơn, nếu như lát nữa ta chiến bại, xin ngươi giúp ta di chuyển mộ phần mẫu thân trở về Dạ gia. Giúp ta thông báo cho Dạ gia, Nghê Thường không phải quên mất một nửa huyết dịch trong người đến từ Dạ gia, mà là Vũ Tộc vốn cần một người đứng ra. Phụ hoàng đã chết, các ca ca vô năng, Nghê Thường chỉ có bỏ ta tàn thể, nhất định không để cho người trong thiên hạ, vạn tộc coi thường Vũ Tộc! Thiếu nữ nhu mì nhưng kiên cường như thép, dù bỏ qua tàn thể, cũng không để cho người trong thiên hạ coi thường Vũ Tộc! Lục Ly hơi có chút rung động, trên mặt lộ ra vẻ kính trọng. Mặc dù là kẻ địch, còn là một cô gái nhu mì, nhưng lại được Lục Ly tôn trọng. Lục Ly biết nói gì cũng vô dụng rồi, hắn cũng không chuẩn bị khuyên nữa, gật đầu nói: - Ngươi yên tâm đi, nếu như trận chiến này ta có thể thắng, nhất định ta sẽ mang di thể bá mẫu về Dạ gia, hơn nữa đưa vào mộ tổ Dạ gia. - Đa tạ lục điện chủ! Dạ Nghê Thường khom người bái lạy lần nữa, đợi sau khi nàng đứng thẳng lên, trên người của nàng đằng đằng sát khí. Trong tay nàng xuất hiện một thanh trường kiếm xinh đẹp màu xanh, nhắm vào Lục Ly nói: - Lục điện chủ, nếu như trận chiến này ta có thể thắng, ta nhất định bảo vệ toàn bộ tộc nhân ngươi ngàn năm vinh quang. - Ha ha ha ha! Lục Ly cười lớn lên, Dạ Nghê Thường tràn đầy tự tin, xem ra tấm át chủ bài cuối cùng nàng cất giấu rất cường đại. Nhưng Lục Ly có Thiên Tà Châu, hoàn toàn không sợ hãi nàng, nàng còn có thể phá vỡ Thiên Tà Châu sao? Dạ Nghê Thường nhìn sang hai vị trưởng lão ở bên cạnh, khẽ kêu lên: - Bắt đầu đi! Trên mặt hai vị trưởng lão hơi có chút chần trừ, nhưng thấy vẻ mặt quyết tuyệt của Dạ Nghê Thường, hai người cũng cắn răng lấy ra một ít pháp khí, đột nhiên đánh ra từng đạo lưu quang, mục tiêu chính là pho tượng Dực Thần. Sắc mặt Lục Ly trở nên ngưng trọng, không dám lộn xộn nữa. Bởi vì sau khi hai vị trưởng lão đánh ra mấy cột sáng, pho tượng Dực Thần lại sáng lên, một luồng hơi thở khủng bố từ phía trên pho tượng Dực Thần tràn ngập ra. - Ồ? Trong mắt Lục Ly lộ ra một chút kinh ngạc, chẳng lẽ bọn họ còn có thể mời được Dực Thần sao? Đấu Thiên Đại Đế hạ xuống thần chỉ, là bởi vì Đấu Thiên Đại Đế từ Đấu Thiên Giới đi ra, còn Vũ Tộc chưa từng có cường giả phi thăng. Hơn nữa Dực Thần rõ ràng có một chút khác biệt với Vũ Tộc, làm sao Vũ Tộc có thể dễ dàng mời được Dực Thần? Cho dù Dực Thần phân ra một sợi thần niệm, thì Lục Ly cũng không sợ hãi. Bởi vì cho dù thần mạnh hơn nữa, thì một sợi thần niệm cũng không tạo nên tác dụng quá lớn, Dực Thần lại không thể ung dung hạ phàm. Quả nhiên! Hai vị trưởng lão đánh ra từng đạo tia sáng, pho tượng Dực Thần chỉ sáng lên, tràn ngập ra từng đạo thần uy, còn lại không có bất kỳ dị tượng nào. Lục Ly yên tâm, ánh mắt nhìn sang Dạ Nghê Thường, nếu như nàng không có thủ đoạn khác mà nói... Hắn chỉ có thể phái Âm Quỳ Thú công kích. Mặc dù hắn rất kính trọng cô gái này, nhưng chỉ cần là địch nhân hắn tuyệt đối không nhân từ nương tay. - Lục Ly, ta sắp bắt đầu rồi, ngươi cẩn thận chút! Đột nhiên vào thời khắc này Dạ Nghê Thường cười lên một tiếng quỷ dị, hai cánh phía sau lập tức mở ra, thân thể bay đến chỗ pho tượng Dực Thần. Đột nhiên thân thể của nàng dấy lên bạch sắc hỏa diễm nhàn nhạt, sắc mặt trên mặt trở nên vô cùng đau khổ, tựa như linh hồn đang thiêu đốt vậy. - Hả... Mắt Lục Ly lộ ra một chút kinh ngạc, thoạt nhìn hỏa diễm dấy lên bên ngoài cơ thể Dạ Nghê Thường không giống như là hỏa diễm chân thực, quần áo của nàng không bị đốt thành tro, nhưng nét mặt của nàng đau khổ như thế, chẳng lẽ thật sự là đang thiêu đốt linh hồn. - Dực Thần đại nhân vĩ đại! Dạ Nghê Thường bay đến phía trước pho tượng Dực Thần, đột nhiên thân thể của nàng quỳ xuống thành một đoàn, nàng mang theo vô tận thống khổ run giọng nói: - Con dân của ngài cần sự giúp đỡ của ngài, Dạ Nghê Thường ta nguyện thiêu đốt linh hồn, trọn đời trở thành nô bộc của ngài, chỉ nguyện được ngài ban cho lực lượng... - Hiến tế? Lục Ly cau mày, hắn nghe nói qua thời kỳ thượng cổ có viễn cổ tà thuật, thông qua hiến tế đạt được lực lượng ma quỷ, nhưng linh hồn người này sẽ trọn đời bị ma quỷ giam cầm, trở thành người hầu của ma quỷ. Có phải Dực Thần là ma quỷ hay không hắn không biết, nhưng Dạ Nghê Thường vì có được lực lượng của Dực Thần, nhất định phải trả giá cực lớn. Cô gái cao ngạo này, vì Vũ Tộc lại chọn suốt kiếp trầm luân sao? - Oanh! Pho tượng Dực Thần loé sáng kịch liệt, một luồng thần uy mênh mông từ trong pho tượng truyền đến, vào thời khắc này cặp mắt lạnh lẽo vô thần kia lại có thần thái, một luồng sóng gợn nhàn nhạt từ trên pho tượng tản ra, trong nháy mắt bao phủ cả tòa Dực Thần Sơn, toàn bộ không gian xung quanh đều bị đông lại. - Quả nhiên là thần lực! Trong mắt Lục Ly chợt lóe lên vẻ sắc bén, cũng không có quá mức kinh hoảng. Xem ra lực lượng của Dực Thần còn không bằng Đấu Thiên Đại Đế, nên không phá được Thiên Tà Châu của hắn, hơn nữa hắn còn có Sát Đế chi huyết. - Grào grào! Dường như Âm Quỳ Thú có chút chán ghét loại thần uy này, nó ngửa mặt lên trời gầm gừ một tiếng, không gian bốn phía nặng nề chấn động, không gian vốn bị đóng băng, vậy mà được giải phóng rồi. Lục Ly không ngạc nhiên, hắn biết không gian bị đóng băng, nhưng đông lại cũng không nghiêm trọng, cái này giống như áo nghĩa phong ấn không gian của Minh Vũ, hắn có thể nhẹ nhàng thoát khỏi. - Âm Quỳ Thú nho nhỏ cũng dám càn rỡ trước mặt bổn tôn? Đột nhiên một giọng nữ mờ ảo truyền ra, tiếp theo mi tâm pho tượng loé lên một đạo bạch quang bắn thẳng đến Âm Quỳ Thú.

Ads
';
Advertisement