CHƯƠNG 15: THÂN PHẬN KHÁC CỦA MỢ KINH
Cả người Kinh Tử Sâm toát lên vẻ lạnh lùng cấm dục, chỉ có lúc nhìn sang cô gái bên cạnh, trong đôi mắt anh mới hiện lên vẻ dịu dàng.
Cách đó không xa, Ngọc Tịnh Thi ăn mặc chín chắn thấy được cảnh này, vô cùng ngỡ ngàng, trong lòng khó chịu.
Bị ép cưới nên anh mới chơi lớn thế này ư?
Ánh đèn flash không ngừng nhấp nháy, các phóng viên bắt chộp từng góc chụp, Kinh Tử Sâm không phản cảm mà còn quay đầu cho họ chụp.
Các khách khứa cũng bị họ thu hút ánh nhìn, mọi người to nhỏ bàn tán, có người ngưỡng mộ, cũng có kẻ đố kỵ.
Cho đến khi chủ nhân của bữa tiệc là Hàn Thiên Di đề nghị: “Đủ rồi đủ rồi. Đừng chụp nữa. Chụp tôi này, tôi mới là nhân vật chính của hôm nay đấy!”
Lúc này, đám phóng viên mới quay người đi chụp, dù sao cũng nhận tiền của người ta mà!
“Thiên Di, sợi dây chuyền trên cổ của cô đẹp thật, là đặt riêng đấy à?” Một quý bà có gu thẩm mỹ tốt tươi cười nói.
ở
Một quý bà khác nói: “Hình như tôi đã thấy sợi dây chuyền ở triển lãm trang sức tại Milan, hình như là... là tác phẩm mới nhất của Emma đúng không? Không phải có tiền là có thể mua được đâu.”
Hàn Thiên Di mỉm cười nhìn Lê Mạn Nhu, vẻ mặt vô cùng đắc chí.
Lê Mạn Nhu cố tình nhìn sang hướng khác, cô quay sang nhìn Kinh Tử Sâm rồi nói: “Đi thôi, đừng ở đây giành hào quang của cô ấy nữa.”
Thật ra Kinh Tử Sâm đang rất nghi ngờ, một cô gái sống trong thôn chuyên giúp đỡ người nghèo, làm sao quen biết thiên kim của chủ tịch thành phố?
Hơn nữa, trông có vẻ quan hệ còn rất thân.
Bên này, Hàn Thiên Di trả lời cho sự tò mò của khách khứa: “Phải, đây là thiết kế của Emma, hiện giờ thịnh hành trào lưu sang trọng nhưng giản dị đang được ưa chuộng, phong cách tương đối đơn giản và trang nhã, không ngờ mọi người cũng thích.”
Trong lúc bước đi, Lê Mạn Nhu vô tình thấy người đàn ông trung niên cao ráo lịch lãm cách đó không xa, dáng người quen thuộc khiến cô hơi giật mình.
Đã hai mươi mốt năm không gặp...
Nhưng cô vẫn nhớ như in vóc dáng già nua ấy, ngoại trừ một vài nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt.
Cô ngơ ngác nhìn, nhìn ông ấy và bạn bè cụng ly, nhìn họ nói cười vui vẻ, nhìn ông ấy khẽ ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly.
Tình trạng sức khỏe của ông ấy có vẻ không tệ.
Người đàn ông này đã chạm vào nơi yếu mềm nhất trong đáy lòng cô, khiến cô có lúc mất hồn.
Kinh Tử Sâm dõi theo hướng nhìn của cô, phát hiện Lê Mạn Nhu đang nhìn đăm đăm về phía Đinh Quang Viễn.
Kinh Thị và Đinh Thị có hợp tác nên anh cũng có tìm hiểu về người này.
Chẳng lẽ họ cũng quen nhau?
Lê Mạn Nhu thấy ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Đinh Mỹ Trân đưa ly rượu cho Đinh Quang Viễn, còn mỉm cười khoác cánh tay ông ấy, đi chung hầu rượu với những bậc trưởng bối.
Dáng vẻ ngoan ngoãn giống như cô con gái hiểu chuyện nhất trong nhà họ Đinh.
Không biết làm sao mà trái tim của Lê Mạn Nhu nhẹ nhàng bị chiếm lấy, đôi mắt lóe lên vẻ cô đơn, và cả vẻ hận thù trong đó nữa.
“Tổng giám đốc Kinh, xin hỏi anh và cô gái này có quan hệ gì?” Đột nhiên có một phóng viên nhảy ra hỏi: “Có tiện tiết lộ tình trạng mối quan hệ tình cảm của anh được không ạ?”
Kinh Tử Sâm cũng không từ chối trả lời: “Tôi kết hôn ngầm bảy năm, có con sáu tuổi, đây là vợ tôi.”
Lê Mạn Nhu hoàn hồn, nhìn sự lắng đọng và nghiêm túc trong mắt anh cực kỳ giống một người đàn ông biết chịu trách nhiệm.
Kinh Tử Sâm nhẹ nhàng hôn lên trán cô khiến trái tim cô loạn nhịp, làm tan nát bao nhiêu con tim của thiên kim tiểu thư, ai nấy cũng đau lòng gần chết.
Kinh Tử Sâm là người đàn ông giàu có độc thân luôn giữ mình trong sạch, thì ra anh đã kết hôn ngầm từ lâu.
Ngay cả con cũng lớn ngần này!
Người không cách nào chấp nhận được nhất chính là Ngọc Tịnh Thi. Cô ta nhớ đến thái độ hôm nay của anh trong điện thoại nên tránh đi thật xa, không muốn tự làm xấu mình trước mặt đám đông, nhưng cô ta đã uống rất nhiều rượu.
Hàn Thiên Di vui mừng đi sang bên này: “Nè Mạn Nhu, hôm qua cậu từ chối tớ, hôm nay lại đi chung với ông xã, cậu có nghĩ đến cảm nhận của tớ không thể?” Cô ấy có nghe được cuộc phỏng vấn lúc nãy.
“Thôi cậu ngậm miệng đi.” Lê Mạn Nhu không muốn đếm xỉa đến cô ấy: “Cậu bám lấy tớ như yêu tinh hơn nửa năm rồi, tớ tránh một lúc không được chắc?” “Được được được, chỉ cần cậu đừng đá tớ là được, cậu nói gì thì là cái đó.”
Mối quan hệ này khiến Kinh Tử Sâm hơi khó hiểu.
Dạo này tập đoàn Kinh Thị chủ yếu đánh vào ngành trang sức, anh nhìn thoáng qua là biết sợi dây chuyền trên cổ Hàn Thiên Di là sợi dây chuyền do Emma chính tay thiết kế.
Anh nhớ đến kế hoạch gần đây của tập đoàn Kinh Thị muốn hợp tác với Emma, nhưng hành tung của người này rất kỳ quái.
“Cô có quen Emma ư?” Đôi môi mỏng của Kinh Tử Sâm mấp máy.
“Không quen.” Lê Mạn Nhu giành trả lời.
“Tôi không hỏi em.” Kinh Tử Sâm liếc cô một cái, rồi lại nhìn sang thiên kim của chủ tịch thành phố và chờ câu trả lời.
Hàn Thiên Di cười hì hì: “Tôi không hiểu ý anh cho lắm, Emma làm sao cơ?”
Anh nghĩ ngợi một lúc: “Không có gì.” Dịp như hôm nay không tiện để bàn công việc.
Hàn Thiên Di nhanh chóng nắm tay Lê Mạn Nhu: “Đi nào, tớ đưa cậu đi ăn món bánh kem ngon nhất.”
Đồ giả à?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất