“Cùng lắm là 60 ngàn tệ, được, thì em tài trợ, không được, thì thôi bỏ đi!”, Tần Kiệt duỗi 6 ngón tay ra.
“60 ngàn tệ sao? Bớt đi tận 90 ngàn tệ liền? Quá ít rồi! Bạn học Tần Kiệt này khi em làm dự án thu mua phế phẩm, tôi cũng đã giúp đỡ em! Tuy không biết lời lãi cụ thể thế nào nhưng tôi tin chắc chắn kiếm được cũng không ít đâu!”
“Hiện tại, giáo viên cần em giúp đỡ, đến chuyện này em cũng không giúp được, có phải quá vô tình rồi không?”
Cô ta nói ra được lời này cũng khiến Tần Kiệt mở rộng tầm mắt.
Không nghĩ ra người phụ nữ Tôn Ngọc Phương này cũng biết lấy chuyện giao tình ra nói.
Đàm phán có chút tiến bộ rồi đấy.
Tuy vẫn còn rất kém, không có chút trình độ nào nhưng cũng tiến bộ rồi.
Mặt khác, Tôn Ngọc Phương nói cũng đúng.
Lúc trước khi anh làm dự án thu mua phế phẩm Tôn Ngọc Phương cũng đã giúp đỡ.
Về phần giao tình này cũng nên trả lại.
Nếu còn cảm thấy mình mắc nợ mà chưa trả tương lai có khi sẽ còn đòi hỏi nhiều hơn.
Tục ngữ nói rất hay.
Chỉ có tiểu nhân và phụ nữ là khó chơi.
Nếu Tôn Ngọc Phương vì chuyện này mà ghi thù, muốn trả đũa anh cũng rất đơn giản.
Hiện tại anh cũng chưa ra trường.
Chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách vẫn còn đang hoạt động, đắc tội với Tôn Ngọc Phương cũng không phải là chuyện tốt.
Cân nhắc thiệt hơn, Tần Kiệt đưa ra quyết định.
“Nhiều nhất là 80 ngàn tệ, nhiều hơn em thật sự không đảm đương nổi!”
“80 ngàn tệ sao?”, con số này với con số trong đầu Tôn Ngọc Phương vẫn cách một khoảng xa.
Nhưng cô ta nhìn bộ dạng của Tần Kiệt dường như đã đến giới hạn rồi.
Nếu không biết điểm dừng, bức Tần Kiệt quá anh mặc kệ không quan tâm, đừng nói đến 80 ngàn tệ mà ngay cả 1 tệ tiền tài trợ cũng không có đâu.
“Được 80 ngàn thì 80 ngàn đi!”, Tôn Ngọc Phương đồng ý.
“Cô đừng vội đồng ý như vậy, em vẫn còn một điều kiện nữa!”, Tần Kiệt nói.
“Còn có điều kiện gì?”
“Trên mục tài trợ phải in thêm tên của Chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách!”, Tần Kiệt nói.
“Hả?”, Tôn Ngọc Phương híp mắt lại: “Vậy có phải có chút quá đáng rồi không?”
“Yên tâm, em sẽ không để các cô thiệt đâu, thêm 1 ngàn tệ nữa có được không?”, Tần Kiệt giơ 5 ngón tay ra.
“Thêm 1 ngàn tệ nữa sao?”, Tô Ngọc Phương có chút do dự.
“Cô Tôn, cô cứ nghĩ mà xem, Chuyển phát nhanh Ngũ Kiếm Khách được đích thân hiệu trưởng nhà trường tự mình phê chuẩn, tác dụng lớn trợ cấp cho học sinh nghèo trong trường học, 1000 tệ đã là nhiều rồi, vả lại chúng em mới thành lập, chưa kiếm được nhiều đâu!”
Tần Kiệt thấy Tôn Ngọc Phương do dự, muốn lấy ban lãnh đạo trường ra tạo áp lực.
Quả nhiên.
Tôn Ngọc Phương vừa nghe đến hai chữ hiệu trưởng sắc mặt liền thay đổi.
Không chút suy nghĩ, trực tiếp gật đầu: “Được rồi, 1 ngàn tệ thì 1 ngàn tệ, chốt kèo!”
“Như vậy là đúng rồi! Cô yên tâm, ngày mai em đi đàm phán! Có điều chuyện điểm danh...”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất