Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 

Chủ tòa nhà của siêu thị Đường Thị đã đồng ý ký hợp đồng cho thuê với chúng ta! Ông ta bằng lòng cho chúng ta thuê với giá bằng một nửa giá thuê của siêu thị Đường Thị!”, Châu Phàm vô cùng phấn khích nói.  

 

Một nửa đó nha, có thể tiết kiệm được không ít tiền đâu.  

 

Tuy nhiên, anh cũng biết, tất cả đều là công lao của Tần Kiệt.  

 

Là nhờ Tần Kiệt hạ gục bố con Đường Ba, khiến cho siêu thị Đường Thị mất hết uy tín, trở thành một siêu thị tai tiếng, dẫn đến việc siêu thị bị niêm phong, không được phép tiếp tục buôn bán.  

 

Bọn họ mang tiếng xấu, khiến cho mặt bằng siêu thị cũng bị vạ lây.   

 

Ai cũng cho rằng đó là mảnh đất xấu, nên không ai bằng lòng thuê nó.  

 

Bởi vì chuyện này mà chủ cho thuê lo lắng đến phát bệnh.  

 

Vừa khéo, đúng lúc này, Châu Phàm đến.  

 

Anh đi thẳng vào vấn đề, đưa ra đề nghị muốn thuê mặt bằng của siêu thị.  

 

Sau khi biết được việc này, chủ cho thuê vô cùng mừng rỡ.  

 

Lúc trước, siêu thị Đường Thị không ngừng đấu đá với siêu thị Kiệt Tuyết, khiến cho lượng khách của siêu thị Kiệt Tuyết trong khoảng thời gian đó bị tổn thất không ít.  

 

Siêu thị Kiệt Tuyết mở cuộc thi tuyển chọn theo chủ đề của thế vận hội Olympic, siêu thị Đường Thị cũng làm theo, có thể nói là cố ý nhằm vào siêu thị Kiệt Tuyết.  

 

Chủ cho thuê biết hết tất cả những việc này.  

 

Theo lý mà nói, vào thời điểm này, người của siêu thị Kiệt Tuyết chắc chắn sẽ không đến tìm ông ta.  

 

Nhưng ông ta không ngờ Châu Phàm vậy mà lại đến, đã vậy, anh còn rất có thành ý.  

 

Châu Phàm không quanh co lòng vòng, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, chẳng khác nào ngàn dặm tặng lông ngỗng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.  

 

Đương nhiên là chủ cho thê vô cùng cảm động, lập tức ra quyết định ngay tại chỗ, giảm cho bọn họ một nửa tiền thuê mặt bằng.  

 

Châu Phàm rất hài lòng về việc này.  

 

Giá thuê rẻ, lợi nhuận của siêu thị sẽ càng lớn hơn.  

 

Anh ta thỏa thuận với chủ cho thuê, thuê trước ba năm, ba năm sau, sẽ dựa theo giá thị trường mà điều chỉnh.  

 

Đương nhiên, sau ba năm, nếu siêu thị Kiệt Tuyết không muốn thuê tiếp, chủ cho thuê cũng phải được báo trước.  

 

Điều kiện này hoàn toàn có lợi đối với siêu thị Kiệt Tuyết.  

 

Cho nên, Châu Phàm không nói hai lời, lập tức báo cho Lưu Tuấn Mai ở phòng tài vụ đi chuyển khoản.  

 

Hợp đồng được ký kết thành công, xem như anh ta đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ mà Tần Kiệt giao cho mình.  

 

“Tốt, tốt lắm! Một nửa giá thuê, có thể giúp chúng ta tiết kiệm không ít tiền! Giám đốc Châu, công lao của anh không ít đâu!”, Tần Kiệt nở nụ cười.  

 

Có thể tiết kiệm tiền đương nhiên là việc tốt.  

 

“Nếu không có giám đốc Tần chỉ dẫn, tôi cũng sẽ không thương lượng thành công! Công lao là của giám đốc Tần mới đúng!”, Châu Phàm rất biết điều, đẩy tất cả công lao cho Tần Kiệt.  

 

“Được rồi, hai chúng ta đừng ở đây tranh cãi việc này nữa, là anh đi thương lượng, nên công lao thuộc về anh!”  

 

Tần Kiệt cũng không muốn tranh công, anh là ông chủ, công ty vốn là của anh, cần gì phải tranh giành với nhân viên một chút lợi ích như vậy, hơn nữa, Châu Phàm còn là một cánh tay đắc lực của anh.  

 

Nói gì đi nữa anh cũng phải ngon ngọt một chút.  

 

“À, phía tòa nhà Thái Tử đã có tiến triển gì chưa?”, Tần Kiệt hỏi.  

 

“Tôi đã hỏi thăm giám đốc Tả rồi, bọn họ hiện đang lắp đặt thiết bị, dự đoán là khoảng nửa tháng nữa sẽ lắp đặt hoàn tất, tầm một tháng sau có thể chính thức khai trương rồi! Đến lúc đó, bọn họ sẽ liên thủ cùng siêu thị của chúng ta!”, Châu Phàm không chút giấu giếm, báo cáo tình hình cụ thể.  

 

“Tốt, thật tốt quá! Còn phía Tôn Triêu Dương thì thế nào rồi?”, Tần Kiêt tiếp tục hỏi.  

 

“Về phía ông Tôn, vẫn do giám đốc Tô phụ trách, chuyện này, giám đốc Tần nên hỏi giám đốc Tô sẽ rõ hơn!”, Chu Phàm nói.  

 

“Cũng đúng! Được rồi, chuyện của siêu thị giao cho giám đốc Châu, tôi còn một số việc cần phải xử lý ở trường! Không nói nữa”.  

 

“Được~”.  

 

Sau khi cúp điện thoại, Tần Kiệt lại gọi cho Tô Nhuệ.  

 

“Ơ, giám đốc Tần, không ngờ anh lại chủ động gọi cho tôi đấy?”, đầu dây bên kia, Tô Nhuệ nở nụ cười.  

 

“Tôi lúc nào mà không chủ động?”, Tần Kiệt hỏi.  

 

“Nhưng tôi lại không thấy anh chủ động gì cả?”, Tô Nhuệ đáp.  

 

“Khi nào chứ hả?”, Tần Kiệt lại hỏi.  

eyJpdiI6IjNWVGdOY0w2V09PSTBKWEdyQSthUUE9PSIsInZhbHVlIjoiZWtUdkRlejF4SGZQdEpHYk1EOFwvU1luR2ppVDE1a2MyUVM1Q2FhV3hYTDlHa2FPcFpiRjdyVWtUSEpXZDZBWGgiLCJtYWMiOiI1MDhjOTgxMGQ5YTdlZWNjMWNjNjZjNGZmZmFiY2U2MmIxYTQ0NDBhYzQ0OGExODk2ODIwMjdlNGU4NGZjOGNhIn0=
eyJpdiI6Ilk1b0VMclBHY0xmQkFrWTlaN09ydmc9PSIsInZhbHVlIjoiRno3eTRjNVhCbzZWZjdYaVVQTXdGQmNDYzRnaFBOMHhaM0dZRXlzYkJrOXNGNnp2SzcySDJSaDhiaEcrdU1MZUJPb0RPM2duMDJhWWxmUWdnOEdVeTZOaGJEVFlCeDgzTTNsclBNNjBBOFZ4NlgreXdnXC9icFhodGVzdlZkY0pKZU1XaXo1eEpZNDNvd25pK2U2N1NRXC92WnNZQkJqM1NZQU9PZ25mRDhRMFdNUTN6NVwvd1dnMlwvcUFZQnU1d1JoMHc1cGJWTVJDNFNcL1JrXC9KNERnXC9ub0o0dGY4WUdGZEJpSUxuQzAzcWJvb20rY2Fmb3c4Y2t5NStcL004ajlZZ1wvSStnaXY2QzUzS1FUNkQxbXlodnBCd3pnRGR4ek1NMzRGT2VwaGhIXC94dVNDTHE4Y04rUWZaWFB2enNEcHEwSGp4OEZMY0hhSWlGK2hkQ1ZiaUxvZUszS25XZDB1ZUZ2V25uczAxdEVGZE1Udz0iLCJtYWMiOiIyNGY5ZTFkODU5OGFlY2JkZWM1ODFiNzAzNTU4ZGQ5MTM3MmE4NmE3YzUxZTMxMmEwZmVkZDM2MWVkMjI3ZTk2In0=

Rõ ràng là cô ấy có thâm ý khác. 

Ads
';
Advertisement