Giấc mơ triệu phú (Mở Mắt Thành Tỷ Phú) - Tần Kiệt (FULL)

 Đột nhiên, cô cảm thấy có chút khâm phụcbản thân.  

 

 

Một cô gái có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn như cô mà lại có thể chịu được sức nặng của cái tên Lâu béo hơn một trăm ký kia, đúng là chuyện khó tin mà.  

 

Tình yêu quả nhiên vĩ đại.  

 

Dương Liễu cảm thán nhân sinh.  

 

Lâu béo mò mẫm một hồi, rốt cuộc cũng tìm được điện thoại, mở lên xem.  

 

“Kiệt Tử? Mới hơn năm giờ, trời còn chưa sáng, cậu ta gọi đến làm gì?”, Lâu béo phàn nàn.  

 

Nhưng cậu ta không thể không tiếp điện thoại của Tần Kiệt.  

 

“Alo, Kiệt Tử, mới hơn năm giờ, cậu gọi làm gì hả?”  

 

“Đừng có lằng nhằng! Cậu mau dậy! Đến cửa hàng ngay!”, Tần Kiệt thúc giục.   

 

“Anh cả của tôi ơi , trời còn chưa sáng đâu, đến làm khỉ gì?”, Lâu béo không tình nguyện, cậu ta thật sự rất mệt, đến giờ vẫn chưa dậy nổi.  

 

“Cậu đang ôm người yêu ngủ đúng không? Hơn năm giờ mà còn sớm gì nữa? Tôi cho cậu mười lăm phút, nếu còn không đến, cuối năm tôi trừ một nửa tiền thưởng của cậu!”  

 

“Hả?”, Lâu béo giật mình, cơn buồn ngủ cũng bay mất.  

 

Cậu ta lập tức buông Dương Liễu ra, bò xuống giường, vội vàng mặc quần áo, sau đó đánh răng rửa mặt qua loa, rồi xông thẳng ra ngoài.  

 

Vừa mặc áo khoác, Lâu béo vừa co giò chạy như điên trong màn đêm.  

 

Cậu ta làm tất cả mọi việc mất không đến hai phút đồng hồ, khiến Dương Liễu phải há hốc mồm mà nhìn.  

 

Chuyện gì vậy nhỉ?  

 

Sao phải vội như vậy?  

 

Thật là! Cũng không nhớ đóng cửa nữa!  

 

Dương Liễu oán thầm một câu, sau đó quấn chăn, đi đóng chặt cửa, rồi quay về giường ngủ tiếp.  

 

Còn Lâu béo thì lao nhanh trong màn đêm.  

 

Vừa chạy, cậu ta vừa nhìn đồng hồ.  

 

Cách thời gian Tần Kiệt quy định còn năm phút nữa.  

 

Bốn phút.  

 

Ba phút.  

 

Hai phút!  

 

Nhanh nữa nào!  

 

Cậu đã thấy cửa hàng rồi.  

 

Đã đến gần.  

 

Năm mươi giây.  

 

Gần thêm chút nữa.  

 

Ba mươi giây.  

 

Chỉ còn một đoạn nữa, qua cầu là đến.   

 

Mười giây.  

 

Đến rồi!  

 

Rầm!  

 

Lâu béo nửa quỳ trên mặt đất.  

 

Cậu ta thở hồng hộc, mồ hôi tuôn ra như tắm.  

 

Quá mệt! Thật sự quá mệt mỏi.  

 

Tôi hôm qua đã mệt, giờ lại càng mệt hơn.  

 

“Được đó, đến sớm mười giây! Uống miếng nước đi nè!”, Tần Kiệt đưa một ly nước ấm qua.  

 

Ừng ực~  

 

Lâu béo cũng không sợ bị phỏng, trực tiếp rót vào miệng, uống một hơi cạn sạch.  

 

Mãi một lúc lâu sau, cậu ta mới thở đều lại.  

eyJpdiI6ImM4b3ZSNmpvTUd0RTgwQnJwMkM4b3c9PSIsInZhbHVlIjoiNmYrMWZ2S0c4NVhnWlA2ZzhjbE9nVld6MDQybW5FMHUwbkZ0WFZkVlp0blRiczZKMnZQZm5QM09lS2FDSHh3UiIsIm1hYyI6ImU0MGRkMTA2NGRiYWNhNzU2YTdiZjJjZDYxMzc4ZDM3ZmRhNDNlOTIwM2E2MzFhMzk0MDI4NDBkNTlkZDk3ODgifQ==
eyJpdiI6IkthdTlUSXFTQ2JsQXJjK2tBaU1TQ2c9PSIsInZhbHVlIjoiS1RuR0wzTDVieHlhOGdIK0xhY3ZISTVzQXlvb09VZUMxMWpIeDNZeTQ1V0pmRnVUUUtNQnV0VEx2YURxTDBcL3R0aEcwdUVZRk55VlwvTnJjZWZDMXhMUms3d3dhQ1pEZUxLT0ZSWmE2THRIVU51SExWQ1VwcU5RSUYyRTdtWHc5VDZvek5cL0E4XC9QSGVySWxZdks0Z2VBN2ZIOXUyb2Z4QXhyMEljbEExUXZxZDdrTGJ6UXNqWFBYRG90N01qRG5zSjF1cXdSTHFPTlV6eVE4MmdBSmhmU2M3UG05YmFcL1huWWtjd295SFFweDJmVmVcL2JpSk9lMWtSbkQ5V1FsR3R4dVVHcnlLSG9GZ2ZqbENCRk51a21IdUcreDVOK3paaGoxRjVwaUwxXC92bSt3PSIsIm1hYyI6IjE2YjQyMTc4Nzg4ZjcwNDIwMWVhNDhmMzNlMTFiNzMxNjk3NDFjNTUxOTA4NDY5NDVjYzllYzM1MjNjYWRlMTYifQ==

Ads
';
Advertisement