Cậu cố ý đi cùng Tần Tuyết đến đây đúng không.
"Kiệt Tử, anh nói gì đi chứ?", Tần Tuyết thúc giục.
"Hừ, được rồi, anh tham gia là được chứ gì!", Tần Tuyết cứ nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt, dường như nếu Tần Kiệt không đồng ý thì cô ấy sẽ tức giận vậy, Tần Kiệt còn có thể nói cái gì nữa chứ.
Anh chỉ có thể đồng ý.
Hơn nữa Tần Tuyết nói rằng anh chưa có sức bền.
Vì vậy anh càng phải chứng minh điều đó với Tần Tuyết.
Anh đường đường là chàng thanh niên sức dài vai rộng, sao có thể không có sức bền cơ chứ.
Sức bền của anh rất tốt đó.
"Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu! Không quấy rầy hai người nữa, tạm biệt!"
Nói xong, Triệu Phần bỏ chạy.
Cô ấy giống như một chú thỏ vậy, chớp mắt một cái là không thấy bóng dáng đâu nữa.
Quá nhanh.
Thấy vậy Tần Kiệt có chút ngơ ngẩn.
"Dự tính trước rồi đúng không?"
Tần Kiệt nghĩ thầm.
"Anh nghĩ cái gì vậy?", Tần Tuyết kéo cánh tay Tần Kiệt.
"À, anh đang nghĩ rằng anh vẫn chưa ăn sáng. Hay là chúng ta đi ăn chút gì đó được không?", Tần Kiệt nói.
"Không được, sắp đến giờ học rồi, đi học trước đã!", Tần Tuyết nói.
"Hả?", Tần Kiệt gãi đầu: "Nhưng anh đói!"
"Được rồi được rồi, nể tình anh đồng ý với Triệu Phần, em sẽ mua cho anh chút bánh mì!", Tần Tuyết hứa hẹn.
"Ăn bánh mì sao?", Tần Kiệt vuốt mũi: "Cũng được!"
Một lát sau, hai người mua một ổ bánh mì nóng dài ở siêu thị Trung Bách, Tần Kiệt ngấu nghiến ăn như hổ đói.
Chẳng mấy chốc sau, anh đã ăn hết sạch ổ bánh mỳ.
Khi anh chạm vào phần bụng của mình, cũng đúng lúc hai người chạy đến phía dưới tòa nhà giảng đường.
Anh thấy bộ dạng suy sụp tinh thần của Lâu béo.
Giống như cha chết mẹ chết vậy.
Muốn bao nhiêu ưu sầu thì có bấy nhiêu ưu sầu.
"Dương Liễu, Lâu béo nhà cậu sao vậy?", Tần Kiệt thuận miệng hỏi một cậu.
"Anh ấy .... không có mặt mũi nào mà nói chuyện nữa!", Dương Liễu lắc đầu, vô cùng bất đắc dĩ.
"Hả?"
Tần Kiệt cảm thấy tò mò.
Sao lại không có mặt mũi nào nữa?
"Tên béo chết tiệt, cậu sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Dương Liễu đấy chứ? Thành thật khai báo, rốt cuộc cậu đã làm những gì rồi?", Tần Kiệt nghiêm túc hỏi.
"Ai nói tôi làm chuyện có lỗi với Dương Liễu chứ. Tôi, tôi chỉ là...", nói được một nửa, Lâu béo không nói nữa.
Nhìn dáng vẻ cậu ta như sắp khóc.
"..."
Tần Kiệt và Tần Tuyết nhìn nhau, anh nhìn em, em nhìn anh, bọn họ cảm thấy khó hiểu.
Đây là tình huống gì vậy?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lúc này, Khương Tiểu Nha và Thẩm Giai Giai đi tới.
"Này, Lâu béo, cậu sao vậy? Không phải là ăn nhầm thứ gì đó rồi chứ? Mặt mũi trông như ma vậy?", Khương Tiểu Nha trêu chọc.
"Cút!", Lâu béo liếc xéo.
"Ôi chao! Nổi giận rồi! Kiệt Tử, Lâu béo chết tiệt sao vậy?", Khương Tiểu Nha hỏi.
"Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai chứ? Tôi không biết cậu ta đang thần kinh cái gì nữa!", Tần Kiệt nhún nhún vai, nói.
"Thôi đi, để tôi nói vậy!", Dương Liễu thở dài một hơi.
Mắt Tần Kiệt và Khương Tiểu Nhã sáng rực lên.
Bọn họ rất muốn biết lý do thực sự.
"Không thể nói!", Lâu béo vội vàng ngăn cản.
“Trên thế giới không có bức tường nào hoàn toàn kín gió, chuyện này, sớm muộn gì bọn Kiệt Tử cũng sẽ biết, nói sớm hay nói muộn thì có gì khác biệt chứ?", Dương Liễu không quan tâm đến Lâu béo, nói: "Có kết quả CET-6 rồi, Lâu béo bị trượt! Được 424 điểm!"
Phốc~
Khương Tiểu Nha phun hết sữa đậu nành vừa mới uống ra ngoài.
Cậu ta nhìn Lâu béo giống như nhìn một con quái vật vậy.
Thẩm Giai Giai và Tần Tuyết cũng rất kinh ngạc.
Tần Kiệt ngẩn người ra, nhớ đến chuyện ở kiếp trước.
Kiếp trước Lâu béo cũng chỉ được 424 điểm, năm ngoái cậu ta thi xong cũng áng áng được 424 điểm.
Không ngờ rằng không lệch một phân.
Mẹ nó chứ.
Chúa ơi.
"Tên béo chết tiệt, thật hay giả vậy? 425 điểm là đỗ, cậu được 424 điểm? Làm sao tôi cũng không tin được nhỉ?", Khương Tiểu Nha nói.
"Là thật, vừa mới tra xong!", Dương Liễu nói.
"Cái gì? Thật thế sao?", Khương Tiểu Nha sửng sốt.
Điểm đỗ là 425, Lâu béo chết tiệt được 424, chỉ thiếu một điểm.
Chỉ vì một điểm này, nửa năm học hành bận rộn trôi qua một cách vô ích.
Thật đúng là cảnh ngộ bất hạnh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất