"Giám đốc Tần có gì muốn nói riêng với tôi không?", Châu Phàm hỏi.
"Giám đốc Châu, anh cảm thấy Tô Nhuệ thế nào?"
"Nhìn có vẻ ok, phong thái cũng rất được!"
"Có tính cua không?"
"Hả?", Châu Phàm ngẩn người, nhìn Tần Kiệt, nghĩ mình nghe nhầm.
"Giám đốc Tần, anh chọc tôi đó à?"
"Ha ha, tôi đâu có chọc anh đâu. Tôi nói thật đó, Tô Nhuệ rất được đấy chứ. Dù là phong thái hay tài năng, vẻ ngoài đều thuộc loại đứng đầu. Anh cứ suy nghĩ đi", Tần Kiệt lại đề nghị.
"Giám đốc Tần có ý gì, cứ nói thẳng đi!", Châu Phàm nhận ra ẩn ý bên trong lời nói của Tần Kiệt.
"Nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Giờ giám đốc Châu đang độc thân thì mau cua Tô Nhuệ đi, mất công sau này có người ngoài dùng giá cao cuỗm cô ấy đi đó!", Tần Kiệt nói ra suy nghĩ của mình.
Châu Phàm: "..."
Mãi sau, anh ta mới nói: "Giám đốc Tần, anh nói thật hả?"
"Chứ anh nghĩ sao?", Tần Kiệt hỏi ngược lại.
Châu Phàm: "..."
"Giám đốc Tần, chuyện tình cảm, không phải trò đùa, để tôi suy nghĩ một chút đi!"
"Cũng đúng, chuyện này không vội được. Phải ninh từ từ mới ok, không vội!"
Chỉ cần Châu Phàm không từ chối thì anh yên tâm rồi.
Reng reng reng~
Lúc này, điện thoại di động của Châu Phàm vang lên.
"Là phòng hậu cần", Châu Phàm nhận điện thoại hỏi: "Chuyện gì?"
"Giám đốc Châu, phòng hành chính vừa gọi điện tới nói có một giám đốc đầu tư mới đến, bảo chúng ta nhanh chóng mua văn phòng phẩm. Tôi muốn xác nhận với anh có đúng hay không?"
"Ừm, là thật. Làm theo lời phòng hành chính đi!"
"Vâng, tôi biết rồi!"
Tắt máy, Châu Phàm báo lại chuyện của phòng hậu cần với Tần Kiệt.
Tần Kiệt hiểu cách làm ấy của Châu Phàm.
Phòng hành chính gọi điện cho phòng hậu cần bảo họ mua đồ.
Phòng hậu cần lại phải xin ý kiến của Châu Phàm.
Chứng minh Châu Phàm có ảnh hưởng rất lớn trong siêu thị.
Có thể nói là nắm quyền to, vô cùng có tiếng nói.
Phòng hậu cần đều nghe lời Châu Phàm.
Nhưng Châu Phàm lại tự báo cáo với Tần Kiệt.
Ý là ám chỉ với Tần Kiệt rằng Châu Phàm tôi có quyền đến mấy cũng không bằng giám đốc Tần anh.
Tôi là một nhân viên chuyên nghiệp.
Để cho Tần Kiệt không cần phải nghi ngờ Châu Phàm anh.
Tần Kiệt vừa nghe đã hiểu, đương nhiên cũng sẽ không để ý.
Dù sao quyền tài chính vẫn nằm trong tay anh, bất kể Châu Phàm có quyền cao đến mấy đi chăng nữa, không có tiền thì cũng chẳng làm được gì.
Anh và Châu Phàm ngồi nói chuyện với nhau.
Thấm thoát đã đến 12 giờ!
Cốc cốc cốc~
"Vào đi!"
Tô Nhuệ và Uông Gia Tân bước vào.
Đương nhiên là Tô Nhuệ đi trước, Uông Gia Tân theo sau.
Có thể thấy Uông Gia Tân vẫn hiểu được quy tắc lớn nhỏ.
Tuy Tô Nhuệ mới tới, nhưng chức vụ đặt ngay đó.
Uông Gia Tân vẫn rất biết điều.
Tần Kiệt chỉ nhìn thoáng qua đã vô cùng tán thưởng điều ấy ở anh ta.
Công nhân thông minh mới là người mà anh muốn.
Đóng cửa lại, Tô Nhuệ ngồi xuống.
Uông Gia Tân thì đứng ở trước mặt ba người.
"Có tin tức rồi à?", Tần Kiệt hỏi.
"Vâng!", Uông Gia Tân lấy điện thoại ra, mở ghi chú, nhìn vào rồi báo cáo: "Bên mua là một công ty thực phẩm tên Ăn Là Tất Cả! Tôi lên mạng tìm kiếm thì người đứng đầu tên là Đường Hồng! Cũng có chút tiếng tăm trong giới nhà hàng ăn uống của thành phố Hán!"
"Trong tết thì bắt đầu liên lạc với ông chủ siêu thị cũ, bàn bạc ba ngày thì thỏa thuận xong chuyện mua lại! Tôi không rõ giá chính xác! Có điều, sau khi mua, ban lãnh đạo của siêu thị vẫn giữ nguyên! Công tác bảo mật được làm rất tốt!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất