*Thị trường chứng khoán thường gọi những cổ phiếu có giá cổ phiếu kỳ lạ và quái đản là “cổ phiếu quái vật”.
Tần Kiệt không dám nói tất ra, anh lo lắng bố mẹ sẽ tức giận khi biết anh thế chấp bất động sản lấy cổ phiếu.
Vì vậy anh biên soạn nên một câu chuyện nửa thật nửa giả.
"Thật sao?", mẹ Tần có chút kinh ngạc.
"Ừm!"
“Ok, miễn là tiền của con đi đúng hướng là được!", mẹ Tần cảm thấy yên tâm rồi.
"Đợi đã!", bố Tần lại thận trọng hơn, suy nghĩ bao quát hơn mẹ Tần, ông nói: "Con lấy đâu ra tiền mua cổ phiếu?"
"Ư...", Tần Kiệt xoa đầu nói: "Được rồi, con nói thật với hai người nhé! Tiền con mua cổ phiếu, có hai phần!"
"Hai phần?", bố Tần và mẹ Tần liếc mắt nhìn nhau, hai người nghe không hiểu.
"Con làm thêm, nhưng thật ra những gì con làm là một dự án thu gom phế liệu trong khuôn viên trường!"
"Thu gom phế liệu sao?", mẹ Tần xụ mặt xuống, nhéo lấy Tần Kiệt: "Con được lắm, một sinh viên đại học, không học hành cho tử tế lại học người ta đi nhặt rác rưởi! Gan con lớn thật đó!"
"Mẹ, mẹ buông con ra, đau quá đi!"
"Đừng ẫm ĩ nữa, để cho con nó nói!", bố Tần kéo mẹ Tần ra.
"Kiệt Tử, con nói tiếp đi!"
"Con đã kí một bản thỏa thuận khởi nghiệp trong khuôn viên trường với nhà trường, dự án là thu gom phế liệu trong toàn trường. Yêu cầu từ phía nhà trường là có thể giúp bọn họ giải quyết một số vấn đề về cuộc sống của các sinh viên nghèo, dành cho bọn họ một số vị trí nhất định!"
"Với điều kiện này, con đã tiếp quản dự án này. Tiếp quản toàn bộ công việc thu gom phế liệu của ba cơ sở trường đại học công nghiệp Hồ!"
"Một tháng sau khi trừ các khoản chi phí khác nhau, con có thể thu về được 60 ngàn tệ!"
"Cái gì? 60, 60 ngàn tệ sao?", mẹ Tần tưởng mình nghe nhầm.
"Ừm, một tháng được 60 ngàn tệ, đây mới chỉ là bắt đầu thôi đó!", Tần Kiệt gật gật đầu.
"Bố thằng nhỏ này, tôi không nghe nhầm đúng chứ? Từ khi nào mà thu gom phế liệu lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy nhỉ?", mẹ Tần cảm thấy thế giới quan của mình sắp sụp đổ.
"Trường Kiệt Tử đã có hơn 30 ngàn người, ba cơ sở ít nhất cũng có 50 ngàn người! Một tháng được 60 ngàn tệ, hợp tình hợp lý! Kiệt Tử, con nói tiếp đi!", bố Tần nói.
"Hả? Ông tin thật sao?", mẹ Tần rất bất ngờ.
"Ừm!", bố Tần nói.
"Một tháng con kiếm được 60 ngàn tệ, lại vay bạn cùng phòng kí túc xá 50 ngàn tệ, thêm 10 ngàn tệ tiền học phí, tổng cộng có 120 ngàn tệ, con tìm đến một vài bạn học có điều kiện gia đình khá giả, góp được một khoản tiền mua chung cổ phiếu! Sau đó chọn trúng cổ phiếu quái vật!”
"Lúc bọn bán tống cổ phiếu, hai người có biết bọn con kiếm được tất cả bao nhiêu tiền không?"
"Kiếm được bao nhiêu?", bố Tần và mẹ Tần hỏi.
Thị trường chứng khoán năm 2007 nổi tiếng trong cả nước.
Người dân ở các thành phố lớn đều biết đến nó.
Cổ phiếu không còn là thiểu số nữa.
Tuy rằng bố Tần và mẹ Tần không chơi cổ phiếu nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Bọn họ không có quá nhiều nghi ngờ.
Bọn họ chỉ muốn nghe một câu trả lời.
"Hơn 13 triệu tệ!"
"Hả? 13, hơn 13 triệu tệ sao?", bố Tần và mẹ Tần nuốt nước bọt ừng ực, vẻ mặt kinh hãi.
Đầu tư vào cổ phiếu liền có thể kiếm được hơn 13 triệu tệ.
Điều này...
Đáng sợ quá đi.
Tiền ở trong xã hội, sao có thể kiếm như vậy chứ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất