Ý muốn bảo Tần Kiệt đừng làm loạn ngay lúc này, dù sao cũng là người lớn, lại đang lúc Tết nhất, xảy ra chuyện rồi bị truyền ra ngoài, người ngoài sẽ cười vào mặt.
“Tần Thiên, Tần Phong, hai cháu đừng xen vào chuyện của bác và Tần Kiệt!”
Bác hai quát chỉ vào mẹ Tần: “Thím thật biết cách dạy con, chú ba đâu rồi? Gọi chú ấy ra đây! Tôi muốn xem hôm nay chú ấy giải thích thế nào với tôi đây!”
Bị người vai vế dưới mình cứng rắn cãi lại thẳng mặt mình, sắc mặt bác hai lập tức rất u ám, không vui.
Nhưng đánh thẳng mặt con cháu cũng chỉ thêm mất mặt ông ta.
Nên ông ta la hét lên gọi bố Tần ra.
Tiếng cãi vã bên ngoài rất lớn, bác hai và bố Tần nghe thấy thì bước ra ngoài.
“Ồ, anh hai đến rồi! Em và anh cả đang nói đợi lát nữa anh và thằng tư đến, bốn anh em chúng ta cùng uống rượu. Vừa nhắc thì anh đến!”, bố Tần mỉm cười đi đến chào.
“Uống gì mà uống? Ai muốn uống với chú?”, bác hai tức giận nói.
“Chú hai, chú nói vớ vẩn gì vậy?”, bác cả bất mãn.
“Anh cả, lần trước em đã nói với anh thế nào, mới có nửa năm mà anh đã quên rồi à?”, bác hai không buông tha chỉ vào Tần Kiệt: “Thằng nhóc thối này là vai vế con cháu trong nhà mà chẳng biết phép tắc gì cả!”
“Lần trước em và bác hai gái của nó đến tỉnh lỵ tìm chú ba nói chuyện, thằng nhóc này lại đuổi bọn em ra ngoài!”
“Anh cả, anh nói xem nào có ai làm con cháu như vậy? Nào có ai làm vậy với họ hàng như nó chứ? Em là bác hai ruột mà thằng nhóc chẳng nể mặt chút nào!”
“Còn nói con trai em bán đa cấp! Anh xem đứa cháu không có lương tâm, không biết phép tắc như vậy thì có tư cách gì về đây chúc tết?”
“Theo em thấy cứ đuổi thẳng cổ nó ra ngoài! Không bao giờ cho phép nó bước một bước vào cổng nhà họ Tần chúng ta nữa!”
Ông ta nói vậy, khách của nhà bác cả đều im phăng phắc.
Bác hai nói chuyện rất quá đáng.
Sắp sang năm mới, nói thế này rất xui xẻo
Quả nhiên.
Bác cả tỏ ra không vui.
“Chú hai, tôi không biết nửa năm trước Kiệt Tử đã nói và làm gì với chú! Hôm nay là mồng Một tết, cả nhà họ từ tỉnh thành xa xôi vội vã về đây chúc tết, thắp nhang cho tổ tiên thì chứng tỏ cả nhà họ vẫn không quên cội nguồn!”
“Lúc này mà chú hung dữ với họ quả thật quá đáng lắm! Mau bắt tay làm hòa với chú ba đi, như vậy tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra!”
“Anh cả, em đã nói nhiều vậy rồi mà anh không nghe lọt một câu sao?”, bác hai hét lên với bên ngoài: “Tần Hạo, con đỗ xe xong chưa? Đỗ xong rồi thì mau lăn vào đây!”
“Vâng bố!”
Chẳng bao lâu, một thanh niên trạc tuổi Tần Kiệt chạy vào.
Lúc nhìn thấy Tần Kiệt và bố mẹ Tần, sắc mặt gã ta trở nên xám xịt.
“Sao các người lại đến đây?”
“Tần Hạo, sao anh nói chuyện với bố mẹ tôi như vậy? Xin lỗi ngay!”, Tần Kiệt không vui nói.
“Tôi nói vậy đấy thì sao?”, Tần Hạo quát.
“Ông đây…”
“Kiệt Tử!”, mẹ Tần vội kéo Tần Kiệt lại, cười nói với Tần Hạo: “Tiểu Hạo, em cháu không hiểu chuyện, cháu đừng so đo với nó!”
“Nó nhỏ hơn tôi có bốn tuổi mà còn nhỏ nhắn gì?”, Tần Hạo không hề nể mặt chút nào.
“Dám quát mẹ tôi à, tôi đánh chết…”
“Kiệt Tử, con im miệng lại cho mẹ được không?”, mẹ Tần trợn mắt nhắc nhở Tần Kiệt, nơi này là nhà bác cả, đừng gây chuyện!
Tần Kiệt hung dữ trợn mắt nhìn Tần Hạo, cố nén cơn giận.
“Tiểu Hạo, sao cháu lại nói chuyện với thím ba như vậy?”, bác cả quở trách.
“Bác cả, sao bác không hỏi Tần Kiệt nó đối xử thế nào với bố mẹ cháu trước đây?”, Tần Hạo hỏi ngược lại.
“Chú hai, đây là thái độ của chú sao?”, bác cả không đáp lời Tần Hạo mà nhìn bác hai.
“Phải! Đây chính là thái độ của tôi!”, bác hai đứng bên Tần Hạo chỉ vào trong nhà bác cả nói: “Mấy năm nay nhà anh gặp khó khăn là ai đã vươn tay giúp đỡ?”
“Là tôi!”
“Năm trước chị dâu bị bệnh, ai là người trả tiền? Là con trai Tần Hạo của tôi”.
“Năm ngoái, con trai Tần Phong của anh bị người ta đánh, ai giúp anh đánh trả lại? Cũng là con trai tôi!”
“Tháng trước, con dâu lớn của anh khó sinh, ai đã giúp các anh tìm bác sĩ? Cũng là con trai tôi!”
“Mấy năm nay, chuyện lớn nhỏ gì trong nhà các anh đều là nhà bọn tôi giúp đỡ!”
“Tôi cũng không mong nhà anh có thể trả ơn gì”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất