Sao có thể để mẹ đi làm công cho con trai được. Chuyện này cực kỳ tổn thọ. Sao mà được.
"Kiệt Tử, con sao thế? Phun cái gì? Mẹ nói sai à?", mẹ Tần không hiểu.
"Đúng vậy, tên nhóc nhà con nay hơi khác thường đó! Sao thế? Không phải là chơi bóng thua rồi chứ?”, bố Tần nhìn chằm chằm Tần Kiệt hỏi.
“Không, không phải. Con trai bố mẹ chơi bóng giỏi như thế nào, hai người cũng không phải không biết. Sao có thể thua được!”, Tần Kiệt vội vàng xua tay phủ nhận.
“Vậy con phun cái gì? Xém phun cả lên người của mẹ, cái thằng này, hơn hai mươi tuổi đầu rồi, sao còn không chịu lớn vậy? Thật là!”, mẹ Tần liếc Tần Kiệt nói.
Tần Kiệt cũng vô cùng bất đắc dĩ.
“Bố, mẹ, là do con uống nhanh quá thôi! Lẽ nào điều này cũng sai à?”
“À, uống nhanh quá hả, không nói sớm, thật là! Hại mẹ còn tưởng con bị ốm chứ!”, mẹ Tần trợn mắt nói.
Tần Kiệt: "..."
Mẹ là mẹ con đó, lời đó y như là ước gì con bị ốm vậy.
Phủi phui cái mồm.
Làm sao mà mẹ có ý thế được. Đừng có nghĩ lung tung.
“Được rồi, uống xong chưa? Xong thì mau đi tìm thử, nếu giống như lời dì Tưởng, năm sau mẹ sẽ đi đến đó làm!”
“Không được!”, Tần Kiệt lập tức phản đối.
Để mẹ đi làm công cho mình, như thế mà được à? Người ta biết sẽ nói mình bất hiếu. Dù thế nào cũng không được.
“Tại sao không được?”, mẹ Tần không hiểu.
“Đúng vậy, giờ mẹ con đi làm, một tháng mới được khoảng một ngàn tệ! Đến siêu thị Kiệt Tuyết thì gần như gấp đôi, còn nhiều hơn bố con đấy, sao lại không thể đi?”, bố Tần cũng hỏi.
“Ặc... Ai da, tóm lại là không thể đi!”, Tần Kiệt nói.
“Chuyện này không bàn cãi nữa! Trừ khi con đưa ra một cái lý do thuyết phục được mẹ con! Không thì, công việc này, năm sau chắc chắn sẽ làm!”, bố Tần dứt khoát quyết định nói.
“Đúng thế, năm sau đi luôn! Con còn một năm nữa là tốt nghiệp, mẹ muốn góp ít tiền để tương lai con dùng để lấy vợ!”, mẹ Tần gật đầu nói.
“Ơ?”, Tần Kiệt nghe vậy thì vô cùng cảm động.
Ở trong nước, bố mẹ cả đời đều lo lắng cho con cái. Lo từ lúc sinh ra đến khi lớn lên tới trường, trưởng thành, đi làm, kết hôn rồi sinh con. Quá trình nào cũng có bàn tay của bố mẹ. Có thể nói là nhọc nhằn cả đời. Có câu thương thay cho lòng bố mẹ chính là như vậy. Nó khác hoàn toàn với nước ngoài.
Tần Kiệt đã cảm nhận được điều ấy một cách sâu sắc nhất qua hai đời làm người.
Giờ phút này, nghe thấy lời mẹ nói, lòng anh lại xúc động.
Anh nghĩ một lát, nói: "Bố, mẹ, nhà của chúng ta ở đâu?"
“Hỏi thừa, đương nhiên ở thành phố Hán!”, bố Tần nói.
“Cụ thể là ở chỗ nào?”, Tần Kiệt tiếp tục hỏi.
“Ở Thanh Sơn. Con hỏi cái này làm gì? Có vấn đề gì sao?”, bố Tần không hiểu.
“Bố, mẹ, hai người còn biết nhà chúng ta ở Thanh Sơn à. Con cũng có nghe người ta nhắc tới siêu thị Kiệt Tuyết, nó ở vùng Nam Hồ. Mà Nam Hồ ở đâu, chắc hai người cũng biết chứ nhỉ?”, Tần Kiệt nói.
“Biết, ở phía nam, sao?”, bố Tần lại hỏi,
“Bố, mẹ à, nay vùng Nam Hồ chỉ có mấy cái đường hầm nối liền với Hán Xương thôi, muốn đi qua thì giao thông không được tiện cho lắm. Nhà chúng ta lại ở vùng Thanh Sơn, một cái ở phía Bắc, một cái ở phía Nam đó!”
“Hai nơi cách nhau gần năm mươi cây số nếu theo đường chim bay. Đến nay vẫn chưa có xe buýt đi thẳng đến đó. Mẹ muốn đi làm ở siêu thị Kiệt Tuyết thì mỗi ngày phải ngồi 2 chuyến xe mới tới nơi, cộng lại mất hơn hai tiếng đồng hồ!”
“Mỗi ngày cứ đi tới đi lui như vậy thì mệt muốn chết. Mẹ cũng lớn tuổi rồi, cơ thể không chịu nổi đâu, con không đồng ý!”
“Cái này...”
Bố Tần và mẹ Tần nghe xong thì quay mặt nhìn nhau. Nghĩ kỹ lại thì thấy lời Tần Kiệt nói cũng có lý. Khoảng cách đường chim bay đã gần năm mươi cây số, nhưng trong thành phố Hán có rất nhiều hồ, đường phố không phải là đường thẳng, toàn quanh co khúc khuỷu. Ngồi xe cả đi cả về cũng mất gần bốn tiếng.
Ngồi trên xe quá lâu, ai cũng mệt mỏi, sao còn có tinh thần mà đi làm được. Nếu tính thế thì quả thật không hợp lý. Không thích hợp để đi làm.
“Ừ, Kiệt Tử nói có lý đó, thôi bà đừng đi! Cứ làm ở chỗ đang làm đi!”, bố Tần gật đầu đồng ý với đề nghị của Tần Kiệt.
“Được rồi, bố con đã nói thế, mẹ còn có thể nói gì nữa, không đi thì thôi. Có điều, năm sau con phải tranh thủ tính chuyện tìm bạn gái đi!"
“Chắc chắn rồi ạ!", Tần Kiệt thở phào một hơi, nói: "Bố mẹ, con đi tắm đây! Hai người làm gì làm đi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất