Shipper 50 người, mỗi người được 10 ngàn tệ, tổng cộng là 500 ngàn tệ.
Bảo vệ 6 người, mỗi người được 6 ngàn tệ, tổng cộng là 36 ngàn tệ.
Nhân viên thu ngân có 7 người, mỗi người được 8 ngàn tệ, tổng cộng là 56 ngàn tệ.
Có 7 nhân viên sale và quản lí kho, mỗi người được 5 ngàn tệ, tổng cộng là 35 ngàn tệ.
75 nhân viên cộng lại, tổng cộng Tần Kiệt đã chi ra 730 ngàn tệ để phát tiền thưởng.
Trên khoản ghi trong sổ sách vẫn còn hơn 2 triệu tệ.
Khi thấy số liệu còn lại ghi trong sổ, nói thật, Tần Kiệt rất đau lòng.
Nhưng đây đều là những mục phải chi.
Bởi vì anh muốn thông qua chuyện này để nói cho toàn thành phố Hán và toàn bộ ngành nghề biết rằng, mức lương của nhân viên ở siêu thị Kiệt Tuyết là đứng hàng đầu trong toàn thành phố.
Chỉ cần bạn có tài, dám đến siêu thị Kiệt Tuyết làm việc, lao động, chăm chỉ thật thà bày mưu tính kế cho sự phát triển của Kiệt Tuyết thì Kiệt Tuyết tuyệt đối sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với bạn.
Cho nên 730 ngàn tệ, mặc dù giống như bị xẻo một miếng thịt lớn nhưng đối với Tần Kiệt mà nói, miếng thịt này bỏ ra rất đáng.
Tiếp theo, hơn 2 triệu tệ còn lại, Tần Kiệt đưa cho Châu Phàm 50 ngàn tệ.
Đương nhiên, đây là chuyện sau khi tan họp.
Dẫu sau Châu Phàm cũng là đồng bọn hợp tác, không có lương.
Anh ta chỉ được chia lãi và hoa hồng.
Tất cả những thứ này để sau hãy bàn.
Sau khi Tần Kiệt tuyên bố tiền thưởng của mỗi một người, cả phòng họp to như vậy tràn ngập tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Trên mặt người nào cũng hiện lên vẻ vui sướng.
Bây giờ mới chỉ là năm 2007, mức lương một tháng của công nhân viên làm ở các doanh nghiệp nhà nước mới chỉ được hơn 2 ngàn tệ, cuối năm có người được lương tháng 13, có người được được lương tháng 14.
Nhưng dù là thêm một tháng hay hai tháng thì cũng không theo kịp lương của nhân viên siêu thị Kiệt Tuyết.
Chỉ nhìn vào điểm này cũng đã đủ để chứng minh sức mạnh của siêu thị Kiệt Tuyết và hoạt động kinh doanh tốt như thế nào.
Cuộc họp diễn ra một cách sôi nổi.
Vô cùng tốt đẹp.
Sau khi tan họp, Khương Lỗi cố ý để Châu Phàm lại một mình.
“Giám đốc Tần, mức lương anh đưa ra cao quá!”, Châu Phàm cau mày: “Tôi kinh doanh siêu thị đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên tôi thấy ông chủ dám phát tiền thưởng kiểu vậy đó! Sau này, lòng tham của bọn họ càng lớn hơn nữa rồi!”
Tần Kiệt mỉm cười: “Tôi không sợ lòng tham của bọn họ không lớn. Ngược lại, bọn họ không có lòng tham, tôi còn lo lắng là đằng khác!”
“Lời này nghĩa là gì?”, Châu Phàm không hiểu ý của Tần Kiệt cho lắm.
“Có lòng tham lớn, bọn họ mới sẵn lòng ra sức làm việc. Bọn họ ra sức làm việc thì việc kinh doanh của siêu thị Kiệt Tuyết chúng ta mới tốt được! Đây là một chuỗi phản ứng dây chuyền!”, Tần Kiệt giải thích.
“Nhưng cho dù là vậy, cũng không cần thưởng nhiều như vậy chứ! Người thấp nhất đã được 5 ngàn tệ rồi!”, Châu Phàm tiếp tục nhắc nhở.
“5 ngàn tệ thì sao? Theo tôi con số này không tính là nhiều!”, Tần Kiệt nhìn vào Châu Phàm: “Giám đốc Châu, anh nhớ kĩ một điều. Bất luận là làm người hay là làm kinh doanh, điều đầu tiên chính là phải phóng khoáng! Chỉ cần anh phóng khoáng thì anh mới có thể thu hút được nhiều nhân tài đến với mình!”
“Sắp tới tôi sẽ mở một chuỗi các cửa hàng. Nếu không phóng khoáng, tôi việc gì phải ngu như vậy? Chỉ cần phóng khoáng, để cho đám nhân viên làm công tác quảng cáo tuyên truyền miễn phí cho chúng ta, người nọ truyền tai người kia! Sẽ không lâu đâu, các đối thủ cạnh tranh cùng ngành ở cả thành phố Hán đều sẽ biết Kiệt Tuyết đối xử với nhân viên tốt như thế nào!”
“Quảng cáo tuôn ra, danh tiếng cũng có, thực lực lại càng lớn thì lo gì sau này không có nhân tài đến gia nhập chứ?”
“Giám đốc Châu, tầm nhìn xa hơn một chút. Trong tương lai sau khi siêu thị Kiệt Tuyết của chúng ta mở rộng ra khắp tỉnh, đến lúc đó, thành tích của anh sẽ sánh ngang với Walmart! Đến lúc đó, anh oai phong như thế nào, không cần tôi phải nói, anh cũng đã tưởng tượng ra rồi chứ!”
“Cái này…”
Châu Phàm không ngờ rằng tầm nhìn của Tần Kiệt lại lâu dài như vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất