Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Tinh Quân võ đạo từ các nơi tới đều trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc.  

 

 

Người này là đệ tử thân truyền của Thanh Lôi Tông đấy, Lâm Nhất vậy mà nói giết liền giết, quả quyết và bình tình không chút do dự.  

 

Vụt! Vụt! Vụt!  

 

Ngược lại là những kẻ liều lĩnh vẫn luôn đi phía sau Lâm Nhất, bọn họ bừng tỉnh đầu tiên, từng người bay lên rồi đáp xuống sau lưng Lâm Nhất.  

 

Họ hái hết toàn bộ linh dược xung quanh quả Xích Huyết, những linh dược này đều được nhiễm huyết khí của quả Xích Huyết, giá trị cao hơn rất nhiều so với những linh dược đi kèm trước đó, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng vui vẻ.  

 

Lâm Nhất đánh giá quả Xích Huyết trong tay, không hề để ý đến thi thể của cô gái áo tím đó, ánh mắt hắn lóe lên, đang suy nghĩ điều gì đó.  

 

Giá trị của một quả Xích Huyết này còn cao hơn rất nhiều so với những linh dược nghìn năm mà trước đó hắn hái cộng lại.  

 

Lâm Nhất cảm thấy mình đang đi sai đường, cho dù có nghèo, thì cũng phải để ý đến chất lượng mới được.  

 

Giống quả chu nghìn năm mà hắn hái ban đầu đó, căn bản không cần phải lãng phí thời gian hái làm gì, hái nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng.  

 

“Huynh đệ, ngươi mau đi đi! Chờ đệ tử của Thanh Lôi Tông quay lại, bọn chúng có thể sẽ tấn công ngươi đấy, nơi đây đã không còn là nơi có thể ở lại được nữa rồi.” Có người lên tiếng khuyên Lâm Nhất.  

 

Lâm Nhất cất quả Xích Huyết đi, đáp: “Bọn họ ở đâu?”  

 

Hắn thực sự tò mò, cái gọi là đảo cấm, vậy mà chỉ có một cô gái áo tím trấn thủ thôi sao?  

 

Mặc dù nàng ta có thánh kiếm, thừa sức đối phó với những kẻ khác, nhưng nghe nói trên vùng biển này có khoảng chừng mười tên đệ tử của Thanh Lôi Tông  

 

“Bọn họ xuống biển rồi, còn chưa quay lại.”  

 

“Dưới sự bao trùm của Tiên Thụy, đáy biển cũng xuất hiện nhiều cơ hội, rất nhiều yêu thú và sò tiên, còn có tảo biển cũng phát sinh dị biến.”  

 

“Đợi bọn họ quay trở lại thì không ổn rồi.”  

 

Lâm Nhất thản nhiên nói: “Ngươi cảm thấy ta đang sợ sao?”  

 

Những người khác nhất thời cứng họng, nghĩ tới thủ đoạn của thiếu niên này, ngay cả cô gái áo tím tay cầm thánh kiếm cũng bại thảm hại tới như vậy. Những người khác quay lại, cho dù là vây công hắn, e rằng cũng không chiếm được lợi gì.  

 

“Nhưng ngươi còn có sư môn, bọn họ có thể sẽ tìm tới sư môn của ngươi gây rắc rối đấy!” Người khác lên tiếng, người của Thanh Lôi Tông chắc chắn sẽ làm ra chuyện như vậy.  

 

Tìm sư môn ta sao?  

 

Lâm Nhất mỉm cười, đây không phải  là đang tự ngược đãi bản thân hay sao?  

 

Đừng nói mấy người Giang Ly Trần đã từng tắm trong hồ Tinh Linh, luyện hóa khí thần long, thực lực bản thân đã không còn kém đệ tử Kiếm Tông là bao nữa rồi.  

 

Huống hồ còn có hai nữ “ma đầu” Diệp Tử Lăng và Lạc Hoa, Diệp Tử Lăng hiện giờ, đến ngay cả Lâm Nhất cũng không thể nhìn thấu được nữa.  

 

Cảm giác đối phương đã hoàn toàn thức tỉnh huyết mạch Tuyết Diệu Hoa, không chỉ như vậy, trình độ kiếm đạo của nàng ta dường như đã thăng tiến lên một cách đáng kinh ngạc. Sự biến hóa này nếu không cố ý thi triển, thì cực kỳ thần bí không thể nhìn thấu, nhưng Lâm Nhất sở hữu Thần Tiêu Kiếm Ý, ít nhiều gì cũng có thể nhìn rõ được một ít.  

 

Còn về Lạc Hoa, thì càng không phải nói.  

 

Đó là người mà ngay cả đại lão cảnh giới Long Mạch cũng có thể dễ dàng chế ngự, Lâm Nhất không muốn gây phiền phức cho hai nàng ấy lắm.  

 

Nếu so về bối cảnh, thì càng không có cửa, chỉ riêng thân phận dòng chính Thế gia Thánh cổ của Diệp Tử Lăng thôi, đã đủ để đè ép Thanh Lôi Tông không thể thở nổi rồi.  

 

Thấy Lâm Nhất ung dung, hoàn toàn không sợ hãi, có người không phục muốn bào mòn đi nhuệ khí của hắn, trầm ngâm nói: “Bản bộ của Thanh Lôi Tông đang chiếm cứ một hòn đảo lớn khác, cho nên ở đây không có nhiều cao thủ. Nghe nói Cô Độc Viêm cũng đang ở đó, Cô Độc Viêm cực kỳ bất phàm, có thể tranh tài với những yêu nghiệt đứng đầu bảng Tinh Quân!”  

 

“Độc Cô Viêm kiếm pháp vô địch, điều khiển thanh lôi, nếu như thực sự bước lên đảo Khô  Huyền, thì người bị gã nhắm đến, e rằng khó tránh khỏi cái chết.”  

 

Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, không hề có chút sợ hãi, lạnh nhạt nói: “Kiếm pháp vô địch sao? Khẩu khí lớn thật đấy.”  

 

Tất cả mọi người nghe vậy đều chấn động, ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Nhất, thiếu niên này rốt cuộc có lai lịch gì, ngay cả Độc Cô Viêm cũng không hề sợ hãi.  

 

“Chờ lên đảo Khô Huyền rồi nói.”  

eyJpdiI6IjNlVXlLQmxzSWlvK1laQ0JxcUNVR0E9PSIsInZhbHVlIjoidXgzdGEwTGZnUEdJcFJ6a3phcXBFS1hENmxFaEU5dUE0VjRDZDNHRFVXWFRBZUV2ZXI4OXlsR29jcUNpRTZJNyIsIm1hYyI6IjE1ZDExYWIzNGMyMTc1ZDMzZDQyOTg4NmU4NzdkNGZhY2NlMGVkZjZkZDgzM2NhMmM3N2EzY2E4MTczMDE5ZWEifQ==
eyJpdiI6ImZRUzRnaWdiSmMzakR5VlRIKzdLK3c9PSIsInZhbHVlIjoiN05GelAyaGhER1h4V25WSHZybjVvZWJWYXVEb1VaQndaNWR6eU9cL05hYnlJTHBPUThMaEh2WUQ1YUl5QzB3OVFaUzJJT1hHamhrTEhNSTBxa0NnWmZRYmtuVHMxSTVLajJZUnFRT2M1b3huNVR6R2NaM084aDhwTllSTmg2QXFcL1RZMGNCRTltWFwvQUxSRzk1ZlA5QWpZbWdVSFFJTjRlSUdcL0EzcXA4N293bnNuTFdrVlwvRzhLaEZqaTlmTHEra0hYOVJhWHJSM1lnMHpKSVgzY041eHo2OXNvMDRHNFhJaUFEYzZMckdJZDlYMWFqNGN6STE3cnZcL3huZ0tBUm1qeDE4OFJFTEFzSXVDUEhHeXJackhTRHBHNmkwNnhuNWhPd0Zpck1mUnB0R3VtRTdsU2xHMkltcUpVNkFpQnIwaTJpOTFcL05OZm1yVituZmlLczhVc3RDQTlUYnBOT1FhVFwveDB5QmdHMmpVZXRqaGR0aktzUmdjS1NrYVJibDI3ZzAiLCJtYWMiOiIwNzUzMWEyNzhkN2YyYjY1ZDM5MDY4YjhhNGU5ODRiMjk5MjA2MTg4MmRjYWZiMWVjODE2NDI5ODJmYzMzNjUxIn0=

Ads
';
Advertisement