Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 “Một cây cỏ vốn bình thường nhưng dưới sự nuôi dưỡng của hào quang này, lại mọc thành một cây đại thụ che trời, kết ra đầy thánh quả thất phẩm!”  

 

 

“Cấm chế của đảo Khô Huyền còn chưa chính thức được phá giải mà đã như vậy rồi, thật không dám tưởng tượng trên đảo Khô Huyền lại là một khoảng bảo địa như thế nào nữa.”  

 

Giữa không trung, các tiếng bàn luận đầy phấn khích truyền vào tai mấy người họ, đám người Lâm Nhất nghe mà trong lòng đều thấy nóng rực.  

 

Giang Ly Trần đưa mắt nhìn qua đám người điên cuồng, thở dài nói: “Thật quá khoa trương rồi, toàn bộ tinh quân của Hoang Cổ Vực đều chạy tới đây rồi sao?”  

 

Lâm Nhất thầm nghĩ, chắc hẳn không sai được, đây là một sự kiện cực kỳ lớn, sức hấp dẫn của đảo Khô Huyền thực sự quá kinh người.  

 

“Bên kia hình như là đảo mà Kiếm Tông chiếm giữ!”  

 

Phùng Chương đưa tay ra chỉ về phía một hòn đảo khá lớn, kiếm khí trên hòn đảo đó ngút trời, lờ mờ có thể thấy được cờ của Kiếm Tông đang bay phấp phới ở đó.  

 

“Qua đó không?”  

 

Lưu Thanh Nghiêm lên tiếng hỏi.  

 

Không cần nghi ngờ, nếu như hội hợp với đám người  Kiếm Tông, nhất định sẽ bớt đi rất nhiều rắc rối.  

 

Trên hòn đảo đó, e rằng cũng có rất nhiều thiên tài địa bảo được sinh ra, chỉ cần tiến về phía trước hội hợp là có thể có được rất nhiều lợi ích.  

 

Lâm Nhất không có vấn đề gì với chuyện này, đa số người trong Kiếm Tông đều khá tốt. Như cô nàng Mộc Thanh Thanh đó, từ đầu đến cuối đều rất khách khí với bọn họ, giọng điệu cũng rất hòa nhã, dáng vẻ như vậy cũng không giống như là đang giả vờ.  

 

Chỉ là nhớ đến bộ mặt của mấy người Tần Thiên và Chương Diên, Lâm Nhất lại thấy không thoải mái.  

 

“Bỏ đi, chúng ta không xuất phát cùng bọn họ, nếu đến làm phiền thì cũng không hay lắm. Tìm một chỗ dừng chân trước, nơi này rốt cuộc đã xảy ra dị biến gì, ta cũng phải làm rõ một chút.”  

 

Diệp Tử Lăng rất bình tĩnh, hào quang rực rỡ đó xuất hiện hết sức kỳ lạ, trước khi không làm rõ được chuyện này thì tốt hơn hết không nên hành động lỗ mãng.  

 

Vụt!  

 

Chim Tinh Huyền bay vài vòng trên không trung, sau đó đáp lên một hòn đảo ở ngoài cùng.  

 

Hòn đảo rất nhỏ, hào quang chiếu lên đảo cũng cực kỳ ít, nhưng dù vậy, khắp nơi trên đảo cũng toàn là người.  

 

Hồi lâu sau, mới thực sự tìm được một chỗ để đặt chân.  

 

Hiện giờ trên các hòn đảo lớn đều vô cùng bất ổn.  

 

Nơi này rồng rắn lẫn lộn, không chỉ tông môn của hai đạo chính ma tập hợp tại đây, mà còn có rất nhiều tà tu trà trộn vào, vô cùng hỗn loạn.  

 

Thỉnh thoảng có thiên tài địa bảo xuất hiện, lập tức sẽ gây ra một trận gió tanh mưa máu, cho dù là hòn đảo do tông môn siêu cấp chiếm giữ cũng không được yên ổn.  

 

Những hòn đảo cách đảo Khô Huyền khá gần, kỳ hoa dị quả mọc ra ở đó, có giá trị cực kỳ kinh người.  

 

Cho dù có tông môn siêu cấp tọa trấn, cũng không ngăn được người ngoài nhòm ngó, huống hồ một số tông môn siêu cấp còn không hòa thuận với nhau.  

 

Ầm!  

 

Mấy người họ vừa mới ổn định lại, thì chính giữa hòn đảo đột nhiên có hào quang ngất trời, một mùi hương thoang thoảng mê người nháy mắt tỏa ra khắp hòn đảo.  

 

Chỉ dựa vào mùi thuốc, đã có thể dễ dàng phân biệt ra được, đây ít nhất là một dị quả có nghìn năm tuổi thuốc.  

 

“Khoa trương quá đi mất, dị quả nghìn năm giờ giống như rau cải trắng vậy.”  

 

Giang Ly Trần há to miệng, nhìn về phía ánh hào quang và mùi hương tỏa ra, kinh ngạc không thôi.  

 

“Điên rồi.”  

 

Khóe miệng Lưu Thanh Nghiêm co giật, hắn ta thấy một đám người đông nghịt đang tràn về phía dị quả vừa sinh ra.  

 

Hắn ta lập tức gạt bỏ suy nghĩ tham lam trong lòng, một dị quả nghìn năm, hàng nghìn người đi tranh giành, không biết sẽ có bao nhiêu người phải bỏ mạng.  

 

“Ta đi xem thử.”  

 

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên quang mang, nói xong lập tức bay đi.  

 

Bây giờ hắn nghèo rớt mồng tơi, ngay cả số lẻ của năm triệu đan Tinh Thần còn không có, cho dù là dị quả nghìn năm cũng đã đủ để hắn rung động rồi.  

 

Dị quả chính là bảo bối hấp thụ tinh hoa của thiên địa nhật nguyệt mà sinh ra, dị quả có tuổi thuốc hàng nghìn năm, đủ đáng giá hàng nghìn viên đan Tinh Thần rồi.  

eyJpdiI6InhXS0FZaHEwS0ZKd01HK01EZk9nQ3c9PSIsInZhbHVlIjoiQ0M5WTFOMDlzdk9UcWxOWVZQTzBSV0dnT21nNWhKUHVybDQ5K1JndUlWa3loaDhSNzhvSFB2YnZjVEU2N01sciIsIm1hYyI6IjUyMGMyY2Y0MmUzYWZlMDZlMTMxY2JmZGI5ZWI2MjBmMmMzOTcxYTQzYzY0YzIwNzA1OGZjYjdkNGIxN2I1ZGQifQ==
eyJpdiI6IlhNOGxJUlZMNEVnMnBDMmx6WVdDV1E9PSIsInZhbHVlIjoiQlRzWHpXTkFYTVFra0FEeHJuUWpkVnJHM3B1RVwvSStwYXhacjZDbnUyeUFZZ3ZkQmo3eFdUbUlkOVNtOEg3XC9VRmorUmF4NXYweGpUWnhjMjczaXdMeUllWEtMZDh0N25vRmQzamhTNDRMYlJ2elBIbGo4UTRHa1JYUzYxV3FRMFJDa1FweGxRTDhtUFU3RWNcL1ZnRUNNOHdxNUVYeFZjRVc2YUhCWTY0bzliVVUzOEZOTHFsbXlkRmF3SDg4UGZlanJjMUV4M2pxN29mZ2VZYWk4cHFuRU0xaHpPR3JWRnVoXC95Vm92UGVHclllV3p2eFhiVmVxbmw1bFlzWThhV21WWlM0Sm1EeFZoaTNmTytuNjBlamxwTVVaYmZnRmlUNGYyRVVQYXROSFdHRXdMdEZRYjkycUxjVmd3VUlvNXBYWHBwXC8yYkJIQmNCWTVOeWJ0SmdIWk5HZ1RWZFp2K2cxV0VZUW9pc1JIWDFINHFHbmNIWlpJTkZFTWtDMkxwZ0FxeWZPMW9JcGVBWHoreDJxNkROOUEwQkNNd1J3Qm1lbVRZUTcrMHJabEdJdDlYQzFLZis2bERNVmNPa2g3UzRvZllIQVZJc013YnlzSGptVk51WVJlZGZ0bTErdGRYc3VHT1NPVzVGaVptU2RNSVBHZGxYYVwvbENJSGkyUWhBdEgiLCJtYWMiOiI1MDRiNjc2MjQwYWY2M2JhYjU5Njk4MDA0M2Y1OWVkZDllYjgwYzQ1MjE2NTIwMzYyODg5YTgwMmRkOWYzM2QwIn0=

Ads
';
Advertisement