Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Khi kiếm uy mở ra đến cực hạn, kén kiếm vùi sâu trong mi tâm Lâm Nhất vỡ ra, vô số khí tức màu vàng tràn ra ngoài.  

 

 

Chỉ chốc lát, khí tức màu vàng đó lan tỏa trong không gian, lắng đọng thành một vùng biển kiếm ý màu vàng rộng khoảng nghìn trượng.  

 

Rắc!  

 

Kén kiếm phát ra tiếng nứt lần thứ chín, Lâm Nhất thầm thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm nay cuối cùng cũng tới rồi.  

 

Mặc dù đã sớm đoán được, rèn luyện trong ảo cảnh Cửu Lê có thể giúp Thần Tiêu Kiếm Ý nhanh phá kén ra hơn. Nhưng khi nó thực sự xảy ra, sâu trong lòng hắn vẫn trào dâng sự vui mừng khó kìm nén, Thần Tiêu Kiếm Ý cuối cùng cũng thành công rồi.  

 

Hắn đã đợi ngày hôm nay quá lâu!  

 

Gào!  

 

Khi kén kiếm hoàn toàn vỡ ra,  trên biển kiếm có tiếng long ngâm vang lên, tiếp sau đó gió sấm bùng nổ, vô số tia chớp xé tan không gian.  

 

Trong kén kiếm vỡ nát, một con Thương Long màu vàng cuốn theo phong lôi ác liệt, từ trong kén bay ra ngoài.  

 

“Thương Long sao?”  

 

Trong lòng Lâm Nhất hơi nghi hoặc, đây chính là Thần Tiêu Kiếm Ý của ta sao, hình như không đúng lắm… Đây hẳn là kiếm uy Thương Long mới đúng.  

 

Sau khi thăng cấp lên Thần Tiêu Kiếm Ý, kiếm uy Thương Long ngưng luyện thành thực thể kiếm ý thuần túy, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.  

 

Phù!  

 

Thương Long sau khi bay lượn vài vòng trên không trung, đột nhiên lao vọt xuống, chìm vào trong biển kiếm màu vàng.  

 

Nơi kén kiếm vỡ vụn, vẫn tràn ngập làn sương màu vàng, sau khi lớp sương mù tan đi. Lâm Nhất đứng trong biển kiếm, thấy một bóng người tí hon màu vàng, đang ngồi trên mảnh vỡ của kén kiếm.  

 

Người tí hon màu vàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, lấp lánh chói mắt, giống như mặt trời bị thu nhỏ lại nhiều lần.  

 

Đây là?  

 

Người tí hon màu vàng này gợi cho Lâm Nhất cảm giác như là một bản thân khác, có thể tùy ý di chuyển.  

 

Ầm!  

 

Tâm niệm Lâm Nhất khẽ động, người tí hon màu vàng một chân giẫm lên mảnh vỡ của kén nó đang ngồi thành bột mịn, hai lòng bàn tay hợp lại. Kim quang vốn đã sáng chói như ánh mặt trời trên người nó lúc này lại càng tỏa ra mạnh mẽ hơn, khi quang mang rơi xuống biển kiếm vạn trượng, dương quang màu vàng trở lên rực rỡ chói sáng, toàn bộ mặt biển giống như đang bùng cháy.  

 

Người tí hon màu vàng đột nhiên nhảy ra, rời khỏi không gian trong mi tâm.  

 

Khi nó rời ra khỏi cơ thể, lập tức hóa thành một khoảng kiếm thế khoáng đạt màu vàng, bao trùm lên người Lâm Nhất. Tiếp đó ngưng kết lại thành cột sáng vàng, vọt lên trời như điện xẹt. Ầm, cột sáng chói mắt lao vọt lên như tia chớp.  

 

Rắc!  

 

Hồi lâu, tiếng bầu trời nứt vỡ, vang vọng tám phương.  

 

Điện chính tông môn, Phong Giác đang ngồi uống rượu chơi cờ với Kiếm Kinh Thiên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, rượu trong tay rơi thẳng xuống đất.  

 

“Tiếng trời vỡ… Đây là… Đây là tiếng từ hướng của Lâm Nhất truyền tới.”  

 

Phong Giác run rẩy, toàn thân run lên, lắp bắp nói.  

 

“Ngươi thua rồi!”  

 

Kiếm Kinh Thiên hạ quân đen xuống, thờ ơ nói.  

 

Phong Giác nhìn chăm chú nhìn lại, chỉ thấy con rồng lớn mà hắn ta vất vả bày ra trực tiếp bị đối phương chém đứt đầu, khóe miệng lập tức run rẩy, hai mắt mở lớn, chỉ vào đối phương nói: “Huynh… có phải huynh lén động tay động chân rồi phải không?”  

 

“Ngươi nhìn thấy không? Chắc không nhìn thấy đâu đúng không.”  

 

Mặt Kiếm Kinh Thiên không đổi sắc cười nói, nụ cười khiến cho Phong Giác toàn thân lạnh toát.  

 

“Lấy ra đây, thua một ván mất một đan Long Nguyên, hôm nay ngươi thua tổng cộng bảy ván.” Kiếm Kinh Thiên mỉm cười, chậm rãi nói.  

 

Lão già kia!  

 

Phong Giác trong lòng tức đến chửi thề, đây rõ ràng là vô liêm sỉ, không nhìn thấy thì không tính là thua hay sao?  

 

“Thua không nổi à? Muốn quỵt nợ sao?”  

 

Thấy Phong Giác lưỡng lự, Kiếm Kinh Thiên đẩy bàn cờ ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn ta.  

 

“Cho huynh!”  

 

Phong Giác thấy đối phương thoải mái nhận lấy bảy viên đan Long Nguyên như vậy, chợt nói: “Ta nói này, tiếng trời vỡ từ hướng tế đàn truyền tới đó, là có chuyện gì xảy ra vậy?”  

 

“Phá được Thần Tiêu rồi, còn có thể có chuyện gì nữa chứ.”  

 

Kiếm Kinh Thiên hời hợt nói.  

 

Thần Tiêu Kiếm Ý!  

eyJpdiI6IkhPZjdFRHF5UVRYQUhyeitLSVMyYkE9PSIsInZhbHVlIjoiUzVJeHBtaXhuT3I5cTZyUmpmOFZnbHd1Q3hONFpOQkJrVkNzeTFzdWdmT01tbmJNbVFmNk1yTmN4RFJ4YTdSRSIsIm1hYyI6IjU5Nzk0NWRlMjVmZDNiM2FiNjQ2ZWIyOTY5NGE4NGViNjNjYTA5OTBlNzRkZjhiNzIwYzJhOGViMmVhNzQwNGEifQ==
eyJpdiI6IkZcL2p3Y3Jzc0pFWEU1akZ2cmVrRDhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InN3XC80RlRXYmFDZXBmQzFhUDFFcXd3UVVHVGh5SFJPeG5MMWFrdjk0bkp2QmxJMDNpU0h6U0kxSXBlVTgwMjhEajlyVjUrRXR6bjM3cU92eHZKZGFZbVwvb3JSNis2dDRxOE91SkFQYW96Z0xlNGcyTENnM2dRUTh0REppeXAya0VOS1kra09hTkdnYm1IdG9OUFUrU0d3ME1EYzROSkpDWVE2T0pFaWxQQlp6YlkwOWhxVVppcGJEK0p6dGxzcHBuc3E4b3BCYzFuU29KYnVXK0pRcjJLOEFMcFE3emxvb3BjMHd2bkNRamNUUmk4Q2txM3lDajJMbjhEZzRlTDk1ajhLWkt2S1B4N2JhVHF2SjltdXBFSjliY0xLeDBJUEd6RDFweUtxanUzdlFtbW9XZVhTK29aakxuQk04STFxTHBRdHpRNjM5MnI2K1JpUUtTOUJMS0lIMVI4aTVHODlzOTRWM2NkVVpXZjdManNPMkNMQmh6bFJcL25Ib1RHZ09DODlLXC84R1RBVWlNeUxscXc2dldLS2crOVhac2hoNnQzTGdkemxcL0xZTldzTWRHaDNCRDRxRjQ4bkk2WjJyV1BiU2pNUkl4b1RwK1FKSDZ0djZtbWQxZ1RsOFZUanVcL3J3Y250bjR6RW1xUDZyN0pieXdEOHhiTHFhellxRFJmOWtOIiwibWFjIjoiNjJiZWRlYmMyNzU1N2Y0MWRlNWE5YzBjMjdhYTJhMjliZTA4MGVlNzY5MDc1NTlkNjY1ZDcwNGMzMGQ1NGVhMiJ9

Ads
';
Advertisement