Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

Cô rơi nước mắt, ước gì cô là người sẽ chịu tất cả mọi đau đớn này thay cho Tiểu Thiên, thằng bé còn quá nhỏ mà đã phải gặp phải căn bệnh quái ác này. 

“Vũ Tuyết, có phải ông trời đang trừng phạt mình không? Lúc đầu mình còn tưởng rằng mình sẽ rời bỏ thằng bé, nhưng bây giờ khi thằng bé được sinh ra, nó lại bị ung thư máu, tất cả những người mình yêu thương tại sao cứ đều rời bỏ mình mà đi như thế chứ?” 

Đầu tiên là ông của cô, sau đó là mẹ cô, rồi đến người tự nhận là cha cô, 

đã lợi dụng cô trong nhiều năm, và bây giờ thậm chí là đứa con trai mà cô yêu thương nhất cũng muốn rời bỏ cô... 

“Đình, đừng nói nhảm nữa, Tiểu Thiên sẽ không sao đâu, nó rất mạnh mẽ, sẽ không có chuyện gì đâu! Cậu phải bình tĩnh rồi nghĩ thoáng ra, như thế mới còn sức lực để chăm lo cho Tiểu Thiên nữa đúng không?” 

jean. 

Uyển Đình gục mặt xuống đầu gối, nước mắt chảy dài trên quần 

Trong khoảng thời gian đó, cô chăm sóc Tiểu Thiên ở bệnh viện, Vũ 

Tuyết cũng muốn ở lại nhưng cô biết công việc của cô rất bận nên nói không đồng ý, cuối cùng Vũ Tuyết cũng phải rời đi. 

Trước khi đi, cô cũng đã thuyết phục Uyển Đình: 

“Có chuyện gì, thì cậu phải gọi liền cho mình biết chưa?” 

“Ừm! Mình biết rồi! Cậu đừng lo!” 

Hôm nay Tiểu Thiên ngoan hơn mấy hôm trước còn ngồi chơi đồ chơi vui lắm. 

Bác sĩ đi vào tiêm cho bé, bé không khóc và dũng cảm duỗi tay ra, thật là rất dễ thương. Ai nhìn thấy nó cũng muốn ôm nó vào lòng. 

Nỗi lo lắng trong lòng cũng vơi đi rất nhiều, tôi vỗ nhẹ lên đầu con trai, lúc này chuông điện thoại vang lên, là Vũ Tuyết. 

“Mình nghe đây Tuyết!” 

“Alo, mình có tin tức tốt muốn nói với cậu đây. Đài truyền hình lớn cần biên tập viên. Đây không phải là chuyên môn của cô sao?” 

“Là thật?” 

“Đúng vậy! Mình sẽ gửi cho cậu thời gian phỏng vấn, Tiểu Thiên để mình trông hộ cậu! Yên tâm đi!” 

“Vậy thì quá tốt rồi! Cảm ơn cậu nhiều nhé Vũ Tuyết!” 

“Không có gì! Cậu lại khách sáo nữa rồi! Cậu mà còn nói cảm ơn thêm lần nào nữa là tôi sẽ từ mặt cậu luôn đấy biết chưa?” 

Cô bây giờ tràn đầy hy vọng, cứ như tìm được ánh sáng le lói trong cuộc đời tăm tối của cô vậy. 

Đây quả thực là một cơ lội mà thượng đế ban tặng cho cô, mẹ cô từng là biên tập viên nổi tiếng của một đài truyền hình lớn. 

Cô cũng muốn trở thành như mẹ ruột của mình. 

Vì thế tư sau khi trở về Trung Quốc, Uyển Đình đang rất cố gắng để tìm việc về biên tập viên nhưng mãi vẫn không tìm được. 

Đến bây giờ đã tìm được cơ hội phỏng vấn, cô làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng này được chứ. 

Sau khi nhận được lịch hẹn phỏng vấn, cô quay sang nói chuyện với Tiểu Thiên, cậu bé ngã nhào vào lòng cô: 

“Mẹ, khi nào Tiểu Thiên có thể về nhà ạ?” 

“Sẽ sớm thôi, sau đó mẹ sẽ mua cho con đồ chơi điều khiển và cả đồ ăn vặt yêu thích nữa, con có thích không?” 

“Dạ thích! Con rất thích ạ!” Thắng bé nghe đến những thứ đồ yêu thích của nó là cứ sáng mắt ra mà vui vẻ không thôi. 

Uyển Đình mỉm cười vỗ nhẹ vào đầu con trai, ngày hôm sau Vũ Tuyết đến chăm sóc Tiểu Thiên, cô bắt đầu đi phỏng vấn. 

Khi vừa bước ra khỏi bệnh viện, trời tối sầm lại, trời đổ mưa to, Uyển Đình vội vàng chạy ra ven đường gọi taxi nhưng tất cả đều đang chở khách. 

Đột nhiên mắt cô nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang đậu ở bên cạnh.Cô lập tức chạy tới và hỏi: 

“Xin lỗi, anh có thể cho phép tôi đi nhờ đến đài truyền hình H một chuyển được không ạ? Tôi đang có một việc rất quan trọng nhưng không bắt được xe ở đây! Mong anh giúp đỡ tôi được không ạ?” 

Người tài xế kia im lặng, Uyển Đình nghĩ rằng anh ta đồng ý, cô không thể bỏ lỡ buổi phỏng vấn, vì vậy cô nhanh chóng mở cửa và lên xe. Không để ý trong xe lại có một người đàn ông ngồi ở phía sau. 

Cô sững sờ nhìn người đó rồi cắn môi ngồi cách xa anh ta ra, người đàn ông này cũng không nhìn cô, không nói với cô bất cứ cái gì cả. 

Uyển Đình chỉ có thể nhìn nghiêng một bên, sống mũi cao, trên người là 

bộ quần áo đắt tiền, hoàn hảo tôn lên dáng người hoàn mỹ của anh ta. 

Chỉ cần ngồi một chỗ cũng đủ để lộ ra khí chất nghiêm túc của anh. 

Lăng Kiệt không quan tâm đến Uyển Đình, coi như không tồn tại vậy. 

Tuấn Phong thư ký của anh thấy anh không quan tâm liền lái xe đến đài 

truyền hình. 

Mùi bạc hà nhàn nhạt thoáng qua trong xe, tim Uyển Đình đột nhiên 

run lên, cô lại im lặng quan sát chằm chằm người đàn ông kia. 

eyJpdiI6Ilk1TE1SbHpKOUJua0pBVEVmbGhJdEE9PSIsInZhbHVlIjoiOWVTN2dKOTdLVTY3REZla2NTQm4zbVBiYytcL2U4RGlZdHVXVVwvMDlKdTA3czBUek9nc2duQjhYVzFqbGl3Q0lnU2tZUEI4eXpDVFEzRWl5S25uanNtTGhiVm1uTGlNb3hFQXpKUlwvd2FhTWN4T1RtY0w2emVCVXIzRkpwV3lNMHNOc3RxZElTXC9vSmduWEpTdVNxU1FhT0xBOXBcL0RCb3BCUzhJXC84WEJCSVkrK1lBWnRyaHp5MkoxY2xsXC9FTWZydWJBdDdTcG1QYkNhUjUzTjFzbGZjaWkwZlB4MncyVkxzM2M5cmJJeGVcL3ZjK2trQ3BiSTVrZksxaVV3SU5lZVBNSDVxUTdjSjBrZEk4XC9uWFMxakhBZVE9PSIsIm1hYyI6IjdhNTE2MGIwZjA1NzE0ZWE3YzVhZWZlOGJhOGM3OGI2NTczNDIxOWY0MjcyNWZhYTk1NjA5YzY3OTc3MTk3NTcifQ==
eyJpdiI6Ikx3Y00xM1FZb1lZaWVQaXhXWGRiY0E9PSIsInZhbHVlIjoicTF6SWd1SERvQkdYQU9zS2xqZmk5d2tUXC9PS2RSaGNnQzJDN0V0YWc4TFRTN3FpcWxaU0h2M2RyYzU3aDhvcXRcL0lCRDJaMHpZOXlHSlBBTzlIeURhaHV2NFVpYkpUSFkxUEQ4UStCTFY2NkJwQ2tIdTNkcWM5Q2dlbUtNNWdEeGZ0aXdKSlNJcnhLUWVFRDd0ejlnN0dPd3I0NDBST3JKZStFQzA2aGFJRXdSWlV2TDBkZGJzR3JsNjR2bXVXNUE5aEYwNFN6bWs3Q0RnWTZHZmlTMDhwYWNGcDQ5Q1ZKYXJYS1VUcWdYSWFvPSIsIm1hYyI6IjQxNmM2MzVmNjE5YjEzMjQxNmJkNDcwOTU3NTIwNmRiZjgyNDU3OTg3MzVhZmQ4M2M5N2I4NTg5MTc2YjJhNzAifQ==

 

Ads
';
Advertisement