Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

 

Uyển Đình mỉm cười đi theo Cổ Mạn, vừa bước vào Cổ Mạn cô đã giới thiệu cô với mọi người, một vài đồng nghiệp nam trong phòng bừng sáng khi nhìn thấy cô đồng nghiệp mới xinh đẹp, tranh nhau hỏi han. 

Uyển Đình cũng khiêm tốn đáp lại bọn họ, còn Cố Táp ngồi gần đó thì khó chịu và ghen tức ám chỉ. 

“Thật không ngờ, kênh truyền hình của chúng ta không còn chấp nhận loại người hay ăn trộm nữa.” 

Cố Táp vừa nói, tiếng cười đột nhiên ngừng lại. 

Cổ Mạn nghe thế liền nói: 

“Cổ Táp, đừng nói nhảm, điều đó đã chứng minh Uyển Đình không phải kẻ trộm rồi!” 

“Biên tập viên Cổ, ai biết? Có lẽ cô ấy đã nhân cơ hội đổi trắng lấy đen, khi người ta không cẩn thận bỏ vào túi người khác... 

“Cổ Táp!” 

Cổ Mạn sắc mặt lạnh lùng, Cố Táp cười nói: 

“Được rồi, dù sao ta cũng sẽ không nói nữa, mọi người ở đây đều biết Uyển Đình có kim chủ phía sau, mọi người thế giới đừng xúc phạm cô ta nữa! 

Mọi người nghe vậy đều nhìn cô nói nhỏ, Uyển Đình không chút do dự trả lời: 

“Cố Táp, tôi tự mình đến đây, không có người hỗ trợ phía!” 

“A! Ai có thể tin được? Bạn chắc chắn như vậy, tại sao chúng ta không đặt cược?” Cố Táp hống hếch nói, một tia ác ý sáng lên trong mắt cô ta. 

“Cổ Tập.” 

Cố Mạn gọi lại một lần nữa, nhưng Cố Tập như đã làm mờ mắt anh chỉ vì ghen tuông, trong đầu anh không còn coi cô như không. 

“Chị Cổ, chỉ là đánh cuộc nhỏ để chứng minh năng lực thực sự của Uyển Đình, chị không cần phải nhạy cảm như vậy!” 

Cổ Táp nói. 

Uyển Đình quay sang Cổ Mạn nói: 

“Đừng lo lắng.” 

Sau đó bình tĩnh quay sang Cố Táp, mạnh dạn nói ra từng chữ: 

“Tôi đồng ý, ngươi muốn đánh cược cái gì?” 

Cổ Táp nhìn dáng vẻ tự tin của Uyển Đình, nhếch mép. 

“Sắp tới đài chúng tôi sẽ tổ chức chương trình phát quà cho trẻ em nghèo vùng nội đồng, nếu các bạn đạt trên mức nghe thì mình công nhận là các bạn thực sự có khả năng” 

Ngay khi cô ấy nói xong đã có những lời xì xào bàn tán xung quanh cô ấy, một buổi biểu diễn đơn giản như thế này còn phải cố gắng khiến người xem phấn khích, còn khó đạt được mức quy định chứ chưa nói đến việc vượt lên. 

Uyển Đình làm việc chăm chỉ không để ý tới thời gian, bây giờ đã gần đến giờ nghỉ trưa, mọi người đều dậy ăn cơm, có người gọi Uyển Đình đi ăn cùng, nhưng Cố Táp đã nhanh chóng lên tiếng, hôm nay Uyển Đình là nhân viên mới, có nên mời cả nhà đi ăn một bữa không? 

Nhân cơ hội đưa cô ấy vào thế khó xử: 

“Sao cô lại có thể làm vậy ...” 

“Không thể nào ... haha ... 

Bên ngoài họ đều phản đối nhưng thực ra rất quan tâm, ở đây có vẻ 

không dễ dàng chút nào, có lẽ đây là một phần của nó “phép tắc lịch sự” khi 

mới đi làm. 

“Uyển Đình, tôi nhìn thấy cô bước ra khỏi chiếc BMW, chuyện đó chỉ là một bữa ăn, nhưng tất cả mọi người đều tiếc nuối?” 

Cố Táp đã trở lại. 

Cô nhịn không được, cười nhìn bọn họ 

“Không được, mọi người cứ thoải mái ăn đi, hôm nay ta mời các 

ngươi.” 

“Vậy đi thôi.” 

Cố Táp khuyến khích họ rời đi và chọn nhà hàng đắt nhất trong số các nhà hàng gần công ty. Như vậy vẫn chưa đủ, cô nhìn vào thực đơn và sau đó gọi những món đắt tiền hơn trên đó. 

“Uyển Đình, thế này không phiền chứ? So với những gì mà cô nhận được chắc không đáng là bao đâu nhỉ?” 

Cô ta nói đầy ám chỉ. 

“Không có gì.” 

Cô thầm tính toán, vậy là đi toi mất mấy chục ngàn tệ, đã thế thì cô cũng phải ăn thật nhiều để không phí hoài! 

Bữa ăn diễn ra trong không khí cũng hòa nhã, thỉnh thoảng Cố Táp sẽ nói kháy cô nhưng Uyển Đình đều trả lời khéo léo hoặc tỏ vẻ chẳng bận 

tâm. 

Trong số bọn họ có một anh chàng tên là Minh Lâm rất để ý tới cô, thường xuyên hỏi han và cố tình động chạm, nhưng cô kiếm cớ lảng đi. Ăn xong, bọn họ lại quay trở về đài truyền hình, Uyển Đình ngồi làm việc một lúc đã thấy nhớ con trai, thế là gọi điện cho Tiểu Thiên, vừa nhìn thấy cô, cậu bé đã nhảy cẫng lên. 

“Mẹ ơi!” 

“Ừ, ngoan Tiểu Thiên, làm sao vậy?” 

“Tiểu Thiện vừa ăn xong, tôi đang chơi Siêu nhân, còn có dì Trần.” 

Ngay khi dì Trần được nhắc đến, cô ấy đã thò đầu vào trong và mỉm cười với anh. 

“Cảm ơn dì Trần.” 

 

“Ừ, tại sao phải khách sáo ... Tiểu Thiên rất tốt, Uyển Đình, cậu có thể yên tâm làm việc.” 

“Có.” Tiểu Thiên vừa chu môi ra. 

“Tiểu Thiên thơm mẹ một lần để cô ấy làm việc, còn chú đẹp trai có hôn 

eyJpdiI6IkpzTlkxUENnQmpGZWorRlJpTmo1NHc9PSIsInZhbHVlIjoiOGc2VjZVekV6ZTl1ait0aldDd3hlQ0xjUUhPcDY2Qkp1d0pEVnlvb05DWFwvUVJvb1BSUlhITW1GUWtFVjN2WnVKUGFIOTdEZUxqOWtsU21EYjlSSEJzRFJDMTlUMFNJUkhGaVpQSjBWREEzeFV4SFwvVXFlbURaUjJtalN0ZjJPNUZzSkp1TkEwbDZNak5SZmlnMjM2emc9PSIsIm1hYyI6ImNkMzI3MTVhNGExZTUyMGJhMjVkNjE2YWNmOTljNjQ3MTdiNTBkYjI0NzVmMWQ5Zjk3NzZiZGIwMjg1OGM5NjQifQ==
eyJpdiI6IlNqMEp3UmhDR09JR1BPOThlTTlsWlE9PSIsInZhbHVlIjoiVmN2Qlo2SWV1RlFiK3B0MmpBc0dBRXJtT1RVejdJaUNjXC9yWkNXSGc3UDNEblZtMDNDY1M4WWI0VDdZb05uMVdcL011ZmZJa290UnppR0pMWW9ma1A4XC9yNzBhN2FoUHpQd29aRUJlOVB5XC9DUXFON0dHZGVkQ3pnMTBUSTFSSzRzb3BmWno2WFwvRis3UEFkWGgyVGRvd2FFWGRkbkR1RGdUc0pqSHRYNFZQMnM9IiwibWFjIjoiZmU4NmI1MTJlNzYyMjEyMGU4NjgwNWRhNGIxZWFiMDUwMzdiNTI4MmM0MWU0N2ExYzhmOTMxYmViNGVkNjgzNiJ9

“Không có như con nói bậy bạ đâu, sau này đừng nói vậy nữa!”

Ads
';
Advertisement