Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

 

Anh lập tức kéo cô lại tránh chiếc bàn kính phía sau cả người Uyển Đình theo quán tính ngã vào ngực anh, vòng tay ấm áp ôm lấy người cô, mùi sữa tắm thơm ngào ngạt trên người cô lan tỏa khắp cánh mũi của anh. 

“A . anh buông tôi ra...” Cô hốt hoảng vùng ra khỏi người anh, đứng 

dậy chỉnh đốn lại quần áo bị xộc xệch lúc nãy. 

Lăng Kiệt một tay day day thái dương nhếch mép nhìn cô nói: 

“Không phải em đã yêu anh rồi chứ?” 

“Anh đang nói cái ngu ngốc gì vậy!” 

 

Anh ấy nhướng mày: 

“Lúc nãy không phải là đang nhìn anh sao?” 

Uyển Đình nhất thời hoảng loạn, cô không để ý là anh tỉnh ngủ rồi. 

“Anh tỉnh rồi thì hãy rời khỏi đây đi!” 

“Em là đang giận quá mất khôn à?” 

“Tôi không có! Anh là quá tự mãn rồi đó!” 

Cô xô anh ra ngoài nhà rồi đóng cửa lại. Điên thật ... 

Lăng Kiệt đang đứng bên ngoài cảm xúc ngọt ngào khi ôm cô lúc nãy dường như lại lưu lại trên ngón tay anh cười nhẹ rồi rời đi. 

Uyển Đình trở về rửa bát đũa, trong đầu nhớ tới tình huống trước đó định gạt đi. Nhìn thời gian cũng đã muộn rồi, ngày mai còn phải đến bệnh viện nữa. 

Vừa nằm xuống giường nhắm mắt lại, ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi, không biết tương lai sẽ ra sao nữa... 

Sáng hôm sau, Uyển Đình mang theo quần áo và hoa quả đến bệnh viện cùng Tiểu Thiên nhưng vào phòng bệnh không thấy cậu bé đâu. Cô hỏi dì Trần thì mới biết Vũ Tuyết vừa tới đây đang dắt Tiểu Thiên đi dạo ngoài. 

Uyển Đình mỉm cười cảm ơn dì Trần đi ra ngoài vườn hoa Tiểu Thiên đang chơi ở bên ngoài vừa nhìn thấy mẹ tới liền vui vẻ nhanh chân chạy tới. 

“Mẹ!” 

“Bảo bối của mẹ, con có nhớ mẹ không nào?” 

“Hihi ... tất nhiên là con nhớ mẹ lắm đó!” 

Tiểu Thiên cười xoa xoa mặt, cô nhấc thằng bé ngồi trên đầu gối mình, mấy ngày nay nhìn thần sắc của Tiểu Thiên được cải thiện rõ rệt nên trong lòng cô cũng được an ủi phần nào. 

“Mẹ đến từ khi nào vậy?” 

“Mẹ cũng vừa mới đến thôi.” 

“Mẹ Uyển Đình đi hẹn hò không đến chơi với Tiểu Thiên đúng không ạ?” 

Tiểu Thiên nói có cả Vũ Tuyết đó nữa. 

.. 

دو 

“Con nói bậy gì thế, mẹ hẹn hò hồi nào vậy?” 

Uyển Đình đang né tránh sự nghi ngờ của Vũ Tuyết. 

“Mẹ nói dối nha. Con biết rồi, chú ấy còn rất đẹp trai và soái ca nữa 

“Thằng nhóc lém lĩnh này!” 

Cô bất lực thì bỗng nhiên có tiếng điện thoại. 

"Alo?" 

“Chào cô Lâm Uyển Đình! Hôm qua cô dám bỏ mặc tôi không đến ư? Cô muốn tôi công khai bí mật của cô đúng không?” 

nữa!” 

“Doãn Thừa! Anh mau biến đi, đồ điên kia, tôi cấm anh làm phiền tôi 

“Đồ gì thì kệ tôi! Nếu tối nay cô không đến tôi sẽ đưa nhật ký của cô lên mạng xem cô còn mặt mũi nào không!” 

Doãn Thừa nói xong cúp điện thoại. 

Uyển Đình bực bội đến mức nắm chặt tà váy. Cuộc nói chuyện này lọt vào tai Tiểu Thiên, có người dám uy hiếp mami của cậu bé sao? 

“Đồ khốn!” 

Cô khẽ chửi thế Doãn Thừa. Tiểu Thiên bắt đầu nghĩ cách cứu mẹ và đối phó Doãn Thừa. Cậu nhóc dễ thương nháy mắt đòi mẹ bế vào nhà tắm. “Mẹ ơi... con muốn đi vệ sinh.” 

Uyển Đình đưa con trai đi bên trong phòng tắm Tiểu Thiên bắt đầu gọi điện thoại cho Lăng Kiệt. Hôm trước cậu bé lấy số của anh từ bác sĩ! 

Lăng Kiệt còn đang xử lý tài liệu thì nhìn thấy có số lạ gọi tới, hơi nhíu mày quan sát. Sau đó anh nghĩ có thể là Uyển Đình nên nhấn nút nghe. “Xin chào?” 

“Xin chào chủ đẹp trai!” Tiểu Thiên kêu anh. 

“Là ai vậy?” 

“Tiểu Thiên đây, chú không nhớ cháu sao? Chú sợ uống thuốc! Gặp nhau ở bệnh viện đó chú ...” 

Giọng nói của anh có chút đáng thương nhưng lúc đó trong đầu anh từng chút một nhớ lại. 

“Có chuyện gì vậy?” 

Con trai của cô đại điện thoại cho anh sao? 

“Chú à! Mẹ cháu sắp bị bắt nạt rồi, mau cứu mẹ được không chú?” “Là kẻ nào dám?” 

“Là một người tên là Doãn Thừa” 

Doãn Thừa? Cái tên ép cô hôm trước ở nhà hàng? Nó đã không được đưa ra? Em gái anh ta đã nếm thử nó trong phòng giam chưa? 

“Liên quan gì đến chú chứ, mẹ của con lúc nào cũng ngốc nghếch không thể tự bảo vệ mình, luôn để mình bị uy hiếp” 

Lăng Kiệt nhớ lại chuyện cô mắng chửi rồi cứ cự tuyệt đuổi anh ra khơi nhà thì bực bội: 

“Đừng mắng mẹ cháu ngốc nữa!” 

Tiểu Thiên bực bội nói. 

Anh bỗng nhiên cảm thấy thật ngớ ngẩn khi đi đôi co với một thằng nhóc miệng còn hôi sữa. 

“Được thôi! Chú có thể giúp gì được?” 

“Cháu nghe nói người đó bảo mẹ cháu đi đến khách sạn gặp mặt.” 

Vừa nghe đến khách sạn hai chữ liền từ trên ghế đứng lên dám đến khách sạn uy hiếp? Thật khốn kiếp! 

“Được rồi. Tôi biết rồi. 

Anh ta nghiêm túc nói xong rồi tắt máy dẹp hết công việc sang một bên. 

Uyển Đình hồi lâu thấy con trai cười cười đi ra, cô cũng không nghĩ 

eyJpdiI6ImwwQm4ydThndTNsb09zQTZnQmtWWEE9PSIsInZhbHVlIjoiWmJYVVVGV0llTFRFVnJlV0pYU3B1cmg5VDRWMTcwdTVldUZSUjFxWlFxc3BzN2FcL0RzK3JDMmxiRGVVYmhzWG1KczVzUTRvUVVsR1ZSZFl2VTFJd1JBPT0iLCJtYWMiOiIxN2M3NDllZTk2OWFmYWFlNjYxYzQ4NTBiMmNlYTVlMDJhMTczMDFlMTg4ZWZhNWFkZWMyNzJjMzc2MGNhNGJhIn0=
eyJpdiI6IkJZMmhKVmZcLzV2TXZiTDVEVWlBVDV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRFNXdDSUFreWhRUkV2Sk5HOTBnVFwvZnBCUVNIRyt5OE5vRXBNR2RNanJ0VFdiaFNSRFRHc2R1MWljU05jcGNqbFZOVWpIRDU4Z3g3SlhaZjMxQU9ZWnd6R05udCt2elM1QW51UXN5RGVlVWFwSlpuelgxVjhMd25lK2M4RDBvZWRXUFBxXC9rWktOTFdQNG9vK293M2h5VWxUUlpDRUJLVGtYdElqeDlOc085d1VDM1l5U2EwOGp1M2JPdjVcL1JZNFlxNlwvczVVVkNqTUVtTlVkRlJya0dQQWdkZmdVVmxKaHd0UE1sb2czZ1owPSIsIm1hYyI6IjVlZDhiOWNiZDMzZWM4MzZlZWFiMDNhNGIxNGU3ZDkwNjkwOGJmZGNmY2ZhZGRiNGYzMzY3ZTdlYTY1NDBkYWIifQ==

Thừa.

Ads
';
Advertisement