Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

 

Trần Ngọc Như thấy hắn không nói lời nào, chậm rãi dùng thân thủ xoa nắn, kiễng chân đến gần hắn môi, muốn hôn hắn. 

 

Lăng Kiệt đột nhiên nắm lấy vai cô, nở một nụ cười khiến cô phát điên. 

“Có gì mà phải vội vàng chứ?” 

Trần Ngọc Như mừng như bắt được vàng, đàn ông dù sao cũng chỉ là đàn ông, khi đối mặt với cám dỗ thì ai cũng vậy! 

Cô bị cảm xúc làm cho lu mờ, tưởng rằng lần này sẽ là của cô! 

 

Trần Ngọc Như mỉm cười, thu thập Lăng Kiệt ngồi ở trên sô pha, nàng chuẩn bị hai ly rượu thượng hạng, đương nhiên một ly rượu nàng đã để sẵn trong đó. 

Lăng Kiệt cười cười không nói gì, cầm lấy ly rượu, hắn không nhanh không chậm nói. 

“Trần Ngọc Như, chúng ta từ nhỏ chơi với nhau, ngươi biết ta ghét nhất 

cái gì không?” 

Lăng Kiệt ánh mắt vừa sâu vừa hấp dẫn, nàng nhàn nhạt đáp. 

“Tôi không biết.” 

“Đây là những người biết điều gì sai nhưng không biết cách sửa chữa và cố chấp nhận lấy những gì không phải của họ.” 

Lăng Kiệt nói đầy ẩn ý. 

Trần Ngọc Như nhảy vào tim, nhưng bây giờ cô không còn kiểm soát được anh nữa, tình cảm với anh và sự ghen tuông đã làm mờ đi sự tỉnh táo của cô. Cô ta nũng nịu khoác tay anh, còn mơn trớn lên ngực anh, đôi môi đỏ chót đung đưa trước mặt anh khiến Lăng Kiệt vô cùng khó chịu. 

“Kiệt, chúng ta gần như lớn lên cùng nhau, em hiểu anh mà, em đã thích anh từ khi còn bé rồi. Anh xem Trần Ngọc Như đã vì anh mà nhọc công chuẩn bị nhiều thứ như vậy, chính là muốn được ở bên cạnh anh mà thôi 

Nói xong cô ta còn cọ cọ bộ ngực trễ nải vào cánh tay anh, Lăng Kiệt nén cơn ghê tởm xuống, nhếch môi cười đầy quyến rũ. 

“Ồ? Em đã nhọc công như vậy...nhưng tôi lại mắc bệnh sạch sẽ, không thích đụng vào những thứ bẩn thỉu...” 

lên. 

băng. 

Trần Ngọc Như dường như chưa hiểu ẩn ý của anh, cô ta vội vàng đứng 

“Kiệt, vậy tôi đi tắm ngay, đợi chút.” 

Cô lao vào phòng tắm, cửa vừa vặn đóng lại, ánh mắt lạnh như 

Lang Kiệt gọi điện thoại cho trợ lý Trần, phái người khác đến, lúc đó Trần Ngọc Như mới tắm xong, trên người vẫn chỉ quấn một cái khăn tắm đi ra ngoài, mặt đỏ bừng, hai mắt ươn ướt. anh ấy tràn đầy đam mê. 

“Kiệt!” 

Cô tiến lại gần, nhưng Lăng Kiệt đã ngăn cô lại. 

“Chúng ta uống chút rượu vang nhé?” 

Trần Ngọc Như cầm lấy ly rượu trong tay, uống cạn. Sau đó, lại định ôm hắn, Lăng Kiệt nói tiếp. 

“Chờ đã, nhắm mắt lại.” 

“Có chuyện gì vậy?” 

Cô rất tò mò nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền, bây giờ cô hoàn toàn chìm nghỉm, bọn họ nói gì cô cũng sẽ nghe theo. 

Lang Kiệt chế nhạo, cởi cà vạt, bịt mắt, dùng khăn buộc chặt hai tay hắn. Thuốc bây giờ đã dần phát huy tác dụng, cơ thể anh nóng lên, dưới tác dụng của nó anh càng thêm vặn vẹo. 

“Lăng Kiệt... Em không biết anh có sở thích như vậy...” 

Hơi thở của cô ấy đã hơi gấp gáp. Lăng Kiệt ghé vào lỗ tai hắn nói. 

“Chắc chắn rồi, hãy tận hưởng nó tối nay!” 

Hắn nói xong, phất tay cho một người cao lớn vạm vỡ đi vào, vừa thấy Trần Ngọc Như, cổ họng kịch liệt dâng lên hạ xuống, trong mắt hiện lên dục vọng. 

Trần Ngọc Như bị đẩy xuống giường, khăn tắm bị lấy ra, thân thể trần trụi bị người khác tra tấn, nàng tưởng là hắn, vẫn là cười rên rỉ. 

“A ...Kiệt ... anh nhẹ một chút, thật tuyệt ...” 

Lăng Kiệt đóng cửa lại, trợ lý Lưu đang đợi anh ở bên ngoài, Lăng Kiệt lên xe liền cởi áo khoác của anh ấy và ném nó sang một bên, khuôn mặt xinh đẹp tối sầm lại. 

“Đến bệnh viện.” 

Trợ lý thư ký Trần vừa khởi động xe, anh đã đổi ý. 

“Chờ đã, trước tiên trở về Lăng gia trước!” 

Ngươi phải khử cái mùi kinh tởm của Trần Ngọc Như trên người. 

“Vâng ạ.” 

Lâm Uyển Đình vừa cho Tiểu Thiên ngủ xong, bàn tay cô dịu dàng xoa đầu cậu bé. Sức khỏe của Tiểu Thiên dạo này rất tốt, chỉ là mãi vẫn chưa tìm được người hiến tủy phù hợp cho cậu, Lâm Uyển Đình nhìn ra bên ngoài, ánh trăng soi rọi qua ô cửa sổ, xoa dịu bớt nỗi muộn phiền trong lòng cô. 

Cô chỉ mong sao Tiểu Thiên được khỏe mạnh, bình an là đủ. 

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, trong bóng đêm khuya khoắt, Lâm Uyển Đình thầm cảnh giác. 

Cô đứng trước cửa, nói vọng ra. 

“Đây là ai?” 

“Là anh.” 

“Hàn Quốc?” 

eyJpdiI6Im51dUJMK3ExUlZGV0Z2MEpnWVwvY1dBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjNheFlpb1NcL0FVdUxFMHVQRDVrRlRBbkM5amZCelQ3Smc4bGhGZU1DU2VVckF2Q3l3K1VzTUpxd2hXUUlUc01nMGlmK3B2OU9kazVaUXpodEIyUWFzYkJGRHB0Vmp3KytISnQxUE9Vbkx4WmY5VERyZTBuS0ZwM2ZEZDRTd1I3TVp2UmJoMXpUWEZZcUdrRXlhSitMQnVyUDJiY2JUVVhjVzQwOHljNzRmWEdBTStsVjJvTXNEU3g2dVNzYVdXMDdTcmVLUVQ1TUt3YW1JUjB4XC81SVYwQXhhYUZzQWxWUFdUbVlIUVwvYlIxWlk5azBWYThKaFVQTDV1MEtEa1VzdGJhdXUxZUdNSVwvZEpPQ2htQjRjNlZUcWhyYVFiTWoyTytHcUFCZndhcDRSMD0iLCJtYWMiOiI1OTUyYzdhZThkYmNjMWI4NjdjZDNhMWY1NTg1NTVhMTQ0N2M3ZmRiMjkwNzNlZjI2ZDEwMmVjN2ZlNGUwZGUwIn0=
eyJpdiI6IjJURThDclRDekJVMnRXZnFKVWJ4U2c9PSIsInZhbHVlIjoiQmpcLzJtMGd2bXV5VkZWTjg5aW8yaGVMS0FwK0lWcnAzQTNKUEdwbmI5dGV0U05TOUdVT3h4aGZ5aGh3TzZrYUJ3WktuZHBZRnZqNzNIM0pCWVNPNzd4aklSM1J6NVdVYVNoVk9hV295bUdHTWRkMmp5N1hOYUhLYm5lY29qN2JnQkZiRUpOckI2Sm9hWGsrMTNBU3RHZVwvRFZnVlprQVdXeEc3YWFtdStvRVBYWG5YNE1wTUR2XC9keWxvSEt0SUZ1VnJtYUE5dWdkV3U5R25aeW9mbis5K1F2U3UyTFRhNmpJazBTTVIrQnhsZjBUR3kxa0hVSFFwaDJDanpPZzRYV3FKS3hvQzBsZnlcL3B0MUFsRXlaSTZ4MWN3UTU2VXZMK21CcEQzTU0zeEFHRXFscjd4aE5UVHBhcStJcElBXC9lcjh6MHhUSnRaUXg2RUdRUXVwOENxWTFDeE9hYitQOVwvWVpHblRMK3lWV1pockdia2VDSENrdzU4ektvNDNxOEg2Nnl3N3A3eXVjQXp1aHNhTElpQUtQZm55VlBZNGEwWGx0b1piczE2OVBRRk1iXC9yVWthWUNiU1l4dm1QWmVOSGQ2NThTZWZUZUxiTG1EYnM4eGFFZ2Q0d25WblpqNkZKa3Z5Mk1tTUpKN1psM1crNjhSR2VQU2h1VkgySm5sa1BNWU5hWGdDZnd1a3VaTnVWdWx2eWdCZz09IiwibWFjIjoiMTdiMWIxMDA4YWUwYTNiNjY3NzkwYWJiZmRhMzRmMjI3N2MyMTAxOTg3ZTI5MDdlNmE0Yzg3MDc0NTNmZDdmYSJ9

“Đang ở bên ngoài! Chúng ta vào trong được chứ?” Lâm Uyển Đình thì thào, vỗ vỗ hắn bờ vai của anh.

Ads
';
Advertisement