Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

 

Khói thuốc từ từ phủ lên khuôn mặt cô, Uyển Đình cầm điếu thuốc giữa hai ngón tay, mắt nhìn ra ngoài. 

Sống mũi cao góc cạnh, hàng mi dài cong vút, mái tóc được búi lên lúc chiều đã được cô buông nhẹ ngang vai. 

Áo sơ mi cũng được cởi ra chiếc cúc thứ hai. Chẳng cần diện đồ hiệu đắt tiền, cả Uyển Đình vẫn tỏa ra sức hút quyến rũ khó cưỡng. 

Chuyện cô bất ngờ đụng mặt với Lâm Tuyết Đình ở đài truyền hình hôm nay, chắc là ba cô ông ta cũng đã biết điều đó từ lâu rồi phải không? 

Ông ta thương cô ta nhiều như vậy, năm đó cũng vì cô ta mà bán đứng cô, bốn năm qua ông ta còn không thèm gọi điện liên lạc gì cho cô. Uyển Đình khóe môi cong lên một nụ cười khinh bỉ. 

Đúng là... đến bây giờ mà cô vẫn còn nghĩ gì về thứ tình cảm không hề tồn tại đó sao? Đối với họ, cô chỉ là một quân cờ để lợi dụng mà thôi. 

Uyển Đình chậm rãi thở ra khói, ánh mắt đơn độc của cô vô tình lọt vào tầm mắt của Lăng Kiệt. 

Anh thầm nghĩ: “Là cô gái lúc chiều đi nhờ xe mình đó phải không?” “Thật sự là một sự trùng hợp thú vị!” 

Lăng Kiệt định rời khỏi phòng để trốn cái miệng xảo quyệt của Hàn Phong về cuộc hôn nhân của anh. 

Hàn Phong chú ý thấy anh im lặng không nói gì, như vậy càng ngày càng kiêu ngạo mà nói nhiều hơn: 

“Lăng Kiệt, tôi nghĩ cô gái này xinh đẹp với lại rất cuốn, rất thích hợp với cậu đó!” 

lời. 

Tất cả lời nói của Hàn Phong lúc này đều không lọt vào tai anh nửa 

Hàn Phong độc thoại thêm vài câu, liền nhận ra Lăng Kiệt đã đứng ở ngoài hành lang từ rất lâu vẫn chưa thấy có động tĩnh gì. 

Thấy vậy anh ta liền vươn người lên tò mò xem thử phía trước Lăng Kiệt có cái gì mà làm cậu ta chú tâm như vậy. 

Hàn Phong nhìn thấy Uyển Đình liền thầm khen ngợi. 

Thật đúng là một cô gái xinh đẹp, dáng dấp vừa quyến rũ lại vừa phóng khoáng, khí chất không có điểm nào để phải chê bai cả. 

Quan trọng hơn cả chính là ánh mắt của Lăng Kiệt lúc này cũng đang nhìn cô chăm chăm không rời. 

“Lăng Kiệt...” Hàn Phong không chịu nổi cái miệng tài lanh của mình thì liền lên tiếng. 

Bộ dáng của Uyển Đình lúc này thật sự khiến anh có chút suy nghĩ, lại là bí ẩn. 

Vẫn có chút buồn bã, so với lúc anh gặp cô ấy lúc chiều, rõ ràng là không hề giống nhau, cứ như một người khác vậy. 

Lăng Kiệt nhìn đi chỗ khác, rồi tiếp tục đi qua cô, xem như chẳng có chuyện gì xảy ra. 

Về phần Uyển Đình, khi nghe thấy có tiếng bước chân, cô quay đầu lại nhìn, tiếc rằng chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng cao lớn có phần quen thuộc 

Hàn Phong chạy theo anh, kêu to “Lăng Kiệt!” hai ba lần gì đó nhưng đều bị anh ngó lơ không quan tâm. 

Kiệt. 

Uyển Đình không nhìn rõ mặt, chỉ nghe thấy tiếng kêu tên Lăng 

“Lăng Kiệt sao?” 

Bóng lưng mạnh mẽ của anh biến mất sau hành lang, Uyển Đình cũng không còn để ý tới anh nữa, đưa điếu thuốc ra rồi ném ném vào thùng rác, sau đó trở về phòng của mình vì Diệp Linh đang chờ cô. 

Hành lang của quán bar hơi tối, các phòng bên ngoài đều giống nhau, rất khó để phân biệt nếu không quá để ý. 

Uyển Đình không biết mình đi nhầm phòng, ngẫu nhiên đẩy cửa đi vào, mọi người trong phòng nghe thấy tiếng động đều đồng loạt nhìn chằm chằm về phía cô khiến cô chợt đứng hình. 

Uyển Đình nhìn những khuôn mặt hoàn toàn xa lạ kia, lúng túng rồi chỉ "nói "xin lỗi" và định bỏ đi. 

Nhưng những người đàn ông say rượu nhìn thấy cô xinh đẹp và quyến rũ như vậy, cứ tưởng cô là nhân viên phục vụ nên giữ cô lại buông những lời trêu chọc: 

“Em gái gì ơi! Em đang đi đâu vậy, ở lại đây đi!” 

Một gã đàn ông say ngà ngà thản nhiên vòng tay qua eo cô kéo cô lại, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào mặt khiến Uyển Đình cảm thấy thật sự rất khó chịu. 

“Mau thả tôi ra!” Uyển Đình khẽ lớn tiếng, rút tay về hất tay ông ta ra, lảo đảo lùi lại phía sau. 

Hàn Phong nhận ra đây là cô gái lúc nãy của Lăng Kiệt mà, anh ta liền hô to lên một tiếng. 

Lăng Kiệt ngồi bên cạnh vẫn lạnh lùng, không nhìn ra được chút cảm xúc nào của anh. 

Uyển Đình không quan tâm đến bọn họ, cô muốn mở cửa định rời đi lần nữa, nhưng cô lại bị giữ lại không cho đi: 

“Em gái à, vào đây thì dễ nhưng ra ngoài thì không dễ vậy đâu nhé!” 

Anh thấy cô ấy tỏ ra im lặng và nhẫn nại, khiến hắn ta càng thấy thú vị 

hơn, bàn tay nóng lòng muốn chạm vào cơ thể cô ấy: 

“Em gái tên là gì thế? Làm phục vụ ở đây được bao lâu rồi? Hãy làm cho 

eyJpdiI6IktrQ2pHVjgzOGNSdWU3ZWx5NEpaMkE9PSIsInZhbHVlIjoiMVhDVFJ6QjB6Tk4rY0NlWlpwdzJsVFZ4a1JGOFE5VlRnQ2dkV2ZXdEwzZXRvb2ZoVDkyTm53bk1SYkZYd1k2UFJQSFZZb0VmaGhEbnVDaWROaW01dlBBUFNSVTJ0cmRCTDZ2SkdUMEFNWFlSQ0VrN05INjVLUnN6UWZaU0xXTVl4RWQramVWN3FkVFNEdXo2SkxJTTRBc1lmSG9ISEo1MDduT1o2dE1aQ2pqcFZrT2p3U2kxUFdrdlhyMmduOEYwWWJkOG8ycU4wbHo4NXFQTmRZOXdJaVJPVzNnYlgzcDVmSTRndW1uc3VyVT0iLCJtYWMiOiI2NDQwODJlNTY2ODY4MGM3NGYxOWNlMmYzNTIxNjJmYzE1Mjk2ZDE0Mzg1NGMxODY4NGI1OGM4NWMxZDUzM2MxIn0=
eyJpdiI6IlRRcW1yWGVaODhpRzQzeFhBT2diN3c9PSIsInZhbHVlIjoiT05vVEpWb3g0eG1oXC91N25nUVlvR2RReVhZQkEzZTZ0SldxdlA3Q0VvR1JtUkJKV2pOZVp3V2xoOElxOExzeDdnWFo3N1wvM21YUWFGdDVwRnQxbzA0ZHJYaXNwd0dYSkt2eTlYd29XMG9XQ2x4eWRyQ2lcL3dBZEZyQ2xsSUxwWCtjUFQ1ZFBxZGNRVUEwQklLZjM0d1dHTDZsNm5nS1hZa21EblF0R0Y5TnF0UVF3ZU9teVFIM0cyc2VEeUlMVWFzRnJHQkpPYUdPcWg1XC8rUU9DZmhnZnc9PSIsIm1hYyI6Ijk4YTI0ZThjZDEyOWE4NGY2ZWVjZTM0MDE1ZjI5MGZjMTg5YzI5NGU2NjllMzQ2MDliOWNhODZhOWRiOGI2Y2EifQ==

Uyển Đình vẫn nghiến răng nhịn không trả lời.

Ads
';
Advertisement