Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

 

Mộ Dung Khải Lâm dường như nhận thấy được cô đang gặp khó khăn, lập tức nói: 

“Không sao, nghĩ đi, tôi sẽ chờ em!” 

Đối diện với ánh mắt tràn đầy yêu thương của anh, Lâm Uyển Đình cảm thấy trái tim rối bời. 

Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí vô cùng khó xử, ánh mắt Mộ Dung Khải Lâm gần như không hề rời khỏi mặt cô, Lâm Uyển Đình cố gắng hoàn thành bữa ăn thật nhanh sau đó quay lại đài truyền hình, cô luống cuống 

 

đứng đó. 

“Tôi có chuyện liên quan đến đài truyền hình, để tôi mời bạn đến bữa ăn này. Cho phép tôi đi trước!” 

Mộ Dung Khải Lâm cũng đứng lên, thái độ lảng tránh rõ ràng như vậy đột nhiên khiến anh có chút buồn bực. Nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ 

cười 

“Để anh đưa em về.” 

Uyển Đình lắc đầu: 

“Ừm! Không cần đâu!”, sau đó cầm lấy túi xách nhanh chóng đi ra. 

Mộ Dung Khải Lâm nhìn theo bóng dáng của cô, thở dài, có phải là quá vội vàng? 

Lâm Uyển Đình bước đi trong chốc lát, nhìn lại thấy không có đuổi theo, liền thở phào nhẹ nhõm. Mộ Dung Khải Lâm này, mới gặp anh một lần đã nói yêu anh, lần trước Hoàng Tiểu Hy còn nói bỏ ra số tiền lớn để chuộc tờ rơi, bây giờ đột nhiên tỏ tình, Uyển Đình cảm thấy không tin. 

Cho dù đúng là anh nói là vì tình yêu chớp nhoáng, nhưng cô không yêu anh. 

Người cô chạm vào chỉ có một. Đêm qua Uyển Đình thao thức trên giường không ngủ được, cô phát hiện mình đang nghĩ đến Lăng Kiệt, cô cũng có tình cảm với anh, nhưng cô vẫn không có dũng khí bắt đầu lại. 

Uyển Đình quay lại đài truyền hình, kiểm tra điện thoại, phát hiện Lăng Kiệt đã nhắn tin cho cô, lúc nãy cô để im lặng nên không biết, anh nói Tiểu Thiên rất tốt, và hỏi cô ấy rằng cô ấy đang làm gì. 

Nhưng không có phản ứng lại, cô ta sốt ruột nhắn tin cho anh trên mạng xã hội, nếu là mấy lần trước, Uyển Đình nhất định sẽ rất tức giận, cho rằng anh kiểm soát cô quá nhiều, nhưng lần này thì khác, cô không còn nữa cảm thấy khó chịu. 

Khóe môi Uyển Đình cười nhắn lại. 

“Tôi vừa đi ăn cơm với đồng nghiệp về nên không để ý đến điện thoại, cảm ơn anh đã quan tâm đến Tiểu Thiên.” 

Trong vòng chưa đầy một phút, anh ta đã trả lời. 

“Đồng nghiệp nào? Nam hay nữ?” 

Nhớ tới Mộ Dung Khải Lâm, Uyển Đình lập tức trả lời SMS: 

“Là nữ!” 

Lăng Kiệt: “Được rồi. Nữ thì tốt!” 

Anh ta định thêm tin nhắn nói: “Không được đi ăn với đàn ông khác!” nhưng lại cố kìm nén, anh sợ cô không thoải mái mà bắt anh làm chuyện vì anh quan lý cô quá. 

Lúc này Uyển Đình khẽ cười vì giọng điệu trẻ con của anh, Lăng Kiệt nghĩ cho một lúc rồi gọi trợ lý Trần căn dặn chút việc. 

nữa. 

Trợ lý Trần mấy hôm nay tâm trạng rất tốt vì không bị mắt tăng ca 

“Trợ lý Trần, con gái thường thích quà gì?” 

Anh đột nhiên hỏi, Trợ lý Trần không kịp trả lời: “Sao ạ?” 

Lăng Kiệt ánh mắt lạnh như băng, cả người đổ mồ hôi, phát run. 

“Hoa tươi, sôcôla, gấu bông, đồ ăn ngon, quần áo đẹp, trang sức đắt tiền...” 

Lăng Kiệt đưa tay xoa xoa cằm, giả vờ suy nghĩ rất kỹ, lần trước tặng hoa gì, hình như không phải. như quần áo anh cũng mua cho cô nhưng chưa bao giờ thấy cô mặc, mấy lần đi ăn cùng anh đều ăn rất ít... hay là anh muốn chuẩn bị quà cho Lâm Uyển Đình? 

Ánh mắt anh lại rơi vào trên mặt trợ lý Trần, giọng nói lạnh lùng như thường. 

“Bạn có chắc không?” 

Anh liếm môi và trả lời: “Vâng ... theo như tôi biết.” 

“Vì vậy, hãy đi và chuẩn bị mọi thứ cho tôi. Đừng quên làm cho cô ấy thích nó.” 

Hắn tuy nói ngắn gọn, nhưng từng chữ như tảng đá đè xuống Trợ lý Trần, Lăng Kiệt lạnh lùng nói rồi đuổi hắn đi. Trợ lý Trần khóc không ra nước 

mắt, gọi điện cho mẹ anh khóc than với bà ấy: 

“Mẹ, con muốn bỏ việc quá...” 

Hoàng Tiểu Hy nhìn thấy Uyển Đình chiều nay đang thơ thần, sau giờ làm việc cô định đến Lăng Tiếu tìm Tiểu Thiên, người vừa bước ra khỏi đài. nhà ga, nhìn thấy bóng dáng của một chiếc ô tô đen quen thuộc trên TV. Khi cô ấy bước ra, đôi mắt của cô ấy không bao giờ rời khỏi cô ấy. 

“Mẹ ơi!” 

Uyển Đình tới gần, cửa xe trượt xuống, Tiêu Thiên thò đầu ra gọi hẳn. Vừa đặt một chân lên xe, cả người cô lập tức ngã vào lồng ngực vạm vỡ quen thuộc. 

Lăng Kiệt nhằm mắt lại, ôm chặt cô hít thở sâu, nhìn bộ dạng của cô anh có vẻ hơi mệt mỏi, có lẽ cả ngày hôm nay anh đều chăm sóc cho Tiểu Thiên, sau đó đi làm... 

 

eyJpdiI6InF1cUhNZVNYd242RTV1MFM0SXBaelE9PSIsInZhbHVlIjoiN24yZWMzS0VrTXpNQjhZMHE3Vk5YU1AwUDVVVXEyRFlNMWJqdEM3Z0tpcGlBUzlFSnlpa2VBUVJHZmVBeHdnbElpU1BVNUYwNGptSENXZzRIQVZMYU5qK0h6a05xUFBBK0loN2doNnAzMGQ4eVk5T1wvaFdLQTBQNnpMMGRuZFh0dmhqTW41SklDMzdSSVZHSUF3N3RPTVFqUFFRaDR4RmlZejkxbTFUelM5TitVQ1pvYzdSczU5UmtWQko2Yld5MEQrZERhM1ZocVFWTGRuRXpuVUFBU2c9PSIsIm1hYyI6IjBiYzM5NGIzOTEwMzE3MGE4ZTkzYTBmNWJmZWViMjQ4MTZjZDAyNzNlZDQ3NDQ0YzA4YzQ4MjM2ZDViYjUxZGEifQ==
eyJpdiI6IlFieUx4R3FSMkdkZnppZ3BpK2huSEE9PSIsInZhbHVlIjoiTXVqanAxMjJJM1o5S3ROcEtmbXVSU0NnVkNsdzdYNzEzU2JcL0kyUFMwaTJLNDJuXC9yRzZlNlNLMm1udjhGRVwvcDNKdDFaR2JRUXgzRzJCOTdveEhLQXFZR1d2T2xPQU1FRURvb2Nmb2xrMDhQM0pBMnM1WE1qTnhUaXJFMFE3RkJRcjhpbDlLR2tXWWRDXC90TEgwOTJXVXZEVHFNVDZwdjdVaHFDaGpscWZ0T2w1T1BkTjV2K1Q0dUFPZjRsUVF4S04yQWEzTjBTVnQ5ZUp1VUZHVmtNWTYxclwvaHRtNGZEZnVLczd1WVNBU1E5YkpZWlhHdHBqRGhqRXRKc2Rza1VmIiwibWFjIjoiYmE0NDk5ZDI3YmUyZTEwMjFhNTU1NDQxNjY5ZTZjM2M1YTFiNWI2MGIxOWJlMmI1ODM0YjRiNDRkOGIyOTFhOCJ9

Tiểu Thiên chạy tới ôm cô, nói. Môi Lăng Kiệt hơi nhếch lên hài lòng, tiểu tử nhỏ này đúng là không tốn công anh yêu thương nó, Lâm Uyển Đình vừa nghe thấy vậy liền quay sang lo lắng cho anh.

Ads
';
Advertisement