Độc Tình Ngọt Ngào - Lâm Uyển Đình (FULL)

 

Sự thất vọng dường như đã nguôi ngoai đi nhiều, bây giờ tôi nhớ lại từ ngày anh ấy đưa cho cô ấy một chiếc điện thoại mới, cô ấy dường như không thấy cô ấy dùng nó vì anh ấy có số điện thoại, thậm chí số điện thoại của anh ấy tự cài đặt. 

Từ lúc cô ấy bị bắt cóc, Lăng Kiệt chỉ muốn trói cô ấy lại bên mình, anh ấy lo lắng cho sự an toàn của cô ấy, anh ấy đã cố gắng xác minh nó, và tất nhiên tín hiệu đến từ khu căn hộ Uyển Đình. Sắc mặt anh lại có chút tối sầm, nhấn chân ga đi về phía biệt thự, Uyển Đình đang tắm đột nhiên hắt hơi 

 

một cái. 

Cô nghĩ lại chuyện ban nãy, vẫn cảm thấy kì quái không thôi, bây giờ nhớ lại hình như vẫn cảm nhận được cảm giác đó... 

Lâm Uyển Đình rùng mình một cái, nhanh chóng tắm rửa xong sau đó mặc quần áo đi ra ngoài, cô lấy khăn lau tóc, lúc này Khải Minh mang theo một ít thuốc cho Tiểu Thiên, có chút kinh ngạc nhìn cô. 

Anh biết Lâm Uyển Đình xinh đẹp, nhưng sau khi tắm xong cô còn 

quyến rũ hơn, cô mặc áo sơ mi trắng, để lộ đường cong quyến rũ, làn da trắng hồng... 

“Này chú...” 

Cậu nhóc nhỏ nhắn Tiểu Thiên đá vào người Khải Minh một cái để cảnh cáo, đồng thời gây sự chú ý của anh ta. 

Lâm Uyển Đình bỏ khăn lau khô tóc xuống, đến gần bế Tiểu Thiên lên, mỉm cười cảm ơn. 

“Lần sau không cần đến cùng, ta sẽ lấy.” 

“Không sao, tôi sẽ tới, cô đi nghỉ ngơi đi.” 

Khải Minh rời đi, đóng cửa trở lại phòng bảo vệ. 

Lâm Uyển Đình cho Tiểu Thiên uống thuốc rồi đi ngủ trước, sau đó cầm điện thoại lướt một lượt i********:, tài khoản Ái Thiên của cô có rất nhiều người xúi giục một ra một video vẽ tranh mới, cô lướt qua hàng trăm bình luận, đột nhiên dừng lại ở comment của Lăng Kiệt. 

[Tôi cũng đang chờ video mới.] 

66 39 

Lâm Thiên cũng để lại một comment hết sức bỡn cợt: [Không ngờ có ngày Lăng tổng lại muốn xem tranh đấy!] 

[Câm miệng! Khỏi cần cậu quan tâm!] 

Lâm Uyển Đình “” 

Hai người bọn họ muốn làm gì... chỉ là tà hoản nhỏ của anh nhưng vẫn liên kết với Lăng Kiệt. 

Lâm Uyển Đình tắt máy không thèm quan tâm nữa, Lăng Kiệt lúc này đang nằm trên giường nghịch chiếc băng đô nhỏ của cô, nửa đêm chuông điện thoại của cô vang lên. Mải miết, Lăng Kiệt nhìn đếm người gọi, tắt máy không muốn nghe. 

Nhưng người kia vô cùng cứng đầu không ngừng gọi, Lăng Kiệt bực bội ấn nút nghe, giọng lạnh như băng. 

“Hàn Phong, tốt hơn cậu nên cho tôi một lý do chính đáng để không giết cậu ngay đấy.” 

trầm. 

Bình thường anh ấy sẽ nói hi hi ha ha nhưng hôm nay giọng anh ấy hơi 

“Lăng Kiệt, Trần Ngọc Như đã trở lại.” 

Hàn Phong nói xong câu này, một lúc sau anh mới đáp lại. 

“Vậy thì sao? Không phải vấn đề liên quan tới tôi.” 

Anh nói xong liền cúp máy. 

Hàn Phong nhìn điện thoại, sau đó thở dài, Trần Ngọc Như lúc này đang ngồi ở bên cạnh anh, mái tóc dài xõa ngang lưng, khuôn mặt tuấn tú. trang điểm tỉ mỉ, thân hình hấp dẫn, nói về rượu. 

“Tiểu Như, đừng uống nữa, cô uống nhiều rồi.” 

Anh giật lấy ly rượu trong tay cô, nhưng cô lại tiếp tục. 

“Đừng cản em! Em đã rất cố gắng quay lại, nhưng anh ấy còn không thèm quan tâm đến em! Hàn Phong, nói cho anh biết em phải làm sao bây giờ...?” 

Nước mắt cô bắt đầu chảy xuống mặt, Hàn Phong buồn bực vỗ lưng an ủi, Trần Ngọc Như ghé sát vào người hắn, bộ ngực trắng nõn cọ vào tay hắn, Hàn Phong đột nhiên hít sâu một hơi. 

Trần Ngọc Như nâng khuôn mặt đẫm lệ, khẽ nói: 

“Anh Phong, em không còn gì cả... Em chỉ còn lại Lăng Kiệt, nếu anh ấy cũng bỏ rơi em, em không còn muốn sống nữa!” 

Hàn Phong nhất thời không nói được lời nào, người như Lăng Kiệt một khi đã quyết định cái gì cũng không thay đổi, hiện tại còn có Lâm Uyển 

Đình... 

“Choảng...” 

Trần Ngọc Như bất ngờ làm vỡ ly rượu, cầm mảnh thủy tinh kề vào cổ vừa khóc. 

“Nếu anh ta không quan tâm đến tôi nữa, vậy thì hãy để tôi chết!” 

Hàn Phong lập tức giật lấy mảnh thủy tinh trên tay: “Em đang nói cái gì thể? Đừng có làm những điều dại dột nữa!” 

“Tôi không thể sống thiếu anh ấy được... Không thể nào...” 

Ngay từ khi còn nhỏ, bốn người gồm Lăng Kiệt, Hàn Phong, Lâm Thiên và Trần Ngọc Như đã cùng nhau chơi thân. Trần Ngọc Như luôn dành tình cảm đặc biệt cho Lăng Kiệt nhưng anh chỉ coi cô ta là em gái thôi. 

Cho đến năm năm trước, khi Trần Ngọc Như đột ngột ra nước ngoài, Hàn Phong níu kéo nhưng vô ích. Bây giờ cô ấy đã trở lại, cô ấy vẫn yêu Lăng Kiệt, nhưng anh ấy không thể đứng nhìn cô ấy tổn thương... 

“Tiểu Như, anh sẽ giúp em được chưa...” 

eyJpdiI6IldBUENCNUJYWW16bG9zSFhJM09MakE9PSIsInZhbHVlIjoiUXVSTDVPeUpEWTFyZXRtaDA3Y0ZFWHFIdXVycFZFemdRc29yeTdxeGdRN3hJMGplaU9STHhLWStnVXN0NHlVTXZrQmpRR1B4czZNNXVWTVFsaWlPeWVTNmJQaEZZMVdkQkdOaDlMNk5lRzRlOVBuejNVYklrc2M5WVEzY2NtYVwvTkJ0UjFveXpLOEUwZGdTMUxPVkp3TmxVWnZKdHA1VXRrcEZZU01IVjdTSEFFWm83ZlhnWGdiOWg0K2JjdDh0Mml4aFlQVmZ4WVwvdm4wYXRMa2plUVpnPT0iLCJtYWMiOiJmZmNjYWVlY2VlZTI3ODM3ZGQ0MDRiOWEzOGY1MTc1N2MyMmE0YTY5MTgyMDRhMzJiOTlmNzM0MjkxZTQ5NmFjIn0=
eyJpdiI6Ik5JOEtFN1lpRU5JUVBpSmRUZk5Vb3c9PSIsInZhbHVlIjoiTG9RY0IxdjJvV2p6OG1odU5BbTVVb3BIY25yWmNWN1p2YnhuK2pOSElCYk0rNE1aY0t0UUVhSjZnZ1pmZVwvVGJMZzFrMGt4RTFvV3FKbUNKaSsxMzRKVzJzT25NZ3pTa1NDM09YRDB0XC83dz0iLCJtYWMiOiI2ZDQxNTk3ZWJkOGQ3ZDQ3ZWI3Y2MwMmZkYjA4YmUxNjA2ZjVjMjIyMzhkNzM0NmVjOTk5NGQzZWRmNjIzODQ1In0=

Trần Ngọc Như sung sướng siết chặt cánh tay anh miệng nở nụ cười đầy mưu mô.

Ads
';
Advertisement