Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

 

Dương Khai suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Hảo ý của Đinh huynh ta xin tâm lĩnh, chỉ bất quá ta có chuyện quan trọng khác tại thân."    

 

Đinh Ất nghe vậy một mặt thất vọng, thở dài nói: "Vậy thật là đáng tiếc." Bất quá hắn thiên tính sáng sủa, rất nhanh thu thập tâm tình: "Nếu như thế, vậy chúng ta xin từ biệt, sơn thủy có gặp lại, ngày khác hữu duyên lại tụ họp!"  

 

"Bảo trọng!" Dương Khai chắp tay.    

 

"Chúng tiểu nhân đi thôi, người đi theo Đinh mỗ xông ra một phen uy danh, để 3000 thế giới này run lẩy bẩy dưới chân chúng ta đi, ha ha ha ha ha!" Đinh Ất vung cánh tay lên, dẫn mấy trăm người hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang rời đi.    

 

Dương Khai nhìn chăm chú phương hướng hắn rời đi, bật cười lắc đầu, Đinh Ất hào tình tráng chí, để hắn hâm mộ, bất quá tên này cũng có phiền phức, vì tăng lên thực lực của hắn, Tất Phương ngưng tụ thất phẩm Hỏa hành cho hắn, tấn thăng Khai Thiên chưa hẳn cứ xuôi gió xuôi nước như vậy.

Võ giả ngưng tụ  m Dương Ngũ Hành chi lực, cũng không phải là phẩm chất càng cao càng tốt, mà là càng thích hợp với bản thân càng tốt. Mỗi người đều có cực hạn, cực hạn của nhục thân, cực hạn của đạo ấn, cực hạn của nội tình, những cực hạn này nhìn không thấy sờ không được, lại là hạn chế sự phát triển của võ giả, nếu là ngưng tụ lực lượng phẩm chất vượt qua cực hạn này mà nói, chưa chắc là một chuyện tốt.    

 

Tư chất của Đinh Ất cố nhiên không tầm thường, nhưng đoán chừng cũng khó có thể gánh chịu thất phẩm lực lượng trùng kích, từ lúc trước sau khi hắn thôi động Hỏa hành chi lực xuất thủ gặp phản phệ liền có thể thấy rõ.    

 

Chẳng những Đinh Ất như vậy, còn có rất nhiều cái người gánh chịu đều sẽ đứng trước tình huống giống như Đinh Ất, nếu bọn hắn    

 

không giải quyết vấn đề này, thời điểm tấn thăng Khai Thiên nhất định đại nạn lâm đầu.    

 

Bất quá cái này dù sao cũng là sự tình người ngoài, Dương Khai cũng không để ý tới.    

 

Lại động thủ đem bọn người Nguyệt Hà, Lô Tuyết cùng Quách Tử Ngôn từ trong túi Như Ý phóng ra, ba người biết được đã rời đi Thái Khư, trở về ngoại giới, tất cả mọi người một mặt vui mừng.    

 

Đến lúc này, bốn phía đã không có một ai, nên đi sớm đã đi, nguyên địa chỉ có một nhóm người Dương Khai đứng lại.    

 

Liếc mắt nhìn Nguyệt Hà, Dương Khai chỉ cảm thấy khái vận mệnh vô thường. Sở dĩ hắn cùng Nguyệt Hà có chỗ gặp nhau, hoàn toàn là bởi vì nữ nhân này sợ ba ̀chủ đi tìm nàng gây phiền phức, cho nên bắt mình làm con tin, ai ngờ thật vừa đúng lúc ở trong Tinh Thị bị Thái Khư mê vụ nuốt chửng.    

 

Ở chung trong Thái Khư cảnh hơn mười năm, trông coi lẫn nhau, cùng chung hoạn nạn, ân oán trước đó từ lâu đã tan thành mây khói.    

 

Bất quá đã rời khỏi Thái Khư, cũng là thời điểm mỗi người nên đi một ngả.    

 

Nguyệt Hà hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, vui sướng rời khỏi Thái Khư cũng bị hòa tan không ít, cúi đầu vuốt vuốt góc áo của  

 

mình, không nói một lời.    

 

"Đại nhân, bây giờ chúng ta nên đi nơi nào?" Quách Tử Ngôn ôm quyền hỏi.    

 

Lúc trước hắn là đại thống lĩnh của Xích Tinh, nhưng bây giờ ngay cả Tinh Thị đều không có ở đây, từ lâu hắn đã thoát khỏi liên quan với Xích Tinh, tất nhiên như Thiên Lôi theo Dương Khai sai đâu đánh đó.    

 

Dương Khai lấy ra Càn Khôn Đồ, nhìn xuống vị trí của nhóm người mình bây giờ, lại tìm Đệ Nhất Khách Điếm trong Tinh Thị kia, không khỏi âm thầm líu lưỡi, cái này thật là đủ xa.    

 

Muốn về Đệ Nhất Khách Điếm mà nói, tối thiểu phải xuyên qua năm cái đại vực mới được, không dựa vào Càn Khôn độn pháp, chỉ một đường bay đi, nói ít cũng muốn mấy tháng công phu.    

 

Dương Khai quay đầu nhìn về phía Nguyệt Hà: "Muốn theo ta đi nhận cái sai hay không?"    

 

Mặc dù hắn không biết đến cùng Nguyệt Hà cùng bà chủ có quan hệ như thế nào, nhưng từ hơn mười năm trước hai người gặp mặt đối thoại, các nàng tất nhiên là quen biết, mà rất nhiều năm trước quan hệ hẳn là không tệ, chỉ là không biết bởi vì khi nào mà trở mặt thành thù, thậm chí để Nguyệt Hà cùng bọn người Thích Kim mưu hại bà  

 

chủ, suýt nữa để Bạch Thất tấn thăng Khai Thiên thất bại.    

 

Việc này có chút lớn, cũng may cuối cùng Bạch Thất được hắn tương trợ, biến nguy thành an, không có ủ thành ác quả không thể vãn hồi, nếu Bạch Thất thật vì vậy mà vong, vậy thù hận ở giữa nàng cùng bà chủ coi như thật không cách nào hóa giải.    

 

Bây giờ cục diện này, còn có chỗ trống chu toàn.    

 

"Nhận cái gì sai. . . Ta không có sai." Nguyệt Hà đem đầu liếc về một bên, quyết miệng.    

 

"Sự tình làm sai thì phải nhận!" Dương Khai xụ mặt, "Đã tình như tỷ muội, làm sao về sau lại trở mặt thành thù? Mọi người ngồi xuống nói ra là được rồi, ba ̀chu ̉cũng không phải người không nói lý."    

 

Nguyệt Hà lặng yên một trận, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia kêu ta nhận sai, vậy ta liền đi nhận sai, không bị nàng đánh chết được rồi."    

eyJpdiI6Ik5ZOVdCRkZuZ2lka09TblwvSmRDbzBRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik94aVROVUJvWXc2aGg1N1RleFlRbXZZekh4ZE1JM0xCTEtcL3FSM0FpdFwvSWd6ZmVHeFBnZmE3M25HVGhxYmRqKyIsIm1hYyI6ImMyYWJlMDlhNmRlYTVjOTVjYTAzNzVhMTg0YTM2MGRjZmYzYjg4YzU3ODk5NTU0YjgwMzQ3NzMzODM3Y2ExYzgifQ==
eyJpdiI6IlQ3TWJMRVBEZ2lrcGhNVkU1bXB2dFE9PSIsInZhbHVlIjoiN3d6T0MydVBXcnluWlNFUjJZREhBb1RMMEZPaHlvaVh2UkV3bHExQnRkb2NDMEErb3ZYYmpoK3I4N1FBVFFVWkFWcUVnVGRya25tczVqVmZOSjM1b1I0Mlg4dTNCZlhxbGRUZjFFUmdzVjlyYkJUVDIwd1JJYkpXMWNEaEIwWU1YaFdWbFlCOHpmMktGbFpzeERiVjRhcVlSV1wvWkRDaGhqUHh0VEJOR2xxZTQzeStBSDRXcituNmxtaWRkNm5PeHNCRTJDSGhXK1VqWlhwWVgxZ29sNlFEaG9PbXBrZ0dTMXJxSDJTdHV1T1VjMnhNV0NSNHBvRTEwYnZvenJUWlVtUUoyN1dRM1dwWU5lamd6cFViamNtcDdtbmZSS2JiQnRmK0FtSUdwNHQ5T2JyK01IdGpRZE5BUElON213MnJiaDEwaFJvTEZ2UnBveHErQzdBZ2JocERoOWx3cVIxV1RvVFczVlZXMnBqUnFSaE9IWmVnUm1tdFhYbXV5TFJnaUJiRGFqQm5xNkdFTDNCUXVmZ1dHWkE9PSIsIm1hYyI6IjIzYmQ3OWVhODVlMTc0ZDJhNWM4ZjY4NjY3NTEzZWNjZTkxZDhlOTdlNThkYTVlZWZlZTk0YzlmODc1M2Y3NDMifQ==

Nguyệt Hà nhẹ nhàng gật đầu.   

Ads
';
Advertisement