Bọn hắn trước đó thu phục Yêu Lang, chẳng qua đều là Yêu Lang bình thường nhất, trong những bầy thú kia còn có tồn tại cấp bậc Thú Vương, Ngự Thú Trùng màu trắng trong túi vải căn bản là không có cách nào thu phục được nó. Dương Khai đã thử nhiều lần, bạch quang kia đều phá toái ra, cũng không phải là thần niệm của hắn áp chế không nổi đối phương, mà là Ngự Thú Trùng màu trắng không chịu đựng nổi sự va chạm giữa thần niệm của cả hai.
Dương Khai suy đoán, hẳn là còn có Ngự Thú Trùng đẳng cấp cao hơn Ngự Thú Trùng màu trắng có thể nhằm vào những Thú Vương này!
Một nhóm ba người Dương Khai sau khi ăn thua thiệt dưới tay đám bách thú, bắt đầu bước lên con đường tìm kiếm Ngự Thú Trùng.
Bọn hắn rất nhanh liền có được thu hoạch, trên Ngự Thú Trùng màu trắng quả nhiên còn có cấp cao hơn, màu đen, màu xanh, màu tím, hơn nữa còn không phải là trường hợp cá biệt.
Lợi dụng những Ngự Thú Trùng đẳng cấp cao kia, ba người Dương Khai rất nhanh liền thu phục được hết đầu Thú Vương này đến đầu Thú Vương khác. Một khi Thú Vương bị thu phục, Yêu thú dưới trướng nó cũng sẽ bị thu phục theo.
Thực lực của những Thú Vương này cũng có sự chênh lệch rất lớn, Dương Khai phân chia chúng nó ra thành ba cấp độ Bách Thú Vương, Thiên Thú Vương và Vạn Thú Vương. Bách Thú Vương thống ngự trăm con Yêu thú, Thiên Thú Vương thống ngự ngàn con, còn về phần Vạn Thú Vương kia thì có thể thống ngự vạn thú, đúng là vô cùng lợi hại.
Một tháng sau, ba người thống lĩnh một chi vạn thú đại quân, triển khai quyết chiến với một đàn thú cuối cùng.
Số lượng của bầy thú kia rất nhiều, ít nhất khoảng chừng mười mấy vạn con, Thú Vương của chúng cũng có vẻ ngoài bất phàm, bộ lông toàn thân màu vàng óng, cường tráng như một tòa nhà lớn, Dương
Khai đứng ở xa xa nhìn qua, tinh tường cảm nhận được đầu Vạn Thú Vương dưới hông mình có cảm xúc hơi bất an.
Thú Vương của đối phương vậy mà lại có sự uy hiếp cực mạnh đối với tồn ta ̣i cấp bậc Vạn Thú Vương.
Đây cũng không phải là Thú Vương, mà đại khái là Thú Hoàng! Trận chiến rất nhanh liền mở màn, Yêu Lang tử thương vô số kể.
Mặc dù nhân số đối phương rất nhiều, lại có Thú Hoàng tọa trấn, nhưng đám ba người Dương Khai chia quân thành ba đường, phối hợp với nhau, vừa giết địch vừa thu phục Thú Vương trong trận
doanh đối phương, rất nhanh liền chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.
Lại khổ chiến thêm ba ngày, Dương Khai liều mạng để cho đầu Thú Hoàng kia cắn mình bị thương, sau đó thành công thu phục nó.
Sau khi hắn thu phục được đầu Thú Vương kia, một cỗ lực lượng nhu hòa liền bao vây lấy ba người bọn hắn, rồi đưa bọn hắn ra khỏi thế giới này.
Ba người một lần nữa xuất hiện dưới Thế Giới Thụ, Dương Khai vết máu loang lổ khắp người, bất quá hắn lại nhếch miệng cuồng tiếu, lại một mai Thế Giới Quả vào tay, mặc dù chỉ là hạ phẩm!
Hơi phục hồi một chút, sau đó Dương Khai lặp lại chiêu cũ, lại thả một người ra khỏi Tiểu Huyền Giới, để hắn mang theo mình tiến vào trong thế giới quả.
Từng ngày từng ngày trôi qua, nhân số xông xáo trong thế giới quả càng ngày càng nhiều, nhiều người lực lượng lớn, người ngoài tiến vào trong thế giới quả, bình thường đều là một thân một mình đơn đả độc đấu, Dương Khai lại là thật nhiều người hiệp lực hợp tác, tất nhiên là có ưu thế thật lớn.
Từng thế giới thiên kì bách quái, có cái cần dựa vào võ lực để chinh phục thế giới, có cái cần tu luyện tới cực hạn của thế giới kia, phá vỡ áp chế mới có thể thoát khốn. Cũng có mê cung tự nhiên, làm cho
người ta không phân biệt được đông nam tây bắc, thế giới nhiều vô số, cái nào cái nấy đều khác nhau.
Có điều Dương Khai rất nhanh liền tổng kết ra được một quy luật, Thế Giới Quả hạ phẩm cũng không câ ̀n hao phí quá nhiều thời gian, nhiều lắm là ba tháng là đã có thể thoát khốn, Thế Giới Quả trung phẩm thì lại có độ khó tăng vọt, ít nhất cũng phải tốn một hai năm. Thời gian này là thời gian trong thế giới quả, cũng không giống như ở ngoại giới.
Nên Dương Khai cũng không phải quá lo lắng về điều này, hắn trải qua nhiều năm trong thế giới quả, nhưng ngoại giới e rằng cũng chỉ mới mười mấy ngày mà thôi.
Một ngày nọ, khi một tên thủ hạ lại mang theo Huyền Giới Châu xông vào trong Thế Giới Quả, Dương Khai đi ra từ trong Tiểu Huyền Giới trước tiên, lại thuận tiện thả ra mười mấy người đã từng tiến vào Thế Giới Quả.
Nhưng mà còn không đợi cho hắn dò xét xong cấp bậc của thế giới này, hắn liền đột nhiên cảm giác được một cỗ lực đẩy to lớn bao phủ lấy mình. Đến khi hắn bình tĩnh lại, hắn liền nhìn thấy bản thân đã đứng dưới Tam Thiên Thế Giới Thụ.
Chẳng những hắn như vậy, mà mười mấy người bị hắn thả ra cũng giống như thế.
Lãng Thanh Sơn vô cùng ngạc nhiên: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Dương Khai cu ̃ng cảm giác vô cùng khó hiểu, đây là lần đầu tiên hắn đụng phải loại chuyện này, căn bản là chẳng biết tại sao lại bị Thế Giới Quả bài xích ra ngoài.
Đúng vào lúc này, nương theo một trận âm thanh ầm ầm, đất rung núi chuyển, một sợi rễ bỗng nhiên từ dưới đất nhô ra giống như một đầu trường tiên, quét ngang về phía bọn người Dương Khai.
Sợi rễ này, rõ ràng là sợi rễ của Tam Thiên Thế Giới Thụ.
Chẳng ai ngờ rằng sẽ có biến cố như vậy, trong lúc nhất thời không quan sát, liền có một nửa nhân số bị quét bay ra ngoài, ùng ùng ục ục lăn xuống dưới núi.
Dương Khai xem như tránh né đủ nhanh, khó khăn lắm mới có thể tránh đi một kích này. Khi hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những người bị quét xuống nu ́i cũng không có nguy hiểm về tính mạng, chỉ là trông có vẻ chật vật mà thôi, đến lúc này hắn mới yên lòng lại.
"Ai nha!" Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, lần này tới lượt Lại Tử Đầu bị quét xuống dưới, ngay sau đó, mọi người ở đây có một người tính một người, tất cả đều bị quét bay, Dương Khai né trái né phải, nhiều lần tránh đi sự truy bắt của sợi rễ kia.
Trong khi đang trốn tránh, hắn bỗng nhiên phát giác ra có một ánh
mắt đang chú ý mình, vội vàng nhìn lại, sau đó không khỏi hoảng hồn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất